Bệnh viện X.
Phong Tử An và Dương Tinh Vũ lúc này đã đến bệnh viện để xử lý vết thương. Nam Cung Doãn và Tần Uyên Quân biết chuyện cũng đang trên đường chạy tới để thăm hỏi.
Bọn họ không có nghĩ đến lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Cũng do Phong Tử An ém tin tức quá giỏi, ngay cả ông bà Phong cũng không biết loại chuyện này.
Ở phòng tiểu phẫu, vì không muốn quá nhiều người biết cũng như nhòm ngó, Phong Tử An dặn y tá không cần tới, anh đích thân tự mình bôi thuốc cho Dương Tinh Vũ. Cô nhìn cái cánh tay quấn băng trắng xoá của anh, không vui nói: “Lúc ở trên tàu, chẳng phải em nói là anh phải tin tưởng em à?”
Phong Tử An gật đầu. “Ừ.”
Dương Tinh Vũ cau mày, ừ cái quỷ gì, tin tưởng mà còn nhảy theo xuống, thật không biết sống chết.
“Anh còn ừ là sao?” Dương Tinh Vũ cau có, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Phong Tử An. “Lỡ anh có chuyện gì, em làm sao sống?”
Phong Tử An hơi dừng lại, anh cầm đầu kéo kẹp miếng bông có chứa thuốc sát trùng thoa lên mấy cái vết cứa trên cánh tay của Dương Tinh Vũ, tay hơi tạo lực một chút hỏi ngược lại cô, “Vậy em có từng nghĩ nếu em có chuyện gì, anh cũng không sống được không?”
“Em…” Dương Tinh Vũ á khẩu, không biết trả lời sao cho phải.
Phong Tử An liếc cô, cố tình nhấn một cái, thuốc xót, lại miết qua vết thương làm Dương Tinh Vũ đau đến nhanh mày, cắn răng mà shh…một tiếng.
“Đau á.” Dương Tinh Vũ cáu giận, “Anh thừa nước đục thả câu đó hả?”
Phong Tử An nói, “phạt em vì khiến anh lo sợ.”
“Em…” Dương Tinh Vũ lại không thể phản bác được, chỉ có thể chăm chăm nhìn vào vết thương đang được Phong Tử An tự mình xử lý cho cô. Cô biết trong lòng anh lúc này quả thật không dễ chịu gì, thậm chí là xót cho cô.
Nhưng mà cô cũng đâu có muốn, tình huống lúc đó, nếu như Lâm Lạc Nhi không bị đẩy xuống nước cùng cô, hẳn sẽ phát sinh ra loại chuyện khác nữa.
“Em xin lỗi.” Dương Tinh Vũ cúi đầu thấp giọng nói, quả thật lần này cô có hơi tuỳ hứng tự cho là đúng rồi, hại Phong Tử An bị thương.
Phong Tử An đặt cái kéo trong tay xuống, nhìn vào mấy cái vết cứa trên tay Dương Tinh Vũ, anh nói: “Là lỗi của anh, là anh không bảo vệ được người anh yêu chu toàn, hại em bị thương, anh…”
Phong Tử An còn muốn nói thêm lại bị Dương Tinh Vũ ngăn lại bằng ngón tay nhỏ xinh của cô.
“Được rồi, đừng có tự trách bản thân anh như vậy. Dù sao mọi chuyện cũng kết thúc tốt đẹp rồi, sẽ không còn chuyện gì nữa đâu.” Cô vừa nói vừa nhào vào lòng Phong Tử An nỉ non.
Phong Tử An thoả mãn ôm Dương Tinh Vũ, “ừ, đợi xử lý vết thương xong, anh đưa em về, sáng mai chúng ta đến cục cảnh sát.”
Dương Tinh Vũ ngước nhìn anh, “Đến cục cảnh sát làm gì?”
Phong Tử An cười xoa đầu cô gái, “Đương nhiên phải đến để chứng kiến kết cục cuối cùng của kẻ đã hại chúng ta.”
