• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt khó hiểu hiện lên, Ngọc Linh Thảo ánh mắt chăm chú nhìn cùng lúc tiến lên xem thử. Bất giác từ lúc nào Ngọc Linh Thảo đã ở ngay tại ánh sáng đó.

Trong lòng hiếu kì tự hỏi nó là gì, Ngọc Linh Thảo bắt đầu lấy tay chạm vào nó thì một ánh sáng lóe lên khiến cho cô bé chói mắt.

Khi hoàn hồn lại thì cô bé đã nhận ra rằng mình đã bị dịch chuyển tới phía dưới tầng hầm của vạn thư các.

Đôi mắt hướng đi khắp nơi quan sát xung quanh, Ngọc Linh Thảo nhận ra rằng nơi này đã chịu một số vết nứt nhưng mà có thể nhận định rằng nó đủ để không bị sụp đổ.

Và rồi phía dưới cái hồ, nơi mà tẩy linh phục mệnh thủy đang sừng sững ở đó phát sáng lên, một người nào đó từ khi nào đã ở phía trên mặt hồ.

Khi nhìn kĩ thì Ngọc Linh Thảo nhận ra rằng đây là hình chiếu, và người ở đó lại là Trương Thạch Đà, chưởng quầy vạn thư các.

Và rồi, cái hình chiếu đó mở miệng: “Chào mừng, Ngọc Linh Thảo!”

Ngọc Linh Thảo sửng sốt, cô bé không hiểu rằng tại sao một hình chiếu lại biết rằng cô bé đang ở đây.

“Ngươi không cần phải ngạc nhiên, dù gì thì ta cũng là hình chiếu, ta không thể biết được hiện giờ ngươi đang làm gì đâu!”



Nghe thấy thế, Ngọc Linh Thảo lại càng sửng sốt hơn, nhưng mà cô bé cũng nhanh chóng bình tâm lại.

“Sở dĩ ta biết ngươi sẽ tới đây là vì ta chắc chắn rằng ngươi chính là một trong số người sẽ sống sót sau trận chiến này. Ta đặt một cơ quan ở đây, khi nào có người tới nơi này thì ta sẽ hiện lên. Ta chắc chắn rằng, trong trận chiến này, ta sẽ chết, vì vậy ta mới đặt một pháp trận nơi đây, một lòng là muốn người đầu tiên tới được nơi đây thì sẽ nhận được số tinh kĩ ta đã giấu ở nơi đây!”

Lời vừa dứt, một cơ quan liền hiện ra, vô số tinh kĩ bắt đầu xuất hiện đập vào mắt của Ngọc Linh Thảo, nhưng mà trong lòng của cô bé vẫn có chút khó hiểu, thậm chí là lo lắng.

Ngọc Linh Thảo hỏi: “Nếu tòa pháp trận này sẽ hiện ra khi có người tới nơi này, vậy nếu như không phải tôi mà là những người khác thì sao, thậm chí là người xấu…”

Ngay khi đang định nói, Ngọc Linh Thảo đã bị cắt lời bởi hình phản chiếu đó đã bắt đầu nói tiếp: “Ta biết ngươi sẽ hỏi câu này, nhưng mà ngươi cũng đừng lo, bởi vì pháp trận này chỉ được kích hoạt bởi người cùng tông môn, ta đã gắn một thủ ấn lên toàn bộ đồng phục của người cùng tông môn!”

Khi nghe tới đây, Ngọc Linh Thảo lại bất ngờ bởi cô bé không nhận ra rằng trên bộ đồ này lại có thủ ấn mà Trương Thạch Đà đặt lên, có lẽ sẽ không có ai nhận ra được toàn bộ đồng phục sẽ bị hạ thủ ấn đâu.

“Bây giờ ta cũng chỉ là một hình chiếu, sẽ không thể làm được gì nữa, vậy nên, ta mong ngươi sẽ đồng ý lời thỉnh cầu của ta!”

“Không biết người muốn gì, ta sẽ cố gắng thực hiện trong toàn bộ khả năng của mình!” Ngọc Linh Thảo nói.

“Ta mong ngươi hãy phục hưng lại tông môn, làm tông chủ, đưa tông môn đi tới đỉnh cao!”

Ngay khi nghe lời này, trong lòng của Ngọc Linh Thảo lại có một chút do dự, bởi lẽ cô bé hoàn toàn không muốn làm tông chủ, lại càng không muốn xây dựng một tông môn, vì thế, trong lòng Ngọc Linh Thảo hiện giờ rất rối ren.

“Ngươi cũng không cần phải đồng ý, nếu như ngươi muốn, ngươi cũng có thể giao việc này cho người mà ngươi có thể tin tưởng được, dù gì thì ta cũng là hình chiếu mà thôi!”

Ngọc Linh Thảo liền hiểu, cô bé nhận ra rằng Trương Thạch Đà ngay từ đầu đã nhận ra rằng cô bé không muốn làm tông chủ, vì thế mà ông ấy nói rằng đây chính là lời thỉnh cầu. Ngọc Linh Thảo hiện giờ trong lòng lại rất rối ren, cô bé không biết cách nào để giải quyết được vấn đề này, bất chợt, trong đầu Ngọc Linh Thảo lại hiện ra hình ảnh của Quy Hắc Kiên, ngay lập tức, Ngọc Linh Thảo liền nhận định rằng người này sẽ có thể chấn hưng được tông môn, thậm chí là khiến cho nó trở nên hưng thịnh, vì thế, Ngọc Linh Thảo đã chốt rằng sẽ giao việc này cho cậu ta.

