Lúc này, ở phía trên tàu, Phong Tử An một mình tiền về phía đuôi thuyền, cũng không phải là anh quá tin vào cảm giác, chỉ là nói vậy để Hàn Phi yên tâm.
Tất cả vẫn còn phải chờ tin tức của Kỷ Thiên moi ra từ lão già họ Trạch kia.
Nhưng đợi đến bao giờ.
Phong Tử An hai mắt đăm chiêu mà nhìn xuống biển nơi xa xa, trong đầu anh không ngừng nhớ về Dương Tinh Vũ, anh nhớ bóng dáng cô đôi khi như trẻ con, đòi anh làm cho cái này cái kia, mỗi khi cô giận lại xù lông lên, đáng yêu vô cùng.
Lần thứ nhất anh và cô gặp nhau thời trẻ con, cái ước hẹn ngây ngô ban đầu.
Lần thứ hai định mệnh lại đưa anh gặp cô trong tình cảnh tréo nghoe.
Lần thứ ba, khi anh và cô xác nhận quan hệ thì họ lại phải gặp phải biến cố phi thường, chưa đầy nửa năm ngắn ngủi, có quá nhiều chuyện xảy ra.
Tinh Vũ à, em đang ở đâu, anh phải làm thể nào đây, có biết anh nhớ em lắm không?
Một ngày xa như ba thu, nhưng cô dưới mi mắt anh bị cướp đi chưa đầy một ngày, mà máu nóng trong anh sôi trào.
Cảm giác nóng lòng, như muốn thiêu chết anh, anh rất lo cô gặp phải chuyện gì không thể vượt qua được.
Người anh yêu rất kiên cường, mạnh mẽ, nhưng suy cho cùng, cô vẫn mãi chỉ là một bóng hồng nhan mềm yếu.
Phong Tử An nhìn rồi lại nhìn, sau đó quay mặt về cái phía quầy rượu nhỏ bên góc trái của khoang tàu, anh hơi ngạc nhiên.
Anh vốn không biết, con tàu này chở cả hàng tá các loại rượu ở bên dưới khoang tàu.
Đúng lúc này, một Batender bê một cái khay có chứa một ly voka loại mạnh đưa đến, người này phi thường lịch sự.
“Chào anh, đây là Voka loại mạnh nhất trên party này, anh có thể dùng thử để giải thoả buồn phiền.”
Phong Tử An nheo mắt nhìn người nọ, thế nhưng mà Batender kia lại vô cùng thản nhiên, vẫn không chút run sợ nào mà mặt đối mặt nhìn Phong Tử An.
Anh thầm đánh giá người này, thân hình khá chuẩn, tuy không cao, cũng không xuất sắc bằng anh, nhưng lại mang một loại tôn quý khó giấu, lại có phần chững chạc hơn anh một hai tuổi gì đấy.
Người này, rõ ràng là một thiếu gia nào đó, trốn gia đình ra bên ngoài ngao du sơn thuỷ đi.
Phong Tử An nhẹ tay nâng cái ly rượu làm bằng thuỷ tinh trong suốt kia lên, ưu nhã nhấp một ngụm.
Rượu có thể uống cho vui, chứ không thể giải sầu. Càng không thể giải toả phiền muộn.
Nhấp một ngụm, anh nói: “Anh dùng sai từ đấy, rượu có thể giải toả được à?”
Batender kia cười một cái cũng không có phản bác chuyện bắt lỗi của Phong Tử An, người này chỉ nói: “Vậy, cậu đây là đang nhớ người trong lòng?”
“Sao anh biết?”
“Ha, tôi từng trải nha.”
“Vợ tôi bị bắt cóc.”
“…”
Một sự im lặng bao trùm khá nhỏ, nhưng sau đó, Batender kia nói: “Tôi không giúp được cậu, nhưng tôi có thể tiết lộ cho cậu.”
