Trên hành đang đường đi, Ngọc Linh Thảo bước đi chậm rãi và chắc chắn lên từng miếng sàn gỗ, tạo nên tiếng động êm tai.
Ngay lúc này, một giọng nói từ phía sau cô bé đột nhiên phát lên tiếng động có chút khí hơi phà vào một bên mang tai cô bé: “Ngọc Linh Thảo~!”
Dĩ Vạ Hà từ lúc nào đã đứng sau cô bé, một chút tiếng động đều không hề phát ra khiến cho Ngọc Linh Thảo có chút bất ngờ: “Đại tỷ à, tỷ đừng có chọc muội bằng cách hà hơi vào tai có được không?” Ngọc Linh Thảo vừa ôm tai vừa nói.
Dĩ Vạ Hà thấy vậy thì lại mở miệng trêu ghẹo: “Không được, nếu vậy thì sẽ mất đi cơ hội chạm vào muội nữa mất! Tỷ sẽ cứ chọc cho đến khi tỷ chết đi mới thôi!”
“Vậy tỷ đi chết đi!”
Dứt lời, Dĩ Vạ Hà nhìn Ngọc Linh Thảo với vẻ mặt ngơ ngác, sau đó là đau đớn, buồn bã và thất vọng.
“Quá đáng, sao muội có thể nói những lời như thế với tỷ tỷ của mình vậy cơ chứ~!?” Dĩ Vạ Hà thốt lên.
Ngọc Linh Thảo cũng đáp lại: “Nếu tỷ cứ như vậy thì muội sẽ không quan tâm đến tỷ nữa!”
Dĩ Vạ Hà nghe vậy thì chỉ có thể ngưng giả vờ mà quay lại trạng thái bình thường, nói: “Được rồi, không đùa nữa.” Dĩ Vạ Hà nói tiếp: “Vậy thì muội có thể cho ta biết được tại sao khi trước gặp muội cũng chỉ có vài canh kinh, lúc đó muội vẫn còn là luyện linh kì, ấy vậy mà hiện giờ muội đã trở thành chuyển hóa cảnh, chuyện mà muội đã cố gắng thực hiện xuyên suốt 3 năm?”
Ngọc Linh Thảo cười một cái, nói rằng: “Chỉ là cơ duyên mà thôi, chủ yếu là muội đã may mắn có được vật cần tìm.”
“Vật gì vậy? Có thể cho tỷ xem được không?”
“Xem thì chắc là không thể, bởi vì cái đó muội ăn rồi, còn cho biết tên thì không vấn đề gì, đó là một cái dược liệu có tên gọi là bộc linh quả.”
“Bộc linh quả!!?” Dĩ Vạ Hà hét lớn, điều này làm cho Ngọc Linh Thảo có chút chói tai, giống như sắp bị thổi bay vậy.
“Vâng, là bộc linh quả, có chuyện gì sao đại tỷ?” Ngọc Linh Thảo ngơ ngác hỏi.
Dĩ Vạ Hà thấy vậy thì thở dài mà đáp lại: “Bộc linh quả là một loại dược liệu hiếm thấy trên vực cao nguyên này, nếu chỉ tính về mức độ giá trị của nó, ít nhất thì cũng đã là linh phẩm!”
Lời vừa dứt, Ngọc Linh Thảo đã hiện ra vẻ mặt bất ngờ, không phải bởi vì độ hiếm có của bộc linh quả, mà là giá trị của nó.
Thế giới phân loại dược liệu theo những tầng cấp trên vực cao nguyên theo: Phàm phẩm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, linh phẩm, nguyên phẩm và cao hơn thế nữa. Trong đó, linh phẩm cũng được gọi là một trong những loại dược liệu giá trị bậc nhất ở cái vực cao nguyên này, ước tính giá trị dao động khoảng từ 10 tới 15 cái kia nguyên thạch thượng phẩm.