“Thời gian đã không còn nhiều nữa, vì vậy ta sẽ tặng cho ngươi toàn bộ những thứ này, mong rằng ngươi sẽ có thể đáp ứng lời thỉnh cầu của ta, tạm biệt!”

Lời vừa dứt, hình chiếu ấy liền biết mất ngay lập tức, và rồi một chiếc nhẫn không gian liền hiện ra và lơ lửng trên không, sự xuất hiện của chiếc nhẫn ấy khiến cho toàn bộ tinh kĩ liền rung động. Sau đó vô số tinh kĩ bắt đầu bay ra, tất cả liền chui vào bên trong chiếc nhẫn không gian ấy. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ tinh kĩ liền đã ở trong chiếc nhẫn không gian ấy.



Ngay khi hấp thu hết toàn bộ tinh kĩ, chiếc nhẫn không gian liền bắt đầu rơi xuống đất, Ngọc Linh Thảo bắt đầu tới gần và nhặt nó lên, liền kiểm tra bên trong thì thấy rằng vô số tinh kĩ từ hạ phẩm tới cao phẩm, toàn bộ đều đã ở bên trong đây.

Sau khi kiểm tra xong, Ngọc Linh Thảo ngừng kiểm tra thì nhận ra rằng mặt nước đang chấn động.

Ngay lập tức, toàn bộ mặt nước đều dâng lên và lao đến hướng của Ngọc Linh Thảo làm cho cô bé hoảng hốt. Liền bắt đầu chui vào cơ thể của Ngọc Linh Thảo, bất giác toàn bộ mặt nước hiện giờ đã trống trơn, khi Ngọc Linh Thảo kiểm tra lại trong cơ thể thì nhận ra rằng số lượng tẩy linh phục mệnh thủy ấy đã chữa lành toàn bộ vết thương cho cô bé và lưu lại lượng lớn linh bên trong cơ thể cho Ngọc Linh Thảo, dù vậy, chừng ấy vẫn không đủ để cho Ngọc Linh Thảo tiến giai lên chuyển hóa cảnh.

Ngay lúc ấy cả hang động bắt đầu chấn động khiến cho Ngọc Linh Thảo chấn kinh. Từng vết nứt liền bắt đầu mở rộng khiến cho hang động bắt đầu sụp đổ, Ngọc Linh Thảo liền hiểu rằng cái hồ ấy chính là thứ chống đỡ cho cái hang động này, giờ đây nó đã mất, vậy thì hang động cũng sẽ sụp đổ.

Đột nhiên cơ thể của Ngọc Linh Thảo liền phát sáng, điều này lại có phần giống như khi ở trong bí cảnh.

Trong lúc còn một chút thời gian còn sót lại, Ngọc Linh Thảo nhìn toàn bộ hang động đang dần dần sụp đổ, đây chính là thứ còn sót lại trong trận chiến, vậy mà lại bị hủy như thế này, trong lòng của Ngọc Linh Thảo lại có chút nặng trĩu.

Phía trên mặt đất, nơi mà hoàn tinh tông bị sụp đổ, ở hướng của tàn tích vạn thư các, Ngọc Linh Thảo liền hiện ra, vừa đáp xuống mặt đất, phía trước mặt cô bé liền sụp xuống thành một cái hố.

Liền nhận ra đó là hang động mà cô bé từng ở đó, vì thế Ngọc Linh Thảo liền tới gần nhìn xuống, khuôn mặt liền buồn rầu.

“Ra là ngươi ở đây sao?”

Một giọng nói phát ra khiến cho Ngọc Linh Thảo bất giác quay mặt sang, ngay lập tức, cô bé liền nhận ra đây là đội trưởng chấp pháp hội.

“Ta đã tìm ngươi khá lâu đấy!” Đội Trưởng chấp pháp hội nói.

Ngọc Linh Thảo không hiểu, liền hỏi: “Không biết người cao quý như người tìm ta có việc gì?”

“Ta đây muốn mời ngươi gia nhập chấp pháp hội!”



Lời vừa dứt, Ngọc Linh Thảo liền chấn kinh, cô bé không ngờ rằng chấp pháp hội lại đích thân mời cô bé gia nhập, nhưng mà hiện giờ cô bé không có ý định muốn gia nhập vào thế lực nào cả.

Ngay khi Ngọc Linh Thảo định từ chối thì Huyền Cơ liền hiện ra: “Chủ nhân, người có lẽ nên gia nhập vào chấp pháp hội đi ạ!”

Ngay khi nghe lời đó, Ngọc Linh Thảo liền bất ngờ, thấy vậy, Huyền Cơ liền nói tiếp: “Hiện giờ thế lực của người còn rất yếu, nếu như người gia nhập vào chấp pháp hội hiện giờ thì có lẽ người sẽ có được một tầng đảm bảo, hơn nữa, thế lực này rất lớn mạnh, sau này người báo thù thì sẽ có thể dễ dàng hơn, vì thế, việc người gia nhập vào hoàn toàn là có lợi chứ không có hại!”

Huyền Cơ nói có lý, hiện giờ thế lực của mình còn yếu, nếu như mình gia nhập vào chấp pháp hội thì sẽ có lợi hơn.

“Vậy thì, ý của ngươi là thế nào?” Đội Trưởng chấp pháp hội nói.

Ngay lập tức, Ngọc Linh Thảo liền nói: “Tôi đồng ý!”

“Tốt, vậy thì ngươi hãy đi theo ta!”

Vừa nói, hắn ta đã quay người lại và bước đi, thấy thế, Ngọc Linh Thảo liền theo sau.

Hãy chờ đi, ta rồi sẽ tiêu diệt các ngươi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK