Toàn bộ mọi người nằm la liệt trên sân, ai nấy cũng trông rất thê thảm, lại nhìn xung quanh, nhận ra rằng đang ở bên ngoài bí cảnh, liền lập tức khuôn mặt trở nên trạng thái mừng rỡ.
Ngọc Linh Thảo đứng dậy đầu tiên, cô bé quan sát xung quanh và nhận định rằng vạn sự an toàn, không còn chuyện gì nữa. Lần lượt mọi người cũng dần dà mà đứng dậy, kéo lê cái thân xác tàn tạ mà vững vàng.
…
…
…
Khi mọi thứ đã ổn định, các vị tông chủ bắt đầu xuống phía dưới thăm dò, trong đó có một người lại biểu hiện buồn hơn cả buồn, hai hàng mi cứ chảy xuống giọt lệ đau khổ, không ai khác chính là Mộng Vân Châu. Cô ta ngã quỳ trước cái bí cảnh giờ đã tan nát bên kia, đôi mắt bi sầu, miệng thốt lên câu từ: “Trời ơi, bí cảnh của tôi~!”
Mộng Vân Châu đã mở ra bí cảnh này, cũng là người tìm ra nó trong một cái cơ duyên nhất định, đã tự mở ra vì lòng tốt, thế nhưng cái bí cảnh giờ đây đã đổ nát, lòng hiện giờ đau như cắt.
Sau một lúc đau thương, Mộng Vân Châu cũng đã nén đi, quay lại khuôn mặt lạnh như băng thông báo: “Ta tông chủ hiện giờ cũng đã từng mở ra bí cảnh nhiều lần cho các vị tinh giả vào bên trong cho tìm kiếm cơ duyên, thế nhưng hôm nay vì một vài sự cố mà đã không thể mở ra được nữa, vì muốn bảo toàn lại tông môn, càng là muốn lấy lại một chút cái gọi là lợi ích, vì thế mong rằng các vị đây có thể đưa cho bọn ta số cơ duyên mà mọi người đã kiếm được 8 thành, để bồi thường lại cái sự cố này!”
Lời vừa nói ra, toàn dân phẫn nộ, ai nấy cũng bất bình về cái gọi là Lưu Vân Tông, rõ ràng rằng khi trước đã nói rằng chỉ thu 5 phần, giờ lại đòi 8 phần, đây là muốn ăn cướp sao.
“Ngươi đây là vô sỉ!”
“Muốn 8 phần là phải đưa 8 phần sao, ai muốn làm cơ chứ!”
“Ngươi đây là muốn lấy hết luôn đi, còn nói là chỉ lấy 8 phần!”
Trong lúc mọi người đang cực kì tức giận, Ngọc Linh Thảo lại mở lời: “Các vị, Lưu Vân Tông muốn lấy thêm số phần trong bí cảnh kia, âu cũng là điều mà họ cần phải làm, dù gì thì đây cũng là bí cảnh của bọn họ, cũng là do bọn họ mở, dù cho có liều mạng lấy được, chung quy lại thì cũng vẫn là đồ của bọn họ, cũng tính là đồ chúng ta cầm vẫn chỉ là cái đồ bọn họ!”
Mọi người muốn phản bác, nhưng lại không, vì lời Ngọc Linh Thảo nói ra cũng là đúng, nhưng mà bọn họ lại có chút không cam tâm, còn Mộng Vân Châu thì nở ra nụ cười, trong lòng thầm nghĩ rằng cái kia Ngọc Linh Thảo lại có chút dễ nhìn.
Thấy thế, Ngọc Linh Thảo lại nói tiếp: “Nhưng! Đây cũng là mọi người liều mạng lấy được, nếu muốn chiếm đi 8 phần thì không có chút đạo lý nào, theo ta thì chỉ nên lấy đi 6 phần thôi, thế thì cả hai bên không có xích mích, các hạ thấy được không?”
Nói xong, tất cả mọi người đã im bặt lại, dù rằng vẫn còn chút cái gọi là bất mãn, nhưng cái này tình huống đã là tốt nhất rồi. Đối với những tán tu tinh giả, lại càng không muốn gây sự lớn với Lưu Vân Tông, vì cái thế sự tình này, không muốn cũng phải chịu, phía Mộng Vân Châu cũng khá là bất mãn, cũng có chút buồn, 8 phần cũng không thể lấy được, nhưng với thế sự hiện giờ, muốn đòi thêm e là không thể, vì thế cũng chỉ phải chịu được 6 phần.
