Tỉnh S là một trong hai tỉnh đứng đầu ở Ninh Thành, vì vậy kinh tế cũng phát triển rầm rộ nhất.
Trong tỉnh phát triển rất nhiều ngành, tỉ như khu du lịch, nhà hàng, trung tâm thương mại…
Đặc biệt nhất vẫn là chuỗi nhà hàng trải dài giữa trung tâm thành phố. Mà nhà hàng nổi tiếng nhất ở đây có ông chủ là bạn thân của Phong Tử An tên là Nam Cung Doãn.
Nam Cung Doãn là bạn thân của Phong Tử An từ thời cấp ba. Là một cậu ấm của nhà Nam Cung ở Ninh Thành. Nhưng vì không muốn dựa vào gia đình, anh bôn trải bên ngoài làm việc, học nghề đầu bếp, cuối cùng trời không phụ người cố gắng, liền được làm đầu bếp trưởng trong nhà hàng, một thời gian sau đó, lại được sự giúp đỡ của Phong Tử An, Nam Cung Doãn rút cuộc mở được một nhà hàng riêng.
Bằng vào tài năng của bản thân, Nam Cung Doãn ngày càng phát triển chuỗi nhà hàng thêm ra, trong thời gian Phong Tử An ra nước ngoài, hiện tại trở lại, nhà hàng mà Nam Cung Doãn sở hữu có tới cả chục cái.
Phong Tử An rất coi trọng người bạn thân này.
Chiếc ô tô đen bóng do Phong Tử An lái chở hai mẹ con Dương Tinh Vũ từ từ tiến vào cổng lớn nhà hàng sang trọng nhất trong chuỗi nhà hàng của Nam Cung Doãn.
“Woa, nơi này cũng thật lớn.” Dương Tinh Vũ cảm khái nói. Nói thật cô cùng Lưu Nguyệt được Hàn Phi dẫn đi ăn không ít chỗ, nhưng mấy chỗ nhà hàng kia lại ít có được vẻ sang trọng xa hoa như vậy.
“Đồ ăn ở đây rất ngon, là bạn thân tôi làm bếp trưởng. Nhà hàng này là của cậu ấy.” Phong Tử An nói rồi mở cửa xe đi xuống, ra phía sau mở cửa sau.
Cửa xe được mở ra, Dương Tinh Vũ ôm Thiên Thiên xuống xe, nới này khá lạ lẫm, lần đầu tiên cô đặt chân đến nên chỉ có thể đi theo Phong Tử An.
“Ở đây là nhà hàng của bạn anh hả? Anh ta là đầu bếp luôn sao?” Dương Tinh Vũ hỏi rất nghiêm túc.
Phong Tử An mỉm cười gật đầu, “Ừ” xong lại có chút thâm ý nhìn Dương Tinh Vũ, “em có hứng thú với bạn tôi?”
Nghe Phong Tử An hỏi câu này, sắc mặt Dương Tinh Vũ có chút cổ quái nhìn anh, tên này bị gì? Cô chẳng qua chỉ tò mò chút thôi, hứng thú là cái quái gì?
“Ừ, rồi sao?” Dương Tinh Vũ bĩu môi, “tôi không có quyền hứng thú à?” Cô muốn chọc cho tên này tức chơi.
Thế nhưng là làm cho Dương Tinh Vũ bất ngờ là Phong Tử An không có tức giận gì cả, anh chỉ cười lên một tiếng, rồi nói: “Tuỳ em.”
Đi được vài bước anh lại bổ sung thêm một câu, “Nhưng mà, với thân hình không có hấp dẫn như em, thì người ta không có hứng thú với em đâu, em cố gắng cũng vô dụng.”
“Anh..!” Dương Tinh Vũ nghẹn họng, tên đàn ông này bị trúng tà à, cứ thích đâm bị thóc chọc bị gạo như vậy? Nghĩ nghĩ, tôi không hấp dẫn anh lại quấn lấy tôi làm gì?
Cũng không biết là tên nào tự tiện đến trường đón con người khác, lại còn muốn dẫn cô đi ăn, đúng là nói lời trái lương tâm mà không biết ngại!
Lẩm bẩm một mình, Dương Tinh Vũ vẫn là ôm con gái đi theo Phong Tử An đi vào nhà hàng. Được ăn miễn phí, cớ sao không đi.