Dương Tinh Vũ ồ một tiếng, cũng không có gì ngạc nhiên cho lắm. Lương Định, lão già họ Trạch kia, hay Lâm Lạc Nhi, tất cả đều sẽ phải chịu hình phạt cho hành vi của bản thân mình.
Cô tin pháp luật sẽ công bằng, để cho bọn họ ngồi nhà đá bóc lịch, đếm ngày hết cuộc đời này.
…
Tại cục cảnh sát, Kỷ Thiên đang ngồi chờ lấy lời khai của nhân chứng hiện trường. Trên mặt anh ta lúc này rõ ràng viết lên ba chữ “không tình nguyện”.
Tại sao Phong Tử An và vợ hắn ta thì ngon lành đến bệnh viện, Lưu Nguyệt và thằng cha Hàn Phi kia cũng trốn biệt, còn anh ta lại phải ngồi chỗ này hầu toà giùm chứ?
Con mẹ nó, công bằng ở đâu trời?
“Chào anh, anh là Kỷ Thiên phải không? Đến lượt anh vào lấy lời khai rồi.” Thanh âm phía sau của Diệp Yến vang lên doạ Kỷ Thiên giật mình.
Anh quay người phắt lại nhìn cô gái diện đồng phục cảnh sát đối diện với mình.
Cô đứng đó nhìn anh, trên mặt chỉ có nghiêm túc, không có chỗ cho đùa giỡn. Kỷ Thiên nheo mắt nhìn Diệp Yến. Thật lòng mà nói, anh ở cái giới ngầm kia làm bao nhiêu phi vụ, gặp bao nhiêu gái, có cô nào mà anh chưa nhìn thấy.
Nhưng mà Diệp Yến này lại là loại phụ nữ có mị lực theo cách đặc biệt nào đấy mà anh không diễn tả được.
Hơn nữa hà cớ gì đứng trước mặt em gái cảnh sát này, anh ta lại hơi run nhỉ?
Mẹ nó điên thật rồi.
“Đến tôi à?” Kỷ Thiên hỏi cụt ngủn.
Diệp Yến hơi cau mày nhìn người đàn ông trước mắt, cô không biết người này là một đại ca xã hội đen chính hiệu, càng không biết người này lại có quan hệ thế nào với Phong Tử An, chỉ biết nên làm thế nào thì làm thế ấy.
Mặc kệ anh là ai, chỉ cần là nhân chứng, cô cũng một hai phải lấy lời khai cho bằng được.
“Phiền anh hợp tác, nhanh dùm. Tôi còn phải bàn giao, sau đó tan ca.” Diệp Yến lạnh nhạt nói.
Kỷ Thiên bất đắc dĩ đứng dậy, anh đứng trước mặt Diệp Yến, vậy mà cao hơn cô hẳn một cái đầu. Khiến cô phải ngước khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng lên để nhìn anh.
Cô gái này, không dễ gần chút nào. Kỷ Thiên thầm đánh giá Diệp Yến, nhưng anh vẫn là không lên tiếng. Dù sao cũng không phải quen biết, anh chưa bao giờ chủ động muốn làm quen ai cả.
Ở đất Ninh Thành, ít ai biết thân phận của Kỷ Thiên ngoại trừ Phong Tử An.
Anh đi theo Diệp Yến vào phòng lấy lời khai, vừa bước vào đã nghe thanh âm la hét om sòm của Lâm Lạc Nhi.
“Thả tôi ra, các người mau thả tôi ra, là Lương Định làm, tất cả là anh ta làm, sao lại bắt tôi, thả tôi ra đi, thả ra, các người điếc hết rồi hả, hả …aaaaa.” Lâm Lạc Nhi gào thét không thôi.
Thì ra cô ta chưa chết, chỉ bị đuối nước nên ngất, hiện tại được cảnh sát cấp cứu kịp, đã tỉnh lại, nhưng không được thả ra vì cô ta là đồng phạm.
Diệp Yến cau mày khi nghe mấy cái thanh âm chói tai của Lâm Lạc Nhi mang lại.
Cùng là phụ nữ với nhau, con ả này làm mất hết thể diện của phái nữ rồi.
Diệp Yến nói với Kỷ Thiên, “Anh đi qua bên kia chờ lấy lời khai đi. Lấy xong có thể ra về.”
Kỷ Thiên cũng không nói gì, thuận theo Diệp Yến ngồi vào cái bàn bên kia có nhân viên cảnh sát đang ngồi đó. Anh cũng không rảnh quan tâm đến phía bên này có con ả sắp chết đến nơi rồi mà còn già mồm.
Diệp Yên đi tới chỗ Lâm Lạc Nhi đang bị còng hai tay phía sau ghế, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô ta.
“Cô Lâm, không cần thiết phải thể hiện, tôi rất có nhẫn nại với tù nhân.” Diệp Yến khinh thường nói.
Loại phụ nữ quỷ kế như Lâm Lạc Nhi, Diệp Yến cũng chẳng phải là không thấy bao giờ.
Lâm Lạc Nhi trợn mắt trắng oán hận mà nhìn Diệp Yến, liền mắng: “Khốn nạn, lũ cảnh sát các người đều khốn nạn, không có bằng chứng cớ sao bắt người vô can, tôi sẽ kiện các người, kiện cả cô nữa, nhìn cô đi, đồ phụ nữ ti tiện thấy đàn ông thì mắt sáng lên, tại sao lại trói tôi, còn hắn ta thì không, hắn là dân xã hội đen, vậy mà cô còn tha cho hắn. Cô là đồ đàn bà hám sắc. Tôi thoát ra được sẽ không tha cho cô.”
Diệp Yến nhìn Lâm Lạc Nhi, chỉ cười nhẹ, rồi nói: “Thật đáng tiếc, với cái tội trạng cố ý mưu sát của cô hiện giờ, cô không có ngày đó, cô yên tâm ở nhà đá, bóc lịch đếm ngày hết cuộc đời đi.”
Bên kia, Kỷ Thiên trầm trồ mà ồ lên một tiếng, đúng là rất ngầu nha.
Có khí phách, rất có khí phách, cô cảnh sát đáng yêu này, anh chấm chắc rồi…
Phong Tử An và Dương Tinh Vũ lúc này đã đến bệnh viện để xử lý vết thương. Nam Cung Doãn và Tần Uyên Quân biết chuyện cũng đang trên đường chạy tới để thăm hỏi.
Bọn họ không có nghĩ đến lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Cũng do Phong Tử An ém tin tức quá giỏi, ngay cả ông bà Phong cũng không biết loại chuyện này.
Ở phòng tiểu phẫu, vì không muốn quá nhiều người biết cũng như nhòm ngó, Phong Tử An dặn y tá không cần tới, anh đích thân tự mình bôi thuốc cho Dương Tinh Vũ. Cô nhìn cái cánh tay quấn băng trắng xoá của anh, không vui nói: “Lúc ở trên tàu, chẳng phải em nói là anh phải tin tưởng em à?”
Phong Tử An gật đầu. “Ừ.”
Dương Tinh Vũ cau mày, ừ cái quỷ gì, tin tưởng mà còn nhảy theo xuống, thật không biết sống chết.
“Anh còn ừ là sao?” Dương Tinh Vũ cau có, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Phong Tử An. “Lỡ anh có chuyện gì, em làm sao sống?”
Phong Tử An hơi dừng lại, anh cầm đầu kéo kẹp miếng bông có chứa thuốc sát trùng thoa lên mấy cái vết cứa trên cánh tay của Dương Tinh Vũ, tay hơi tạo lực một chút hỏi ngược lại cô, “Vậy em có từng nghĩ nếu em có chuyện gì, anh cũng không sống được không?”
“Em…” Dương Tinh Vũ á khẩu, không biết trả lời sao cho phải.
Phong Tử An liếc cô, cố tình nhấn một cái, thuốc xót, lại miết qua vết thương làm Dương Tinh Vũ đau đến nhanh mày, cắn răng mà shh…một tiếng.
“Đau á.” Dương Tinh Vũ cáu giận, “Anh thừa nước đục thả câu đó hả?”
Phong Tử An nói, “phạt em vì khiến anh lo sợ.”
“Em…” Dương Tinh Vũ lại không thể phản bác được, chỉ có thể chăm chăm nhìn vào vết thương đang được Phong Tử An tự mình xử lý cho cô. Cô biết trong lòng anh lúc này quả thật không dễ chịu gì, thậm chí là xót cho cô.
Nhưng mà cô cũng đâu có muốn, tình huống lúc đó, nếu như Lâm Lạc Nhi không bị đẩy xuống nước cùng cô, hẳn sẽ phát sinh ra loại chuyện khác nữa.
“Em xin lỗi.” Dương Tinh Vũ cúi đầu thấp giọng nói, quả thật lần này cô có hơi tuỳ hứng tự cho là đúng rồi, hại Phong Tử An bị thương.
Phong Tử An đặt cái kéo trong tay xuống, nhìn vào mấy cái vết cứa trên tay Dương Tinh Vũ, anh nói: “Là lỗi của anh, là anh không bảo vệ được người anh yêu chu toàn, hại em bị thương, anh…”
Phong Tử An còn muốn nói thêm lại bị Dương Tinh Vũ ngăn lại bằng ngón tay nhỏ xinh của cô.
“Được rồi, đừng có tự trách bản thân anh như vậy. Dù sao mọi chuyện cũng kết thúc tốt đẹp rồi, sẽ không còn chuyện gì nữa đâu.” Cô vừa nói vừa nhào vào lòng Phong Tử An nỉ non.
Phong Tử An thoả mãn ôm Dương Tinh Vũ, “ừ, đợi xử lý vết thương xong, anh đưa em về, sáng mai chúng ta đến cục cảnh sát.”
Dương Tinh Vũ ngước nhìn anh, “Đến cục cảnh sát làm gì?”
Phong Tử An cười xoa đầu cô gái, “Đương nhiên phải đến để chứng kiến kết cục cuối cùng của kẻ đã hại chúng ta.”
Dương Tinh Vũ ồ một tiếng, cũng không có gì ngạc nhiên cho lắm. Lương Định, lão già họ Trạch kia, hay Lâm Lạc Nhi, tất cả đều sẽ phải chịu hình phạt cho hành vi của bản thân mình.
Cô tin pháp luật sẽ công bằng, để cho bọn họ ngồi nhà đá bóc lịch, đếm ngày hết cuộc đời này.
…
Tại cục cảnh sát, Kỷ Thiên đang ngồi chờ lấy lời khai của nhân chứng hiện trường. Trên mặt anh ta lúc này rõ ràng viết lên ba chữ “không tình nguyện”.
Tại sao Phong Tử An và vợ hắn ta thì ngon lành đến bệnh viện, Lưu Nguyệt và thằng cha Hàn Phi kia cũng trốn biệt, còn anh ta lại phải ngồi chỗ này hầu toà giùm chứ?
Con mẹ nó, công bằng ở đâu trời?
“Chào anh, anh là Kỷ Thiên phải không? Đến lượt anh vào lấy lời khai rồi.” Thanh âm phía sau của Diệp Yến vang lên doạ Kỷ Thiên giật mình.
Anh quay người phắt lại nhìn cô gái diện đồng phục cảnh sát đối diện với mình.
Cô đứng đó nhìn anh, trên mặt chỉ có nghiêm túc, không có chỗ cho đùa giỡn. Kỷ Thiên nheo mắt nhìn Diệp Yến. Thật lòng mà nói, anh ở cái giới ngầm kia làm bao nhiêu phi vụ, gặp bao nhiêu gái, có cô nào mà anh chưa nhìn thấy.
Nhưng mà Diệp Yến này lại là loại phụ nữ có mị lực theo cách đặc biệt nào đấy mà anh không diễn tả được.
Hơn nữa hà cớ gì đứng trước mặt em gái cảnh sát này, anh ta lại hơi run nhỉ?
Mẹ nó điên thật rồi.
“Đến tôi à?” Kỷ Thiên hỏi cụt ngủn.
