"Bọn tôi đã chờ đợi đại nhân rất lâu rồi, xin hãy cứu vớt chúng tôi!" Bọn họ vừa quỳ vừa cầu xin trông rất đáng thương, thấy vậy, Thảo chạy tới chỗ hai người họ và nâng đỡ họ lên.
"Hai người làm gì vậy, xin hãy đứng lên nào!" Thảo vừa nói vừa nhấc họ lên, nhưng mà không thể nâng lên được.
"Đại nhân xin hãy cứu vớt chúng tôi, nếu không thì chúng tôi sẽ làm thế này cả đời!" Cả hai đều đồng loạt hô lên, thấy vậy, Thảo cũng không muốn làm khó mà đành ngậm ngùi đồng ý "Thôi được rồi, tôi đồng ý mà, vì vậy mọi người hãy đứng lên đi!"
Nói xong, bọn họ lại lạy trước Thảo vài cái để cảm ơn Thảo "Xin đa tạ đại nhân, xin đa tạ đại nhân!"
Nhìn bọn họ có chút ngứa mắt khi họ làm như vậy, Thảo hất bọn họ lên khỏi mặt đất và hét "Đủ rồi đấy!"
Khi bị Thảo hất văng đi, thứ mà Thảo thấy không phải là sự sợ hãi của Hoa Vịnh và Bụi Dinh mà là sự phấn khởi và háo hức.
"Đây chắc chắn là khả năng của đại nhân rồi, chúng ta có thể sống rồi, làng của chúng ta được cứu rồi!" "Tốt quá rồi, có đại nhân ở đây, Chiến lực phe ta đã tăng mạnh một bậc so với các thế lực khác rồi!" Cả hai vừa nói vừa cười với nhau một cách phấn khởi, mặc dù chuyện này Thảo không vui mấy.
Nhưng mà việc đã hứa làm, sao lại có thể công làm, vì vậy Thảo cũng chỉ biết gãi đầu mà nói "Tôi cũng không phải là ở lại luôn đâu, trong thời gian này tôi sẽ chỉ cho các người cách để nâng cao thực lực mạnh hơn…" Khi đang định nói tiếp, Thảo chợt nhớ ra một chuyện và đi hỏi bọn họ "Nói mới nhớ, chữ viết của mọi người là như thế nào ấy nhỉ?"
"Đại nhân không biết chữ sao!?" Bọn họ nói với vẻ mặt bất ngờ.
Sau một hồi giải thích và bịa ra một câu chuyện rằng Thảo là một vị thần giáng thế xuống đây để giúp bọn họ, đây là một trong những món đồ mà khi xưa bọn họ đánh rơi và bọn họ gửi Thảo xuống đây để lấy lại cùng lúc cứu vớt bọn họ, còn sức mạnh của Thảo là do khi xuống nơi đây cần phải áp chế sức mạnh nếu không sẽ bị thiên địa pháp tắc đánh chết, về chữ viết thì do ở đó có loại chữ viết khác nơi đây nên Thảo mới không hiểu chữ nơi đây.
Mặc dù cốt truyện đầy mùi bốc phét và nhiều lỗ hỗng, nhưng mà bọn họ vẫn cứ là tin lời nói của Thảo, thế mới nói, người ngu ngốc thường là miếng mồi cho kẻ thông minh.
"Đại nhân, ta vẫn có chút không hiểu, nếu như người đã cứu giúp chúng ta, vậy thì tại sao khi ban đầu người không hề biết gì về nơi này?" Hoa Vịnh hỏi điều thắc mắc trong lòng, điều này làm Thảo có chút lo lắng.
Nhưng mà Thảo vẫn nhanh trí đáp rằng "Là do ta bị mất kí ức đấy, cho đến khi ta lấy lại cái chuông này thì mới nhớ ra việc mình phải làm!" Thảo vừa nói vừa có phần nhanh nhảu và hơi lúng túng, nhưng bọn họ lại không hề nghi ngờ mà lại còn tin vào Thảo hơn.
"Thảo nào ngài ấy ban đầu có chút bất phàm, ra là lai lịch lại lớn đến vậy!"
Sau khi xong việc nơi đây, cả hai người Hoa Vịnh và Bụi Dinh dẫn Thảo ra ngoài, khi mà Thảo vừa ra ngoài thì Bụi Dinh hét lớn lên "Mọi người, làng chúng ta được cứu rồi, vị này chính là người mà thần vật chọn, đồng thời cũng chính là một vị thần xuống dưới đây để giúp đỡ chúng ta!!!" Bụi Dinh vừa giơ vũ khí trên tay vừa hét lớn, những người ở xung quanh cũng đồng loạt vui mừng và hét lớn theo làm Thảo có chút đứng hình.
Không biết rằng sau này có ổn không đây.
Thảo vừa nghĩ vừa lo lắng.
Sau vài ngày, Thảo đã học xong chữ của nơi đây, cô bé bắt đầu chỉ dạy cho từng người cách tu luyện, bởi vì dạy bảo từng người rất khó, Thảo đã dùng cục đá viết lên trên tường đá cách để hấp thụ linh, trong đó, mọi người ở nơi đây đều có thiên phú không quá tệ, chưa đến 1 ngày, đã có 1 người chạy tới chỗ của Thảo, đó là Hoa Vịnh.
"Đại nhân, ta đã mạnh lên rồi, cơ thể của ta đã trở nên săn chắc hơn!" Hoa Vịnh vừa nói vừa sờ vào bắp tay của cô ấy.
Thấy vậy, Thảo cũng rất vui mừng "Ừm, ngươi đã trở thành luyện thể tầng 1 rồi! Có tố chất!" Nghe Thảo nói những lời đó, Hoa Vịnh cũng biết ngại ngùng mà gãi đầu "Hì hì, đại nhân quá khen!"
"Đừng vội mừng, đây mới chỉ là bước đầu thôi, sau này sẽ còn nhiều khó khăn hơn nữa!"
"Vâng, ta sẽ chú ý!" Hoa Vịnh vừa nói vừa hành lễ, và rồi cô ấy chợt nhớ ra một chuyện "Phải rồi đại nhân, có một động thiên muốn chớp thời cơ chúng ta bị mất đi vòng bảo vệ của thần vật mà muốn tấn công chúng ta!"
Khi nghe thấy có người muốn tấn công nơi này, Thảo tức giận tột độ mà hỏi "Là động thiên nào?"
"Là động thổ thiên ạ!" Hoa Vịnh đáp.
"Hay cho một động thổ thiên, dám tấn công nơi đây, vậy thì ta sẽ cho bọn chúng biết rằng đây không phải nơi bọn họ có thể xâm phạm được!" Thảo nói với khuôn mặt tức giận.
"Hai người làm gì vậy, xin hãy đứng lên nào!" Thảo vừa nói vừa nhấc họ lên, nhưng mà không thể nâng lên được.
"Đại nhân xin hãy cứu vớt chúng tôi, nếu không thì chúng tôi sẽ làm thế này cả đời!" Cả hai đều đồng loạt hô lên, thấy vậy, Thảo cũng không muốn làm khó mà đành ngậm ngùi đồng ý "Thôi được rồi, tôi đồng ý mà, vì vậy mọi người hãy đứng lên đi!"
Nói xong, bọn họ lại lạy trước Thảo vài cái để cảm ơn Thảo "Xin đa tạ đại nhân, xin đa tạ đại nhân!"
Nhìn bọn họ có chút ngứa mắt khi họ làm như vậy, Thảo hất bọn họ lên khỏi mặt đất và hét "Đủ rồi đấy!"
Khi bị Thảo hất văng đi, thứ mà Thảo thấy không phải là sự sợ hãi của Hoa Vịnh và Bụi Dinh mà là sự phấn khởi và háo hức.
"Đây chắc chắn là khả năng của đại nhân rồi, chúng ta có thể sống rồi, làng của chúng ta được cứu rồi!" "Tốt quá rồi, có đại nhân ở đây, Chiến lực phe ta đã tăng mạnh một bậc so với các thế lực khác rồi!" Cả hai vừa nói vừa cười với nhau một cách phấn khởi, mặc dù chuyện này Thảo không vui mấy.
Nhưng mà việc đã hứa làm, sao lại có thể công làm, vì vậy Thảo cũng chỉ biết gãi đầu mà nói "Tôi cũng không phải là ở lại luôn đâu, trong thời gian này tôi sẽ chỉ cho các người cách để nâng cao thực lực mạnh hơn…" Khi đang định nói tiếp, Thảo chợt nhớ ra một chuyện và đi hỏi bọn họ "Nói mới nhớ, chữ viết của mọi người là như thế nào ấy nhỉ?"