Bên trong sảnh lớn nhà hàng phía trên được treo đèn pha lê lớn lấp lánh sáng rực, nhất là trời gần tối, vô số ánh điện bảy màu treo bên ngoài từng hàng cây xanh tím vàng đỏ rực rỡ một vùng.
Không khí lại thoáng mát sạch sẽ, mỗi một bàn ăn được bài trí theo phong cách tây phương, thoáng đãng lại hết sức riêng tư.
Phong Tử An đưa hai mẹ con Dương Tinh Vũ vào bên trong một bàn ăn phía đông nhà hàng, cũng là chỗ anh vẫn thường hay đến ăn.
Chỗ này khuất cửa lớn, ngay gần một cửa sổ, mở cửa ra liền có gió lùa vào cực mát mẻ. Lúc này, nam nhân viên phục vụ cũng vừa tới bàn, cậu chàng này vốn là người mới nên càng không biết Phong Tử An là khách vip ở đây, cho nên vừa nhìn thấy Phong Tử An, nhân viên này tựa hồ có chút ngây ra, ánh mắt như lộ ra vẻ mê luyến nhưng không dám tỏ ra quá rõ ràng.
Đây, cái này cậu ta lần đầu tiên thấy được một người đàn ông đẹp như vậy. Chỉ là một cái nhấc tay, hay một cái cúi người, đều có thể tao nhã tôn quý như vậy. Hơn nữa nhìn xem một thân quần áo đắt tiền như vậy, hẳn là người rất có tiền. Nhân viên này tựa hồ không có nhận ra sự có mặt của hai mẹ con Dương Tinh Vũ.
Mà Phong Tử An ngay lập tức nhận ra sự khác thường của nam nhân viên này, không nghĩ đến ngay dưới mí mắt của Nam Cung Doãn, loại tiểu bạch kiểm như vậy cũng có, cũng mơ ước trên trời nhỉ? Còn dám nhìn anh với loại ánh mắt như vậy, đúng là ghê tởm!
Thanh âm lạnh lẽo của Phong Tử An vang lên: “Đã nhìn đủ chưa?”
A! Nam nhân viên giật mình biến sắc, vội vàng thu liễm cảm xúc, sau đó vội vàng đẩy menu tới tay Phong Tử An, vừa sợ lại luống cuống, cậu ta làm đổ cả ly nước lên người Phong Tử An.
Dương Tinh Vũ cũng giật mình, nhìn qua, chỉ thấy sắc mặt của Phong Tử An sa sầm, xám xịt. Đôi mắt lạnh băng khi thấy nước đổ ướt hết một bên quần của anh. Nam nhân viên kia sợ hãi, cũng không biết là vô tình hay cố ý, chỉ thấy cậu ta vội lấy khăn giấy, miệng vô tội xin lỗi không ngừng, tay lại cầm khăn giấy không ngừng lau chỗ ướt trên quần áo của Phong Tử An.
Dương Tinh Vũ khiếp sợ, người thanh niên kia có ý gì vậy? Đừng nói là cậu ta muốn ấy với Phong Tử An nha?
Phong Tử An, anh cũng đào hoa không khác gì cô là mấy.
“Cút ra xa chút.” Phong Tử An lạnh lẽo, đẩy mạnh nam nhân viên kia một cái. “Thật bẩn.” Anh đứng dậy, ánh mắt như giết người phóng tới cậu trai kia, “Cậu cố ý tiếp cận tôi à? Cũng không xem tôi là ai?”
Giọng nói của Phong Tử An mang đầy chán ghét lẫn kinh tởm đối với nam nhân viên kia. “Nói đi, là ai cho cậu lá gan tiếp cận tôi?”
Nam nhân viên lắp bắp sợ hãi, vốn cậu là được một người trả tiền để làm chuyện này, chẳng qua là để mượn cớ này cho phóng viên chụp hình viết báo, muốn có được chút tin tức về Phong Tử An mà thôi.
Không nghĩ tới tên con trai này nhìn thấy Phong Tử An lại không kìm chế được ham muốn, yêu thích cái đẹp, muốn chơi giả thành thật, vậy nên mới cố tình tiếp xúc như vậy.