6 phần thì 6 phần, cũng không đến mức lỗ vốn, nhưng mà cái bí cảnh kia, e là chỉ vừa đủ bù đắp.
Mộng Vân Châu liếc mắt nhìn sang phía Ngọc Linh Thảo, 3 phần bất mãn, 3 phần thất vọng, lại là có 4 phần kính trọng và quan tâm, một cái phát ngôn đem ra, đã hưởng lợi nắm chặt xu thế hòa giải, đem lại lợi ích đôi bên. Những tông chủ phía bên quan sát, cũng nhận thấy lợi ích có thể đem tới trong tương lai Ngọc Linh Thảo có thể đưa tới.
Một người như này, đáng bồi dưỡng.
Mộng Vân Châu, bước tới gần phía Ngọc Linh Thảo, cử chỉ ôn nhu mở miệng: “Ngươi là Ngọc Linh Thảo phải không?”
“Vâng.”
Ngọc Linh Thảo nhìn Mộng Vân Châu, trong đầu lại suy nghĩ tình huống cô ấy tại sao lại tới gần cô bé, trong suy nghĩ lại chỉ vào cái lời nói trước kia phát ngôn, nhưng cũng không hiểu tại sao, âu cũng là cái phát ngôn cũng chỉ là phát ngôn, không gây ra xích mích gì, không thể gây nên hận thù.
“Ngươi không biết có cái gia thế nào dựa vào chưa? Nếu chưa, ngươi có muốn gia nhập vào Lưu Vân Tông ta không?” Mộng Vân Châu nói.
Ngọc Linh Thảo liền hiểu ra, đây là muốn cô bé gia nhập vào cái kia Lưu Vân Tông.
Ngọc Linh Thảo định đáp lại, nhưng rồi những vị tông chủ khác lại đáp xuống ngay cô bé.
Trần Bàn Thạch mở miệng nói đầu tiên: “Mộng tông chủ nhanh như vậy đã muốn đào người nhanh vậy rồi, không cho bọn ta chút cơ hội nào hay sao?”
Phi Tiến Quang cũng theo: “Trần tông chủ nói đúng đấy, ngài đây là nhanh quá mức rồi!”
Hồng Viêm Nguyệt cũng lên tiếng: “Ngươi muốn lấy người này, cũng phải qua được bọn ta đã, hơn nữa, cô bé này còn chưa nói gì cơ mà!”
Mộng Vân Châu thấy vậy thì nói: “Các ngươi muốn lấy cô bé thì nói đại đi, còn kêu ta cái gì đào người nữa chứ, đúng là không có chút liêm sỉ nào mà!”
Những người xung quanh nhìn thấy Ngọc Linh Thảo được người khác tranh mời gia nhập như vậy, vẻ mặt lại ngạc nhiên hiển hiện.
“Cô ấy lại được tranh nhiều như vậy, thật đúng là phúc lớn mà!”
“Đây lại gọi là một bước lên mây rồi!”
Ngọc Linh Thảo nhìn các tông chủ, ánh mắt trông có chút bất lực, bắt đầu đáp lại: “Các vị tông chủ đây muốn có vãn bối, vãn bối rất vui, nhưng tiếc rằng vãn bối đã có thế lực gia nhập rồi, chỉ có thể đành từ chối lời mời của các vị!”
Lời vừa nói ra, các vị tông chủ liền tỏ ra buồn bã, còn những người kế bên ấy thì lại rất đỗi ngạc nhiên, bởi vì bọn họ không ngờ rằng Ngọc Linh Thảo lại có thể từ chối được những lời mời đó.
“Ngươi có thế lực gia nhập, bọn ta cũng không thể cưỡng cầu, chỉ là ngươi có thể cho bọn ta biết được rằng là thế lực nào ngươi gia nhập được không?” Trần Bàn Thạch hỏi.
Ngọc Linh Thảo cũng đáp lại: “Thứ cho vãn bối không thể tiết lộ tên của thế lực mà vãn bối gia nhập, bởi hiện giờ vãn bối không được phép nói ra, nhưng mà vãn bối có thể nói rằng, thế lực mà vãn bối gia nhập vào, không phải là một cái tông môn!”
Nói xong, những tên tông chủ có chút ngạc nhiên, không phải là tông môn, chỉ có thể là một cái hội quán nào đó hoặc một cái gia thế ẩn, dù là thế nào, nếu đã không thể tiết lộ, thì có thể là một cái thế lực lớn, hoặc cũng có thể là chỉ một cái lời nói dối không muốn gia nhập mà thôi, nhưng cho dù là cái thế lực nào, cũng là thứ mà bọn họ hiện giờ không gì nói được.