Phong Tử An nheo mắt, tay bất giác siết chặt ly rượu, Batender kia nhìn xung quang cẩn thận một lượt, sau đó bước tới nói nhỏ vào tai Phong Tử An.
Chẳng nghe được gì từ bên ngoài, chỉ có Phong Tử An là nghe rõ mồn một, rằng Batender kia nói với anh đó là:
[Trên tàu này, vừa buôn rượu, cũng buôn người.]
Dứt lời, Batender kia rời đi, ngay cả danh tính cũng không nói, chỉ để lại cho Phong Tử An một câu, “Sau này, nếu có dịp đến Lam Thành, cậu sẽ gặp được tôi.”
Bóng dáng người kia chợt biến mất trong cái làn người nơi quầy rượu nhỏ.
Giống như Phong Tử An vừa gặp người kia chính là một ảo ảnh mà thôi.
Nhưng là cái ly rượu trên tay anh là thật. Không phải là giả quỷ gì cả.
Vậy nên mấy lời người kia nói cũng là thật.
Chẳng lẽ…
Phong Tử An mừng như điên trong lòng, nếu như vậy, thì trên con tàu này, chắc chắn có một nơi giấu rượu, nếu có nơi giấu rượu, vậy càng phải có nơi giấu người.
Nhưng phía trên đây toàn người là người, vậy thì..
Bên dưới!
Phong Tử An hai mắt sáng rực, anh tiện tay, siết chặt cái ly rượu kia, một động tác nhanh đặt chiếc ly còn chứa rượu “cách” một cái lên kệ tài, chân dài sải bước đến chủ quầy rượu party này.
Chỉ năm bước chân, Phong Tử An đã đứng trước mặt người kia, cậu chàng này là một thanh niên chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt sáng sủa, vừa thấy Phong Tử An, liền tươi cười, “Chào ngài, ngài cần gì?”
Phong Tử An nào có nhẫn nại như vậy, anh hai mắt như muốn đâm chết người kia, chỉ chằm chằm nhìn anh ta, khiến cho người này tự nhiên sởn gai ốc, không rét mà run.
Phong Tử An lạnh nhạt nói: “Nói cho tôi biết, ông chủ mấy người giấu rượu chỗ nào?”
“Tôi…” người nọ không dám chống lại ông chủ, định nói dối, nhưng cuối cùng lại bị áp lực của Phong Tử An đè mạnh khiến sửa lời, “Bên…bên…dưới á.”
Phong Tử An lại nói: “Biết điều chút, để tôi xuống dưới, bằng không…” đôi con ngươi của anh bỗng chốc trở nên đen nhánh, nhìn sâu vào người nọ, khiến anh ta có cảm giác như nhìn phải một ác quỷ.
“Tôi biết điều…biết điều mà.”
Phong Tử An lạnh lùng thu lại ánh nhìn, người nọ vội vàng rời khỏi quầy, “Anh…đi theo tôi.”
Phong Tử An tất nhiên đi theo, anh đương nhiên không sợ bị lừa, từ trước đến nay, bất kỳ kẻ nào nhìn vào mắt anh rồi, lại có thể nói dối được, nếu có thì đó chính là cô gái mà anh yêu thương nhất thôi.
Bởi vì chỉ có cô mới rực rỡ như thiên thần mà loại bỏ đi những lạnh lẽo như ác ma trên người anh.
Hai người đi một đoạn nữa, chỗ này đã là gần cuối đuôi tàu, người ở đây chẳng có ai. Phong Tử An nhìn lại cũng chỉ thấy anh và cậu chàng kia. Chắc Bình thường chỉ có Cậu ta là được phép đến đây nhỉ?
Phong Tử An đang tự hỏi thì người nọ càng là nhìn anh thì hai chân run đến đứng cũng không vững, ông chủ anh ta giao nhiệm vụ trông coi cái hầm rượu, nhất cử nhất động đều phải hoàn hảo.
Nhưng mà lúc này, ai ui…
Lão Trạch, ông cũng đừng trách tôi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nha.
Phong Tử An nhìn người nọ, khinh thường, nhưng vẫn nói: “Cậu nên rời khỏi con tàu này đi, một khi tôi quyết định ra tay, cậu sẽ ăn cơm tù cùng ông chủ của cậu.”
Người kia tay đang cầm cái chìa khoá, rớt cái bụp, quỳ cả xuống, “Ây da, tiên sinh ơi, anh là ai a? Tôi không biết gì hết, tôi cũng là nhận tiền mới làm, không biết gì cả, cậu tha cho tôi đi.”
Phong Tử An cười lạnh, nhưng sau cùng, chính là không muốn đánh rắn động cỏ, anh lấy ví của mình, rút ra một cái tấm thẻ, nhàn nhạt nói: “Năm mươi triệu, mật khẩu sáu số không, đủ để cậu an nhàn cả một đời. Rời khỏi tàu đi, đừng bao giờ để người khác lợi dụng nữa.”
Người kia bỗng nhiên há mồm, không biết nên làm gì, tự nhiên không phải đi tù, còn được tiền, mà còn là năm mươi triệu, ây đù năm mươi triệu nha. Cả đời làm lụng chắc cũng không có dư năm mươi triệu đâu.
Tiền từ trên trời rơi xuống, khỏi phải làm chân sai vặt cho lão béo kia, lương ba cọc nhọc ba đồng nọ nữa.
Này còn gì bằng!
“Cảm ơn anh, cảm ơn tiên sinh.” Người kia vừa nói vừa cầm tấm thẻ, xong giao luôn cái chìa khoá cho Phong Tử An, mà không chút do dự.
Phong Tử An hơi buồn cười, chắc cậu chàng này chưa thấy tiền bao giờ, năm mươi triệu mà thôi, với anh chẳng là gì cả.
Người nọ đi rồi, Phong Tử An mới cẩn thận nhìn lại một lần, phát hiện sát vách tàu, có một cánh cửa kéo lên, cũng là lối đi xuống bên dưới khoang tàu.
Cầm chắc chìa khoá, anh mạnh dạn nhanh chóng tiến đến chỗ đó. Tra chìa vào khoá.
Anh cũng không chắc bên dưới sẽ tìm được Dương Tinh Vũ hay không, nhưng thà tìm hết thảy còn hơn bỏ sót một ngách nhỏ nào.
Ai biết được, lỡ may anh trong xui có may tìm được cô.
…
Ở bên dưới.
Lưu Nguyệt vẫn cố gắng đỡ một bên Dương Tinh Vũ, cô cũng bất lực chờ chết, ũ rũ mà khóc, vết rạch trên tay Dương Tinh Vũ có đến mấy đường rồi. Nhưng dược hình như phát tác ngày càng mạnh, rạch tay để thanh tỉnh đã không phải là cách, cách hữu hiệu nhất chính là để cho Dương Tinh Vũ gặp được người trong lòng, cùng người đó giao hoan.
Độc sẽ vì vậy mà không cần thuốc cũng tự giải!
Mà một bên Dương Tinh Vũ thì sắc mặt không tốt lắm, tái nhợt, Cô thật sự chống đỡ hết được rồi..
Ngay cái giây phút mộng mị trong đầu thần trí u mê, Dương Tinh Vũ bỗng nghe được thanh âm lách cách, sau đó một khoảng ánh sáng bao trùm hai cô gái, kèm theo một cái thanh âm dịu dàng, mà thanh âm này chính là dành cho Dương Tinh Vũ.
“Tinh Vũ, Tinh Vũ, là em sao, là anh Tử An đây, anh tới rồi.”
Dương Tinh Vũ hé mắt nhìn cái dáng người đứng trước chắn cái ánh sáng kia, hai mắt cô bất giác nóng lên, quả nhiên là anh, “cá mập” của cô.
Cô không nhận nhầm, cô chờ được anh rồi..
Tất cả vẫn còn phải chờ tin tức của Kỷ Thiên moi ra từ lão già họ Trạch kia.
Nhưng đợi đến bao giờ.
Phong Tử An hai mắt đăm chiêu mà nhìn xuống biển nơi xa xa, trong đầu anh không ngừng nhớ về Dương Tinh Vũ, anh nhớ bóng dáng cô đôi khi như trẻ con, đòi anh làm cho cái này cái kia, mỗi khi cô giận lại xù lông lên, đáng yêu vô cùng.
Lần thứ nhất anh và cô gặp nhau thời trẻ con, cái ước hẹn ngây ngô ban đầu.
Lần thứ hai định mệnh lại đưa anh gặp cô trong tình cảnh tréo nghoe.
Lần thứ ba, khi anh và cô xác nhận quan hệ thì họ lại phải gặp phải biến cố phi thường, chưa đầy nửa năm ngắn ngủi, có quá nhiều chuyện xảy ra.
Tinh Vũ à, em đang ở đâu, anh phải làm thể nào đây, có biết anh nhớ em lắm không?
Một ngày xa như ba thu, nhưng cô dưới mi mắt anh bị cướp đi chưa đầy một ngày, mà máu nóng trong anh sôi trào.
Cảm giác nóng lòng, như muốn thiêu chết anh, anh rất lo cô gặp phải chuyện gì không thể vượt qua được.
Người anh yêu rất kiên cường, mạnh mẽ, nhưng suy cho cùng, cô vẫn mãi chỉ là một bóng hồng nhan mềm yếu.
Phong Tử An nhìn rồi lại nhìn, sau đó quay mặt về cái phía quầy rượu nhỏ bên góc trái của khoang tàu, anh hơi ngạc nhiên.
Anh vốn không biết, con tàu này chở cả hàng tá các loại rượu ở bên dưới khoang tàu.
Đúng lúc này, một Batender bê một cái khay có chứa một ly voka loại mạnh đưa đến, người này phi thường lịch sự.
“Chào anh, đây là Voka loại mạnh nhất trên party này, anh có thể dùng thử để giải thoả buồn phiền.”
Phong Tử An nheo mắt nhìn người nọ, thế nhưng mà Batender kia lại vô cùng thản nhiên, vẫn không chút run sợ nào mà mặt đối mặt nhìn Phong Tử An.
Anh thầm đánh giá người này, thân hình khá chuẩn, tuy không cao, cũng không xuất sắc bằng anh, nhưng lại mang một loại tôn quý khó giấu, lại có phần chững chạc hơn anh một hai tuổi gì đấy.
Người này, rõ ràng là một thiếu gia nào đó, trốn gia đình ra bên ngoài ngao du sơn thuỷ đi.
Phong Tử An nhẹ tay nâng cái ly rượu làm bằng thuỷ tinh trong suốt kia lên, ưu nhã nhấp một ngụm.
Rượu có thể uống cho vui, chứ không thể giải sầu. Càng không thể giải toả phiền muộn.
Nhấp một ngụm, anh nói: “Anh dùng sai từ đấy, rượu có thể giải toả được à?”
Batender kia cười một cái cũng không có phản bác chuyện bắt lỗi của Phong Tử An, người này chỉ nói: “Vậy, cậu đây là đang nhớ người trong lòng?”
“Sao anh biết?”
“Ha, tôi từng trải nha.”
“Vợ tôi bị bắt cóc.”
“…”
Một sự im lặng bao trùm khá nhỏ, nhưng sau đó, Batender kia nói: “Tôi không giúp được cậu, nhưng tôi có thể tiết lộ cho cậu.”
Phong Tử An nheo mắt, tay bất giác siết chặt ly rượu, Batender kia nhìn xung quang cẩn thận một lượt, sau đó bước tới nói nhỏ vào tai Phong Tử An.
Chẳng nghe được gì từ bên ngoài, chỉ có Phong Tử An là nghe rõ mồn một, rằng Batender kia nói với anh đó là:
[Trên tàu này, vừa buôn rượu, cũng buôn người.]
Dứt lời, Batender kia rời đi, ngay cả danh tính cũng không nói, chỉ để lại cho Phong Tử An một câu, “Sau này, nếu có dịp đến Lam Thành, cậu sẽ gặp được tôi.”
Bóng dáng người kia chợt biến mất trong cái làn người nơi quầy rượu nhỏ.
Giống như Phong Tử An vừa gặp người kia chính là một ảo ảnh mà thôi.
Nhưng là cái ly rượu trên tay anh là thật. Không phải là giả quỷ gì cả.
Vậy nên mấy lời người kia nói cũng là thật.
Chẳng lẽ…
Phong Tử An mừng như điên trong lòng, nếu như vậy, thì trên con tàu này, chắc chắn có một nơi giấu rượu, nếu có nơi giấu rượu, vậy càng phải có nơi giấu người.
Nhưng phía trên đây toàn người là người, vậy thì..
Bên dưới!
Phong Tử An hai mắt sáng rực, anh tiện tay, siết chặt cái ly rượu kia, một động tác nhanh đặt chiếc ly còn chứa rượu “cách” một cái lên kệ tài, chân dài sải bước đến chủ quầy rượu party này.
Chỉ năm bước chân, Phong Tử An đã đứng trước mặt người kia, cậu chàng này là một thanh niên chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt sáng sủa, vừa thấy Phong Tử An, liền tươi cười, “Chào ngài, ngài cần gì?”
Phong Tử An nào có nhẫn nại như vậy, anh hai mắt như muốn đâm chết người kia, chỉ chằm chằm nhìn anh ta, khiến cho người này tự nhiên sởn gai ốc, không rét mà run.
Phong Tử An lạnh nhạt nói: “Nói cho tôi biết, ông chủ mấy người giấu rượu chỗ nào?”
“Tôi…” người nọ không dám chống lại ông chủ, định nói dối, nhưng cuối cùng lại bị áp lực của Phong Tử An đè mạnh khiến sửa lời, “Bên…bên…dưới á.”
Phong Tử An lại nói: “Biết điều chút, để tôi xuống dưới, bằng không…” đôi con ngươi của anh bỗng chốc trở nên đen nhánh, nhìn sâu vào người nọ, khiến anh ta có cảm giác như nhìn phải một ác quỷ.
“Tôi biết điều…biết điều mà.”
Phong Tử An lạnh lùng thu lại ánh nhìn, người nọ vội vàng rời khỏi quầy, “Anh…đi theo tôi.”
Phong Tử An tất nhiên đi theo, anh đương nhiên không sợ bị lừa, từ trước đến nay, bất kỳ kẻ nào nhìn vào mắt anh rồi, lại có thể nói dối được, nếu có thì đó chính là cô gái mà anh yêu thương nhất thôi.
Bởi vì chỉ có cô mới rực rỡ như thiên thần mà loại bỏ đi những lạnh lẽo như ác ma trên người anh.
Hai người đi một đoạn nữa, chỗ này đã là gần cuối đuôi tàu, người ở đây chẳng có ai. Phong Tử An nhìn lại cũng chỉ thấy anh và cậu chàng kia. Chắc Bình thường chỉ có Cậu ta là được phép đến đây nhỉ?
Phong Tử An đang tự hỏi thì người nọ càng là nhìn anh thì hai chân run đến đứng cũng không vững, ông chủ anh ta giao nhiệm vụ trông coi cái hầm rượu, nhất cử nhất động đều phải hoàn hảo.
Nhưng mà lúc này, ai ui…
Lão Trạch, ông cũng đừng trách tôi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nha.
Phong Tử An nhìn người nọ, khinh thường, nhưng vẫn nói: “Cậu nên rời khỏi con tàu này đi, một khi tôi quyết định ra tay, cậu sẽ ăn cơm tù cùng ông chủ của cậu.”
Người kia tay đang cầm cái chìa khoá, rớt cái bụp, quỳ cả xuống, “Ây da, tiên sinh ơi, anh là ai a? Tôi không biết gì hết, tôi cũng là nhận tiền mới làm, không biết gì cả, cậu tha cho tôi đi.”
Phong Tử An cười lạnh, nhưng sau cùng, chính là không muốn đánh rắn động cỏ, anh lấy ví của mình, rút ra một cái tấm thẻ, nhàn nhạt nói: “Năm mươi triệu, mật khẩu sáu số không, đủ để cậu an nhàn cả một đời. Rời khỏi tàu đi, đừng bao giờ để người khác lợi dụng nữa.”
Người kia bỗng nhiên há mồm, không biết nên làm gì, tự nhiên không phải đi tù, còn được tiền, mà còn là năm mươi triệu, ây đù năm mươi triệu nha. Cả đời làm lụng chắc cũng không có dư năm mươi triệu đâu.
Tiền từ trên trời rơi xuống, khỏi phải làm chân sai vặt cho lão béo kia, lương ba cọc nhọc ba đồng nọ nữa.
Này còn gì bằng!
“Cảm ơn anh, cảm ơn tiên sinh.” Người kia vừa nói vừa cầm tấm thẻ, xong giao luôn cái chìa khoá cho Phong Tử An, mà không chút do dự.
Phong Tử An hơi buồn cười, chắc cậu chàng này chưa thấy tiền bao giờ, năm mươi triệu mà thôi, với anh chẳng là gì cả.
Người nọ đi rồi, Phong Tử An mới cẩn thận nhìn lại một lần, phát hiện sát vách tàu, có một cánh cửa kéo lên, cũng là lối đi xuống bên dưới khoang tàu.
Cầm chắc chìa khoá, anh mạnh dạn nhanh chóng tiến đến chỗ đó. Tra chìa vào khoá.
Anh cũng không chắc bên dưới sẽ tìm được Dương Tinh Vũ hay không, nhưng thà tìm hết thảy còn hơn bỏ sót một ngách nhỏ nào.
Ai biết được, lỡ may anh trong xui có may tìm được cô.
…
Ở bên dưới.
Lưu Nguyệt vẫn cố gắng đỡ một bên Dương Tinh Vũ, cô cũng bất lực chờ chết, ũ rũ mà khóc, vết rạch trên tay Dương Tinh Vũ có đến mấy đường rồi. Nhưng dược hình như phát tác ngày càng mạnh, rạch tay để thanh tỉnh đã không phải là cách, cách hữu hiệu nhất chính là để cho Dương Tinh Vũ gặp được người trong lòng, cùng người đó giao hoan.
Độc sẽ vì vậy mà không cần thuốc cũng tự giải!
Mà một bên Dương Tinh Vũ thì sắc mặt không tốt lắm, tái nhợt, Cô thật sự chống đỡ hết được rồi..
Ngay cái giây phút mộng mị trong đầu thần trí u mê, Dương Tinh Vũ bỗng nghe được thanh âm lách cách, sau đó một khoảng ánh sáng bao trùm hai cô gái, kèm theo một cái thanh âm dịu dàng, mà thanh âm này chính là dành cho Dương Tinh Vũ.
“Tinh Vũ, Tinh Vũ, là em sao, là anh Tử An đây, anh tới rồi.”
Dương Tinh Vũ hé mắt nhìn cái dáng người đứng trước chắn cái ánh sáng kia, hai mắt cô bất giác nóng lên, quả nhiên là anh, “cá mập” của cô.
Cô không nhận nhầm, cô chờ được anh rồi..