Vừa nghĩ, Ngọc Linh Thảo lại cảm thấy tiếc, bởi nếu lúc đó biết được giá trị của nó sớm hơn, có thể sẽ bán được với giá hời hơn. Nhưng mà chuyện cũng đã rồi, vì thế Ngọc Linh Thảo cũng không buồn mà tiếc nhiều nữa, thế nhưng sự ấm ức vẫn còn lưu lại đâu đấy trong tâm hồn.
Sau đó, Ngọc Linh Thảo đã trôi qua đau buồn mà hỏi Dĩ Vạ Hà rằng: “Phải rồi, muội đã trở thành chuyển hóa cảnh rồi, đại tỷ có một nhiệm vụ phù hợp nào đối với muội ở lúc này không?”
Dĩ Vạ Hà suy nghĩ một lúc, lại nói: “Có thì có đấy, nhưng mà hơi xa nơi này.”
Ngọc Linh Thảo tò mò: “Xa đến đâu? Nếu đi đường truyền tống thì có dư thời gian trong một tuần hay không?”
“Truyền tống thì không lâu đâu, nhưng nhiệm vụ này mất ít nhất cũng phải hơn một tuần thì mới xong, dài nhất cũng khoảng một tháng!”
Ngọc Linh Thảo bất ngờ đáp: “Xa vậy sao, vậy là do đường truyền tống hay là do nhiệm vụ vậy?”
“Đương nhiên là nhiệm vụ rồi, cái này thì truyền tống cũng chỉ mất khoảng 6 canh kinh mà thôi, không dài đâu.”
Dĩ Vạ Hà nói, Ngọc Linh Thảo nhìn chằm chằm vào cô ấy biểu hiện.
6 canh kinh mà không lâu, đây cũng là mất đi một nửa thời gian số thời gian trong ngày rồi đấy!
Ngọc Linh Thảo nghĩ, mà cũng chỉ là nghĩ mà thôi, cô bé không dám nói ra mà chỉ thở dài một cái.
“Được rồi, muội sẽ nhận cái nhiệm vụ này, ngày mai sẽ xuất phát!” Ngọc Linh Thảo nói.
“Muội không xem nhiệm vụ sao?”
“Cái kia trên đường đi xem cũng được, lại nói, đại tỷ cũng có bao giờ để muội làm một cái công việc nào vượt ngoài tầm với đâu!”
Ngọc Linh Thảo tin tưởng cô như vậy, Dĩ Vạ Hà đã khóc nức lên chạy lại ôm chặt cô bé nói: “Đời này tỷ gặp được muội lại chính là phúc quý trong cuộc đời!”
“Được rồi được rồi, trước tiên tỷ hãy giữ cái tâm thái bình tĩnh mà bỏ người muội ra đi!” Ngọc Linh Thảo vừa nói vừa cố dùng sức đẩy cái kia Dĩ Vạ Hà ra, nhưng lại khó mà làm được.
…
…
…
“Muội đi đây.”
“Ừm.”
Ngọc Linh Thảo và Dĩ Vạ Hà chào một cái, sau đó thì cô bé bước vào cổng truyền tống. Dĩ Vạ Hà nhìn Ngọc Linh Thảo bước qua cổng truyền tống, trong lòng lại sinh ra một tia lo lắng, chắp tay cầu mong lần này Ngọc Linh Thảo bình an.
Phía bên Ngọc Linh Thảo, cô bé ở bên trong đường truyền tống lại cảm giác những đường truyền không gian liên tục xuôi theo một loại dòng chảy đi qua một con đường hướng tới nơi xa xôi. Nhưng cô bé cũng chưa để ý nhiều, lại mở ra cái kia nhiệm vụ lần này, một cuốn văn thư được kéo ra, hướng ánh mắt của cô bé đối với các loại kí tự được viết lên bên trên.
Nhiệm vụ truyền tống, hộ tống một người hoàng tộc đi tới nơi an toàn, bảo mật, phần thưởng, 1 viên nguyên thạch thượng phẩm.
Đọc sơ qua, Ngọc Linh Thảo đã hiểu hết các loại nhiệm vụ bên trong, và cả việc sẽ được giao ở phía bên đó, đã nắm chắc hơn 6 phần hoàn thành nhiệm vụ hiện giờ.