“Vậy sao, vậy thì bọn ta cũng không còn gì để nói nữa.” Phi Tiến Quang nói.
Sau đó, những sự việc cần diễn ra thì phải diễn ra, những tinh giả đệ tử tông môn và tinh giả tán tu bắt đầu xếp theo hàng đưa các loại cơ duyên thu được trong bí cảnh 6 phần cho chấp sự quản lí của Lưu Vân Tông.
Một lúc lâu mới tới Ngọc Linh Thảo, cô bé bắt đầu lôi ra một đống xác quái thú và các loại thảo dược, dù rằng cái này có chút vượt qua cái gọi là 6 phần, nhưng mà khi nãy Ngọc Linh Thảo đã từ chối những cái kia lời mời, đưa thêm một chút cũng không sao.
Chấp sự quản lí và các tinh giả người nhìn qua cái đồ Ngọc Linh Thảo đưa ra, phút chốc đã chấn kinh. Cái kia cơ duyên đồ đưa ra, đã ngang với hơn mấy chục người có đồ đưa ra rồi.
Những vị tông chủ nhìn vào cái đồ Ngọc Linh Thảo đưa ra, cũng không thể nào bình tĩnh được, người như Ngọc Linh Thảo có thể đem ra số lượng lớn đồ này, đã làm cho bọn họ đau lòng. Người có thể có được nhiều thứ đến như này, đã xác thực được thực lực và vận may như thế nào, người như này, không có được thật sự là đáng tiếc.
Qua một hồi lâu sau, khi mà mọi thứ đã xong hết, Ngọc Linh Thảo và Phát Ninh Tâm bắt đầu chia tay, bởi vì hướng đi của bọn họ là khác đường, thế nên có thể nói rằng hiện giờ không thể đi cùng nhau được.
“Phải chia tay tại đây sao?” Phát Ninh Tâm nói, khuôn mặt có chút buồn.
“Đúng vậy, tớ sẽ rất buồn khi phải làm điều này, nhưng có lẽ là phải làm mà thôi!”
“Vậy thì được rồi, nhưng mà không biết rằng khi nào ta sẽ gặp lại được, dù gì thì cũng phải ba năm rồi mà!”
3 năm, không quá dài, cũng không quá ngắn, thời gian này, đủ để hiện lên lòng thương nhớ sâu sắc, Ngọc Linh Thảo dù rằng không muốn chia tay, nhưng vạn sự vẫn phải làm, vì thế đã bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để làm cho Phát Ninh Tâm bớt lo lắng, chợt cô bé nhớ ra một cái.
Ngọc Linh Thảo bắt đầu lấy từ trong chiếc nhẫn cái kia một cái vòng tay, nói: “Đây là kết tâm vòng, vật có thể cảm ứng được đối phương, cậu sẽ biết được sự an toàn của đối phương ở một khoảng cách xa, cũng như là triệu gọi đối phương trong lúc khó khăn, dù chỉ là dùng được một lần, nhưng mà thế này chắc là đủ để cậu bớt lo lắng rồi nhỉ?”
Phát Ninh Tâm cầm lấy chiếc vòng tay, trên miệng nở ra một nụ cười nói: “Ừm!”
Sau đó, cả hai chào tạm biệt và rời đi, Ngọc Linh Thảo bước về hướng đông, còn Phát Ninh Tâm thì bước về hướng tây.
bước đi được một lúc lâu, Ngọc Linh Thảo cảm nhận thấy có người đang theo sau, nhưng mà khoảng cách khá xa, đều khó có thể cảm nhận rõ, vì thế cô bé đã bước vào một con hẻm, giơ lên một cái tay cầm nhẫn phía bên trái, liền nói: “Không gian kết nối, chân hiện chi cổng phân hội nhánh, mở ra!”
Dứt lời, một cánh cổng không gian hiện ra phía trước mặt Ngọc Linh Thảo, cô bé bước vào bên trong đó, một cái vào hết thì cổng liền tan ra, những người theo sau đột nhiên cảm nhận thấy khí tức của Ngọc Linh Thảo mất đi, đã bất ngờ xông tới, nhưng thứ trước mặt chờ đợi bọn họ chỉ là một cái hẻm trống trơn, không hề có cái gì cô đọng lại.