Chỉ là Phong Tử An dễ lừa như vậy, những chiêu này, anh còn lạ gì?
Vụ việc hơn bốn năm trước, anh còn chưa có quên. Anh lần đó suýt bị hại, nên sau đó liền sinh ra phòng bị với tất cả. Ai anh cũng không tin tưởng ngoài bản thân mình.
Không nghĩ đến, hơn bốn năm rồi, lại có người muốn sài chiêu cũ, tiếp cận anh bằng loại ngu ngốc này. Đúng là tìm chết.
Dương Tinh Vũ lại hết hồn, cô không biết hôm nay tới đây vốn chỉ muốn ăn một bữa thoải mái, kết quả, Phong Tử An lại rơi vào tình huống khó nhìn như vậy.
Nam nhân viên kia sợ đến đi không nổi, quỳ luôn ở đấy, cậu ta không biết vì sao đối diện ánh mắt hung ác như sói kia của Phong Tử An, lại không thể đi nổi, cứ chết chân mà quỳ tại chỗ như vậy.
Dương Tinh Vũ thấy một mặt này của Phong Tử An, cô cũng khiếp vía một phen, may là Thiên Thiên buốn ngủ, còn ngủ say, không thấy được dáng vẻ hiện tại của anh, bằng không sợ là hình tượng chú đẹp trai hiền lành trong mắt của con bé bị mất hết…
Trong tỉnh phát triển rất nhiều ngành, tỉ như khu du lịch, nhà hàng, trung tâm thương mại…
Đặc biệt nhất vẫn là chuỗi nhà hàng trải dài giữa trung tâm thành phố. Mà nhà hàng nổi tiếng nhất ở đây có ông chủ là bạn thân của Phong Tử An tên là Nam Cung Doãn.
Nam Cung Doãn là bạn thân của Phong Tử An từ thời cấp ba. Là một cậu ấm của nhà Nam Cung ở Ninh Thành. Nhưng vì không muốn dựa vào gia đình, anh bôn trải bên ngoài làm việc, học nghề đầu bếp, cuối cùng trời không phụ người cố gắng, liền được làm đầu bếp trưởng trong nhà hàng, một thời gian sau đó, lại được sự giúp đỡ của Phong Tử An, Nam Cung Doãn rút cuộc mở được một nhà hàng riêng.
Bằng vào tài năng của bản thân, Nam Cung Doãn ngày càng phát triển chuỗi nhà hàng thêm ra, trong thời gian Phong Tử An ra nước ngoài, hiện tại trở lại, nhà hàng mà Nam Cung Doãn sở hữu có tới cả chục cái.
Phong Tử An rất coi trọng người bạn thân này.
Chiếc ô tô đen bóng do Phong Tử An lái chở hai mẹ con Dương Tinh Vũ từ từ tiến vào cổng lớn nhà hàng sang trọng nhất trong chuỗi nhà hàng của Nam Cung Doãn.
“Woa, nơi này cũng thật lớn.” Dương Tinh Vũ cảm khái nói. Nói thật cô cùng Lưu Nguyệt được Hàn Phi dẫn đi ăn không ít chỗ, nhưng mấy chỗ nhà hàng kia lại ít có được vẻ sang trọng xa hoa như vậy.
“Đồ ăn ở đây rất ngon, là bạn thân tôi làm bếp trưởng. Nhà hàng này là của cậu ấy.” Phong Tử An nói rồi mở cửa xe đi xuống, ra phía sau mở cửa sau.
Cửa xe được mở ra, Dương Tinh Vũ ôm Thiên Thiên xuống xe, nới này khá lạ lẫm, lần đầu tiên cô đặt chân đến nên chỉ có thể đi theo Phong Tử An.
“Ở đây là nhà hàng của bạn anh hả? Anh ta là đầu bếp luôn sao?” Dương Tinh Vũ hỏi rất nghiêm túc.
Phong Tử An mỉm cười gật đầu, “Ừ” xong lại có chút thâm ý nhìn Dương Tinh Vũ, “em có hứng thú với bạn tôi?”
Nghe Phong Tử An hỏi câu này, sắc mặt Dương Tinh Vũ có chút cổ quái nhìn anh, tên này bị gì? Cô chẳng qua chỉ tò mò chút thôi, hứng thú là cái quái gì?