Diệp Yến hơi cau mày nhìn người đàn ông trước mắt, cô không biết người này là một đại ca xã hội đen chính hiệu, càng không biết người này lại có quan hệ thế nào với Phong Tử An, chỉ biết nên làm thế nào thì làm thế ấy.
Mặc kệ anh là ai, chỉ cần là nhân chứng, cô cũng một hai phải lấy lời khai cho bằng được.
“Phiền anh hợp tác, nhanh dùm. Tôi còn phải bàn giao, sau đó tan ca.” Diệp Yến lạnh nhạt nói.
Kỷ Thiên bất đắc dĩ đứng dậy, anh đứng trước mặt Diệp Yến, vậy mà cao hơn cô hẳn một cái đầu. Khiến cô phải ngước khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng lên để nhìn anh.
Cô gái này, không dễ gần chút nào. Kỷ Thiên thầm đánh giá Diệp Yến, nhưng anh vẫn là không lên tiếng. Dù sao cũng không phải quen biết, anh chưa bao giờ chủ động muốn làm quen ai cả.
Ở đất Ninh Thành, ít ai biết thân phận của Kỷ Thiên ngoại trừ Phong Tử An.
Anh đi theo Diệp Yến vào phòng lấy lời khai, vừa bước vào đã nghe thanh âm la hét om sòm của Lâm Lạc Nhi.
“Thả tôi ra, các người mau thả tôi ra, là Lương Định làm, tất cả là anh ta làm, sao lại bắt tôi, thả tôi ra đi, thả ra, các người điếc hết rồi hả, hả …aaaaa.” Lâm Lạc Nhi gào thét không thôi.
Thì ra cô ta chưa chết, chỉ bị đuối nước nên ngất, hiện tại được cảnh sát cấp cứu kịp, đã tỉnh lại, nhưng không được thả ra vì cô ta là đồng phạm.
Diệp Yến cau mày khi nghe mấy cái thanh âm chói tai của Lâm Lạc Nhi mang lại.
Cùng là phụ nữ với nhau, con ả này làm mất hết thể diện của phái nữ rồi.
Diệp Yến nói với Kỷ Thiên, “Anh đi qua bên kia chờ lấy lời khai đi. Lấy xong có thể ra về.”
Kỷ Thiên cũng không nói gì, thuận theo Diệp Yến ngồi vào cái bàn bên kia có nhân viên cảnh sát đang ngồi đó. Anh cũng không rảnh quan tâm đến phía bên này có con ả sắp chết đến nơi rồi mà còn già mồm.
Diệp Yên đi tới chỗ Lâm Lạc Nhi đang bị còng hai tay phía sau ghế, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô ta.
“Cô Lâm, không cần thiết phải thể hiện, tôi rất có nhẫn nại với tù nhân.” Diệp Yến khinh thường nói.
Loại phụ nữ quỷ kế như Lâm Lạc Nhi, Diệp Yến cũng chẳng phải là không thấy bao giờ.
Lâm Lạc Nhi trợn mắt trắng oán hận mà nhìn Diệp Yến, liền mắng: “Khốn nạn, lũ cảnh sát các người đều khốn nạn, không có bằng chứng cớ sao bắt người vô can, tôi sẽ kiện các người, kiện cả cô nữa, nhìn cô đi, đồ phụ nữ ti tiện thấy đàn ông thì mắt sáng lên, tại sao lại trói tôi, còn hắn ta thì không, hắn là dân xã hội đen, vậy mà cô còn tha cho hắn. Cô là đồ đàn bà hám sắc. Tôi thoát ra được sẽ không tha cho cô.”
Diệp Yến nhìn Lâm Lạc Nhi, chỉ cười nhẹ, rồi nói: “Thật đáng tiếc, với cái tội trạng cố ý mưu sát của cô hiện giờ, cô không có ngày đó, cô yên tâm ở nhà đá, bóc lịch đếm ngày hết cuộc đời đi.”
Bên kia, Kỷ Thiên trầm trồ mà ồ lên một tiếng, đúng là rất ngầu nha.
Có khí phách, rất có khí phách, cô cảnh sát đáng yêu này, anh chấm chắc rồi…