…
…
…
Ngọc Linh Thảo hiện ra, trước mặt cô bé đây lại một cái phân hội lượng lớn người bước đi, chính là chấp pháp hội chi nhánh.
Ngọc Linh Thảo đứng dậy đầu tiên, cô bé quan sát xung quanh và nhận định rằng vạn sự an toàn, không còn chuyện gì nữa. Lần lượt mọi người cũng dần dà mà đứng dậy, kéo lê cái thân xác tàn tạ mà vững vàng.
…
…
…
Khi mọi thứ đã ổn định, các vị tông chủ bắt đầu xuống phía dưới thăm dò, trong đó có một người lại biểu hiện buồn hơn cả buồn, hai hàng mi cứ chảy xuống giọt lệ đau khổ, không ai khác chính là Mộng Vân Châu. Cô ta ngã quỳ trước cái bí cảnh giờ đã tan nát bên kia, đôi mắt bi sầu, miệng thốt lên câu từ: “Trời ơi, bí cảnh của tôi~!”
Mộng Vân Châu đã mở ra bí cảnh này, cũng là người tìm ra nó trong một cái cơ duyên nhất định, đã tự mở ra vì lòng tốt, thế nhưng cái bí cảnh giờ đây đã đổ nát, lòng hiện giờ đau như cắt.
Sau một lúc đau thương, Mộng Vân Châu cũng đã nén đi, quay lại khuôn mặt lạnh như băng thông báo: “Ta tông chủ hiện giờ cũng đã từng mở ra bí cảnh nhiều lần cho các vị tinh giả vào bên trong cho tìm kiếm cơ duyên, thế nhưng hôm nay vì một vài sự cố mà đã không thể mở ra được nữa, vì muốn bảo toàn lại tông môn, càng là muốn lấy lại một chút cái gọi là lợi ích, vì thế mong rằng các vị đây có thể đưa cho bọn ta số cơ duyên mà mọi người đã kiếm được 8 thành, để bồi thường lại cái sự cố này!”
Lời vừa nói ra, toàn dân phẫn nộ, ai nấy cũng bất bình về cái gọi là Lưu Vân Tông, rõ ràng rằng khi trước đã nói rằng chỉ thu 5 phần, giờ lại đòi 8 phần, đây là muốn ăn cướp sao.
“Ngươi đây là vô sỉ!”
“Muốn 8 phần là phải đưa 8 phần sao, ai muốn làm cơ chứ!”
“Ngươi đây là muốn lấy hết luôn đi, còn nói là chỉ lấy 8 phần!”
Trong lúc mọi người đang cực kì tức giận, Ngọc Linh Thảo lại mở lời: “Các vị, Lưu Vân Tông muốn lấy thêm số phần trong bí cảnh kia, âu cũng là điều mà họ cần phải làm, dù gì thì đây cũng là bí cảnh của bọn họ, cũng là do bọn họ mở, dù cho có liều mạng lấy được, chung quy lại thì cũng vẫn là đồ của bọn họ, cũng tính là đồ chúng ta cầm vẫn chỉ là cái đồ bọn họ!”
Mọi người muốn phản bác, nhưng lại không, vì lời Ngọc Linh Thảo nói ra cũng là đúng, nhưng mà bọn họ lại có chút không cam tâm, còn Mộng Vân Châu thì nở ra nụ cười, trong lòng thầm nghĩ rằng cái kia Ngọc Linh Thảo lại có chút dễ nhìn.
Thấy thế, Ngọc Linh Thảo lại nói tiếp: “Nhưng! Đây cũng là mọi người liều mạng lấy được, nếu muốn chiếm đi 8 phần thì không có chút đạo lý nào, theo ta thì chỉ nên lấy đi 6 phần thôi, thế thì cả hai bên không có xích mích, các hạ thấy được không?”
Nói xong, tất cả mọi người đã im bặt lại, dù rằng vẫn còn chút cái gọi là bất mãn, nhưng cái này tình huống đã là tốt nhất rồi. Đối với những tán tu tinh giả, lại càng không muốn gây sự lớn với Lưu Vân Tông, vì cái thế sự tình này, không muốn cũng phải chịu, phía Mộng Vân Châu cũng khá là bất mãn, cũng có chút buồn, 8 phần cũng không thể lấy được, nhưng với thế sự hiện giờ, muốn đòi thêm e là không thể, vì thế cũng chỉ phải chịu được 6 phần.
6 phần thì 6 phần, cũng không đến mức lỗ vốn, nhưng mà cái bí cảnh kia, e là chỉ vừa đủ bù đắp.
Mộng Vân Châu liếc mắt nhìn sang phía Ngọc Linh Thảo, 3 phần bất mãn, 3 phần thất vọng, lại là có 4 phần kính trọng và quan tâm, một cái phát ngôn đem ra, đã hưởng lợi nắm chặt xu thế hòa giải, đem lại lợi ích đôi bên. Những tông chủ phía bên quan sát, cũng nhận thấy lợi ích có thể đem tới trong tương lai Ngọc Linh Thảo có thể đưa tới.
Một người như này, đáng bồi dưỡng.
Mộng Vân Châu, bước tới gần phía Ngọc Linh Thảo, cử chỉ ôn nhu mở miệng: “Ngươi là Ngọc Linh Thảo phải không?”
“Vâng.”
Ngọc Linh Thảo nhìn Mộng Vân Châu, trong đầu lại suy nghĩ tình huống cô ấy tại sao lại tới gần cô bé, trong suy nghĩ lại chỉ vào cái lời nói trước kia phát ngôn, nhưng cũng không hiểu tại sao, âu cũng là cái phát ngôn cũng chỉ là phát ngôn, không gây ra xích mích gì, không thể gây nên hận thù.
“Ngươi không biết có cái gia thế nào dựa vào chưa? Nếu chưa, ngươi có muốn gia nhập vào Lưu Vân Tông ta không?” Mộng Vân Châu nói.
Ngọc Linh Thảo liền hiểu ra, đây là muốn cô bé gia nhập vào cái kia Lưu Vân Tông.
Ngọc Linh Thảo định đáp lại, nhưng rồi những vị tông chủ khác lại đáp xuống ngay cô bé.
Trần Bàn Thạch mở miệng nói đầu tiên: “Mộng tông chủ nhanh như vậy đã muốn đào người nhanh vậy rồi, không cho bọn ta chút cơ hội nào hay sao?”
Phi Tiến Quang cũng theo: “Trần tông chủ nói đúng đấy, ngài đây là nhanh quá mức rồi!”
Hồng Viêm Nguyệt cũng lên tiếng: “Ngươi muốn lấy người này, cũng phải qua được bọn ta đã, hơn nữa, cô bé này còn chưa nói gì cơ mà!”
Mộng Vân Châu thấy vậy thì nói: “Các ngươi muốn lấy cô bé thì nói đại đi, còn kêu ta cái gì đào người nữa chứ, đúng là không có chút liêm sỉ nào mà!”
Những người xung quanh nhìn thấy Ngọc Linh Thảo được người khác tranh mời gia nhập như vậy, vẻ mặt lại ngạc nhiên hiển hiện.
“Cô ấy lại được tranh nhiều như vậy, thật đúng là phúc lớn mà!”
“Đây lại gọi là một bước lên mây rồi!”
Ngọc Linh Thảo nhìn các tông chủ, ánh mắt trông có chút bất lực, bắt đầu đáp lại: “Các vị tông chủ đây muốn có vãn bối, vãn bối rất vui, nhưng tiếc rằng vãn bối đã có thế lực gia nhập rồi, chỉ có thể đành từ chối lời mời của các vị!”
Lời vừa nói ra, các vị tông chủ liền tỏ ra buồn bã, còn những người kế bên ấy thì lại rất đỗi ngạc nhiên, bởi vì bọn họ không ngờ rằng Ngọc Linh Thảo lại có thể từ chối được những lời mời đó.
“Ngươi có thế lực gia nhập, bọn ta cũng không thể cưỡng cầu, chỉ là ngươi có thể cho bọn ta biết được rằng là thế lực nào ngươi gia nhập được không?” Trần Bàn Thạch hỏi.
Ngọc Linh Thảo cũng đáp lại: “Thứ cho vãn bối không thể tiết lộ tên của thế lực mà vãn bối gia nhập, bởi hiện giờ vãn bối không được phép nói ra, nhưng mà vãn bối có thể nói rằng, thế lực mà vãn bối gia nhập vào, không phải là một cái tông môn!”
Nói xong, những tên tông chủ có chút ngạc nhiên, không phải là tông môn, chỉ có thể là một cái hội quán nào đó hoặc một cái gia thế ẩn, dù là thế nào, nếu đã không thể tiết lộ, thì có thể là một cái thế lực lớn, hoặc cũng có thể là chỉ một cái lời nói dối không muốn gia nhập mà thôi, nhưng cho dù là cái thế lực nào, cũng là thứ mà bọn họ hiện giờ không gì nói được.