Ngọc Linh Thảo cất cái kia văn thư nhiệm vụ lại, sau đó cất vào bên trong một cái nhẫn không gian dự trữ tinh kĩ.
Ngọc Linh Thảo không biết làm gì tiếp theo, lại nhìn về phía của đường truyền tống, ánh mắt rõ ràng tính theo dòng chảy, lại có chút xuôi theo nó.
Tức khắc, Ngọc Linh Thảo đã hiểu ra cái kia không gian lưu truyền của truyền tống trận.
Không gian nơi đây được sắp xếp theo một loại trình tự nhất định, là một cái hai bên hướng về phía nhau, lại nói, đường truyền lại chặt chẽ và ổn định, nhưng nếu ví như đường truyền này là những sợi tơ, thì những cọng dây chằng chịt sẽ hình thành nên cái đường truyền tống, một khi một cái tơ bị đứt ra, cả đường truyền tống này có thể sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Ngọc Linh Thảo lại càng suy ra, cô bé càng hiểu rõ về không gian truyền tống hơn, dự trong đầu rằng nếu như có thể thực hiện ngay bây giờ, Ngọc Linh Thảo sẽ có thể lưu truyền và thực hiện lại một cánh cổng truyền tống trong một cái khoảng cách ngắn.
Thế nhưng khi mà cô bé gần hiểu hết cái kia truyền tống trận không gian, thì chớp mắt cô bé đã tới phía bên kia truyền tống.
Ngọc Linh Thảo cảm thấy tiếc nuối trong lòng, thế nhưng hiện giờ cô bé cũng chỉ có thể để lại sau cùng mà chú ý đến nơi đã đặt chân tới.
Đảo Văn Sanh, một loại đảo có nhiều loại kí tự văn cổ được hình thành và lưu truyền khắp quốc gia rộng lớn này.
Ngọc Linh Thảo hiện giờ ở phía xa xa bên ngoài thành, lại bắt đầu lấy ra một cái bảo vật tên là ẩn diện cụ đeo lên, che lấp hoàn toàn khuôn mặt.
Nhiệm vụ, bắt đầu.
Ngay lúc này, một giọng nói từ phía sau cô bé đột nhiên phát lên tiếng động có chút khí hơi phà vào một bên mang tai cô bé: “Ngọc Linh Thảo~!”
Dĩ Vạ Hà từ lúc nào đã đứng sau cô bé, một chút tiếng động đều không hề phát ra khiến cho Ngọc Linh Thảo có chút bất ngờ: “Đại tỷ à, tỷ đừng có chọc muội bằng cách hà hơi vào tai có được không?” Ngọc Linh Thảo vừa ôm tai vừa nói.
Dĩ Vạ Hà thấy vậy thì lại mở miệng trêu ghẹo: “Không được, nếu vậy thì sẽ mất đi cơ hội chạm vào muội nữa mất! Tỷ sẽ cứ chọc cho đến khi tỷ chết đi mới thôi!”
“Vậy tỷ đi chết đi!”
Dứt lời, Dĩ Vạ Hà nhìn Ngọc Linh Thảo với vẻ mặt ngơ ngác, sau đó là đau đớn, buồn bã và thất vọng.
“Quá đáng, sao muội có thể nói những lời như thế với tỷ tỷ của mình vậy cơ chứ~!?” Dĩ Vạ Hà thốt lên.
Ngọc Linh Thảo cũng đáp lại: “Nếu tỷ cứ như vậy thì muội sẽ không quan tâm đến tỷ nữa!”
Dĩ Vạ Hà nghe vậy thì chỉ có thể ngưng giả vờ mà quay lại trạng thái bình thường, nói: “Được rồi, không đùa nữa.” Dĩ Vạ Hà nói tiếp: “Vậy thì muội có thể cho ta biết được tại sao khi trước gặp muội cũng chỉ có vài canh kinh, lúc đó muội vẫn còn là luyện linh kì, ấy vậy mà hiện giờ muội đã trở thành chuyển hóa cảnh, chuyện mà muội đã cố gắng thực hiện xuyên suốt 3 năm?”
Ngọc Linh Thảo cười một cái, nói rằng: “Chỉ là cơ duyên mà thôi, chủ yếu là muội đã may mắn có được vật cần tìm.”
“Vật gì vậy? Có thể cho tỷ xem được không?”
“Xem thì chắc là không thể, bởi vì cái đó muội ăn rồi, còn cho biết tên thì không vấn đề gì, đó là một cái dược liệu có tên gọi là bộc linh quả.”
“Bộc linh quả!!?” Dĩ Vạ Hà hét lớn, điều này làm cho Ngọc Linh Thảo có chút chói tai, giống như sắp bị thổi bay vậy.
“Vâng, là bộc linh quả, có chuyện gì sao đại tỷ?” Ngọc Linh Thảo ngơ ngác hỏi.
Dĩ Vạ Hà thấy vậy thì thở dài mà đáp lại: “Bộc linh quả là một loại dược liệu hiếm thấy trên vực cao nguyên này, nếu chỉ tính về mức độ giá trị của nó, ít nhất thì cũng đã là linh phẩm!”
Lời vừa dứt, Ngọc Linh Thảo đã hiện ra vẻ mặt bất ngờ, không phải bởi vì độ hiếm có của bộc linh quả, mà là giá trị của nó.
Thế giới phân loại dược liệu theo những tầng cấp trên vực cao nguyên theo: Phàm phẩm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, linh phẩm, nguyên phẩm và cao hơn thế nữa. Trong đó, linh phẩm cũng được gọi là một trong những loại dược liệu giá trị bậc nhất ở cái vực cao nguyên này, ước tính giá trị dao động khoảng từ 10 tới 15 cái kia nguyên thạch thượng phẩm.
Vừa nghĩ, Ngọc Linh Thảo lại cảm thấy tiếc, bởi nếu lúc đó biết được giá trị của nó sớm hơn, có thể sẽ bán được với giá hời hơn. Nhưng mà chuyện cũng đã rồi, vì thế Ngọc Linh Thảo cũng không buồn mà tiếc nhiều nữa, thế nhưng sự ấm ức vẫn còn lưu lại đâu đấy trong tâm hồn.
Sau đó, Ngọc Linh Thảo đã trôi qua đau buồn mà hỏi Dĩ Vạ Hà rằng: “Phải rồi, muội đã trở thành chuyển hóa cảnh rồi, đại tỷ có một nhiệm vụ phù hợp nào đối với muội ở lúc này không?”
Dĩ Vạ Hà suy nghĩ một lúc, lại nói: “Có thì có đấy, nhưng mà hơi xa nơi này.”
Ngọc Linh Thảo tò mò: “Xa đến đâu? Nếu đi đường truyền tống thì có dư thời gian trong một tuần hay không?”
“Truyền tống thì không lâu đâu, nhưng nhiệm vụ này mất ít nhất cũng phải hơn một tuần thì mới xong, dài nhất cũng khoảng một tháng!”
Ngọc Linh Thảo bất ngờ đáp: “Xa vậy sao, vậy là do đường truyền tống hay là do nhiệm vụ vậy?”
“Đương nhiên là nhiệm vụ rồi, cái này thì truyền tống cũng chỉ mất khoảng 6 canh kinh mà thôi, không dài đâu.”
Dĩ Vạ Hà nói, Ngọc Linh Thảo nhìn chằm chằm vào cô ấy biểu hiện.
6 canh kinh mà không lâu, đây cũng là mất đi một nửa thời gian số thời gian trong ngày rồi đấy!
Ngọc Linh Thảo nghĩ, mà cũng chỉ là nghĩ mà thôi, cô bé không dám nói ra mà chỉ thở dài một cái.
“Được rồi, muội sẽ nhận cái nhiệm vụ này, ngày mai sẽ xuất phát!” Ngọc Linh Thảo nói.
“Muội không xem nhiệm vụ sao?”
“Cái kia trên đường đi xem cũng được, lại nói, đại tỷ cũng có bao giờ để muội làm một cái công việc nào vượt ngoài tầm với đâu!”
Ngọc Linh Thảo tin tưởng cô như vậy, Dĩ Vạ Hà đã khóc nức lên chạy lại ôm chặt cô bé nói: “Đời này tỷ gặp được muội lại chính là phúc quý trong cuộc đời!”
“Được rồi được rồi, trước tiên tỷ hãy giữ cái tâm thái bình tĩnh mà bỏ người muội ra đi!” Ngọc Linh Thảo vừa nói vừa cố dùng sức đẩy cái kia Dĩ Vạ Hà ra, nhưng lại khó mà làm được.
…
…
…
“Muội đi đây.”
“Ừm.”
Ngọc Linh Thảo và Dĩ Vạ Hà chào một cái, sau đó thì cô bé bước vào cổng truyền tống. Dĩ Vạ Hà nhìn Ngọc Linh Thảo bước qua cổng truyền tống, trong lòng lại sinh ra một tia lo lắng, chắp tay cầu mong lần này Ngọc Linh Thảo bình an.
Phía bên Ngọc Linh Thảo, cô bé ở bên trong đường truyền tống lại cảm giác những đường truyền không gian liên tục xuôi theo một loại dòng chảy đi qua một con đường hướng tới nơi xa xôi. Nhưng cô bé cũng chưa để ý nhiều, lại mở ra cái kia nhiệm vụ lần này, một cuốn văn thư được kéo ra, hướng ánh mắt của cô bé đối với các loại kí tự được viết lên bên trên.
Nhiệm vụ truyền tống, hộ tống một người hoàng tộc đi tới nơi an toàn, bảo mật, phần thưởng, 1 viên nguyên thạch thượng phẩm.
Đọc sơ qua, Ngọc Linh Thảo đã hiểu hết các loại nhiệm vụ bên trong, và cả việc sẽ được giao ở phía bên đó, đã nắm chắc hơn 6 phần hoàn thành nhiệm vụ hiện giờ.
Ngọc Linh Thảo cất cái kia văn thư nhiệm vụ lại, sau đó cất vào bên trong một cái nhẫn không gian dự trữ tinh kĩ.
Ngọc Linh Thảo không biết làm gì tiếp theo, lại nhìn về phía của đường truyền tống, ánh mắt rõ ràng tính theo dòng chảy, lại có chút xuôi theo nó.
Tức khắc, Ngọc Linh Thảo đã hiểu ra cái kia không gian lưu truyền của truyền tống trận.
Không gian nơi đây được sắp xếp theo một loại trình tự nhất định, là một cái hai bên hướng về phía nhau, lại nói, đường truyền lại chặt chẽ và ổn định, nhưng nếu ví như đường truyền này là những sợi tơ, thì những cọng dây chằng chịt sẽ hình thành nên cái đường truyền tống, một khi một cái tơ bị đứt ra, cả đường truyền tống này có thể sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Ngọc Linh Thảo lại càng suy ra, cô bé càng hiểu rõ về không gian truyền tống hơn, dự trong đầu rằng nếu như có thể thực hiện ngay bây giờ, Ngọc Linh Thảo sẽ có thể lưu truyền và thực hiện lại một cánh cổng truyền tống trong một cái khoảng cách ngắn.
Thế nhưng khi mà cô bé gần hiểu hết cái kia truyền tống trận không gian, thì chớp mắt cô bé đã tới phía bên kia truyền tống.
Ngọc Linh Thảo cảm thấy tiếc nuối trong lòng, thế nhưng hiện giờ cô bé cũng chỉ có thể để lại sau cùng mà chú ý đến nơi đã đặt chân tới.
Đảo Văn Sanh, một loại đảo có nhiều loại kí tự văn cổ được hình thành và lưu truyền khắp quốc gia rộng lớn này.
Ngọc Linh Thảo hiện giờ ở phía xa xa bên ngoài thành, lại bắt đầu lấy ra một cái bảo vật tên là ẩn diện cụ đeo lên, che lấp hoàn toàn khuôn mặt.
Nhiệm vụ, bắt đầu.