"Đại nhân không biết chữ sao!?" Bọn họ nói với vẻ mặt bất ngờ.
Sau một hồi giải thích và bịa ra một câu chuyện rằng Thảo là một vị thần giáng thế xuống đây để giúp bọn họ, đây là một trong những món đồ mà khi xưa bọn họ đánh rơi và bọn họ gửi Thảo xuống đây để lấy lại cùng lúc cứu vớt bọn họ, còn sức mạnh của Thảo là do khi xuống nơi đây cần phải áp chế sức mạnh nếu không sẽ bị thiên địa pháp tắc đánh chết, về chữ viết thì do ở đó có loại chữ viết khác nơi đây nên Thảo mới không hiểu chữ nơi đây.
Mặc dù cốt truyện đầy mùi bốc phét và nhiều lỗ hỗng, nhưng mà bọn họ vẫn cứ là tin lời nói của Thảo, thế mới nói, người ngu ngốc thường là miếng mồi cho kẻ thông minh.
"Đại nhân, ta vẫn có chút không hiểu, nếu như người đã cứu giúp chúng ta, vậy thì tại sao khi ban đầu người không hề biết gì về nơi này?" Hoa Vịnh hỏi điều thắc mắc trong lòng, điều này làm Thảo có chút lo lắng.
Nhưng mà Thảo vẫn nhanh trí đáp rằng "Là do ta bị mất kí ức đấy, cho đến khi ta lấy lại cái chuông này thì mới nhớ ra việc mình phải làm!" Thảo vừa nói vừa có phần nhanh nhảu và hơi lúng túng, nhưng bọn họ lại không hề nghi ngờ mà lại còn tin vào Thảo hơn.
"Thảo nào ngài ấy ban đầu có chút bất phàm, ra là lai lịch lại lớn đến vậy!"
Sau khi xong việc nơi đây, cả hai người Hoa Vịnh và Bụi Dinh dẫn Thảo ra ngoài, khi mà Thảo vừa ra ngoài thì Bụi Dinh hét lớn lên "Mọi người, làng chúng ta được cứu rồi, vị này chính là người mà thần vật chọn, đồng thời cũng chính là một vị thần xuống dưới đây để giúp đỡ chúng ta!!!" Bụi Dinh vừa giơ vũ khí trên tay vừa hét lớn, những người ở xung quanh cũng đồng loạt vui mừng và hét lớn theo làm Thảo có chút đứng hình.
Không biết rằng sau này có ổn không đây.
Thảo vừa nghĩ vừa lo lắng.
Sau vài ngày, Thảo đã học xong chữ của nơi đây, cô bé bắt đầu chỉ dạy cho từng người cách tu luyện, bởi vì dạy bảo từng người rất khó, Thảo đã dùng cục đá viết lên trên tường đá cách để hấp thụ linh, trong đó, mọi người ở nơi đây đều có thiên phú không quá tệ, chưa đến 1 ngày, đã có 1 người chạy tới chỗ của Thảo, đó là Hoa Vịnh.
"Đại nhân, ta đã mạnh lên rồi, cơ thể của ta đã trở nên săn chắc hơn!" Hoa Vịnh vừa nói vừa sờ vào bắp tay của cô ấy.
Thấy vậy, Thảo cũng rất vui mừng "Ừm, ngươi đã trở thành luyện thể tầng 1 rồi! Có tố chất!" Nghe Thảo nói những lời đó, Hoa Vịnh cũng biết ngại ngùng mà gãi đầu "Hì hì, đại nhân quá khen!"
"Đừng vội mừng, đây mới chỉ là bước đầu thôi, sau này sẽ còn nhiều khó khăn hơn nữa!"
"Vâng, ta sẽ chú ý!" Hoa Vịnh vừa nói vừa hành lễ, và rồi cô ấy chợt nhớ ra một chuyện "Phải rồi đại nhân, có một động thiên muốn chớp thời cơ chúng ta bị mất đi vòng bảo vệ của thần vật mà muốn tấn công chúng ta!"
Khi nghe thấy có người muốn tấn công nơi này, Thảo tức giận tột độ mà hỏi "Là động thiên nào?"
"Là động thổ thiên ạ!" Hoa Vịnh đáp.
"Hay cho một động thổ thiên, dám tấn công nơi đây, vậy thì ta sẽ cho bọn chúng biết rằng đây không phải nơi bọn họ có thể xâm phạm được!" Thảo nói với khuôn mặt tức giận.