“Vậy sao, vậy thì bọn ta cũng không còn gì để nói nữa.” Phi Tiến Quang nói.
Sau đó, những sự việc cần diễn ra thì phải diễn ra, những tinh giả đệ tử tông môn và tinh giả tán tu bắt đầu xếp theo hàng đưa các loại cơ duyên thu được trong bí cảnh 6 phần cho chấp sự quản lí của Lưu Vân Tông.
Một lúc lâu mới tới Ngọc Linh Thảo, cô bé bắt đầu lôi ra một đống xác quái thú và các loại thảo dược, dù rằng cái này có chút vượt qua cái gọi là 6 phần, nhưng mà khi nãy Ngọc Linh Thảo đã từ chối những cái kia lời mời, đưa thêm một chút cũng không sao.
Chấp sự quản lí và các tinh giả người nhìn qua cái đồ Ngọc Linh Thảo đưa ra, phút chốc đã chấn kinh. Cái kia cơ duyên đồ đưa ra, đã ngang với hơn mấy chục người có đồ đưa ra rồi.
Những vị tông chủ nhìn vào cái đồ Ngọc Linh Thảo đưa ra, cũng không thể nào bình tĩnh được, người như Ngọc Linh Thảo có thể đem ra số lượng lớn đồ này, đã làm cho bọn họ đau lòng. Người có thể có được nhiều thứ đến như này, đã xác thực được thực lực và vận may như thế nào, người như này, không có được thật sự là đáng tiếc.
Qua một hồi lâu sau, khi mà mọi thứ đã xong hết, Ngọc Linh Thảo và Phát Ninh Tâm bắt đầu chia tay, bởi vì hướng đi của bọn họ là khác đường, thế nên có thể nói rằng hiện giờ không thể đi cùng nhau được.
“Phải chia tay tại đây sao?” Phát Ninh Tâm nói, khuôn mặt có chút buồn.
“Đúng vậy, tớ sẽ rất buồn khi phải làm điều này, nhưng có lẽ là phải làm mà thôi!”
“Vậy thì được rồi, nhưng mà không biết rằng khi nào ta sẽ gặp lại được, dù gì thì cũng phải ba năm rồi mà!”
3 năm, không quá dài, cũng không quá ngắn, thời gian này, đủ để hiện lên lòng thương nhớ sâu sắc, Ngọc Linh Thảo dù rằng không muốn chia tay, nhưng vạn sự vẫn phải làm, vì thế đã bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để làm cho Phát Ninh Tâm bớt lo lắng, chợt cô bé nhớ ra một cái.
Ngọc Linh Thảo bắt đầu lấy từ trong chiếc nhẫn cái kia một cái vòng tay, nói: “Đây là kết tâm vòng, vật có thể cảm ứng được đối phương, cậu sẽ biết được sự an toàn của đối phương ở một khoảng cách xa, cũng như là triệu gọi đối phương trong lúc khó khăn, dù chỉ là dùng được một lần, nhưng mà thế này chắc là đủ để cậu bớt lo lắng rồi nhỉ?”
Phát Ninh Tâm cầm lấy chiếc vòng tay, trên miệng nở ra một nụ cười nói: “Ừm!”
Sau đó, cả hai chào tạm biệt và rời đi, Ngọc Linh Thảo bước về hướng đông, còn Phát Ninh Tâm thì bước về hướng tây.
bước đi được một lúc lâu, Ngọc Linh Thảo cảm nhận thấy có người đang theo sau, nhưng mà khoảng cách khá xa, đều khó có thể cảm nhận rõ, vì thế cô bé đã bước vào một con hẻm, giơ lên một cái tay cầm nhẫn phía bên trái, liền nói: “Không gian kết nối, chân hiện chi cổng phân hội nhánh, mở ra!”
Dứt lời, một cánh cổng không gian hiện ra phía trước mặt Ngọc Linh Thảo, cô bé bước vào bên trong đó, một cái vào hết thì cổng liền tan ra, những người theo sau đột nhiên cảm nhận thấy khí tức của Ngọc Linh Thảo mất đi, đã bất ngờ xông tới, nhưng thứ trước mặt chờ đợi bọn họ chỉ là một cái hẻm trống trơn, không hề có cái gì cô đọng lại.
…
…
…
Ngọc Linh Thảo hiện ra, trước mặt cô bé đây lại một cái phân hội lượng lớn người bước đi, chính là chấp pháp hội chi nhánh.