“Ừ, rồi sao?” Dương Tinh Vũ bĩu môi, “tôi không có quyền hứng thú à?” Cô muốn chọc cho tên này tức chơi.
Thế nhưng là làm cho Dương Tinh Vũ bất ngờ là Phong Tử An không có tức giận gì cả, anh chỉ cười lên một tiếng, rồi nói: “Tuỳ em.”
Đi được vài bước anh lại bổ sung thêm một câu, “Nhưng mà, với thân hình không có hấp dẫn như em, thì người ta không có hứng thú với em đâu, em cố gắng cũng vô dụng.”
“Anh..!” Dương Tinh Vũ nghẹn họng, tên đàn ông này bị trúng tà à, cứ thích đâm bị thóc chọc bị gạo như vậy? Nghĩ nghĩ, tôi không hấp dẫn anh lại quấn lấy tôi làm gì?
Cũng không biết là tên nào tự tiện đến trường đón con người khác, lại còn muốn dẫn cô đi ăn, đúng là nói lời trái lương tâm mà không biết ngại!
Lẩm bẩm một mình, Dương Tinh Vũ vẫn là ôm con gái đi theo Phong Tử An đi vào nhà hàng. Được ăn miễn phí, cớ sao không đi.
Bên trong sảnh lớn nhà hàng phía trên được treo đèn pha lê lớn lấp lánh sáng rực, nhất là trời gần tối, vô số ánh điện bảy màu treo bên ngoài từng hàng cây xanh tím vàng đỏ rực rỡ một vùng.
Không khí lại thoáng mát sạch sẽ, mỗi một bàn ăn được bài trí theo phong cách tây phương, thoáng đãng lại hết sức riêng tư.
Phong Tử An đưa hai mẹ con Dương Tinh Vũ vào bên trong một bàn ăn phía đông nhà hàng, cũng là chỗ anh vẫn thường hay đến ăn.
Chỗ này khuất cửa lớn, ngay gần một cửa sổ, mở cửa ra liền có gió lùa vào cực mát mẻ. Lúc này, nam nhân viên phục vụ cũng vừa tới bàn, cậu chàng này vốn là người mới nên càng không biết Phong Tử An là khách vip ở đây, cho nên vừa nhìn thấy Phong Tử An, nhân viên này tựa hồ có chút ngây ra, ánh mắt như lộ ra vẻ mê luyến nhưng không dám tỏ ra quá rõ ràng.
Đây, cái này cậu ta lần đầu tiên thấy được một người đàn ông đẹp như vậy. Chỉ là một cái nhấc tay, hay một cái cúi người, đều có thể tao nhã tôn quý như vậy. Hơn nữa nhìn xem một thân quần áo đắt tiền như vậy, hẳn là người rất có tiền. Nhân viên này tựa hồ không có nhận ra sự có mặt của hai mẹ con Dương Tinh Vũ.
Mà Phong Tử An ngay lập tức nhận ra sự khác thường của nam nhân viên này, không nghĩ đến ngay dưới mí mắt của Nam Cung Doãn, loại tiểu bạch kiểm như vậy cũng có, cũng mơ ước trên trời nhỉ? Còn dám nhìn anh với loại ánh mắt như vậy, đúng là ghê tởm!
Thanh âm lạnh lẽo của Phong Tử An vang lên: “Đã nhìn đủ chưa?”
A! Nam nhân viên giật mình biến sắc, vội vàng thu liễm cảm xúc, sau đó vội vàng đẩy menu tới tay Phong Tử An, vừa sợ lại luống cuống, cậu ta làm đổ cả ly nước lên người Phong Tử An.
Dương Tinh Vũ cũng giật mình, nhìn qua, chỉ thấy sắc mặt của Phong Tử An sa sầm, xám xịt. Đôi mắt lạnh băng khi thấy nước đổ ướt hết một bên quần của anh. Nam nhân viên kia sợ hãi, cũng không biết là vô tình hay cố ý, chỉ thấy cậu ta vội lấy khăn giấy, miệng vô tội xin lỗi không ngừng, tay lại cầm khăn giấy không ngừng lau chỗ ướt trên quần áo của Phong Tử An.
Dương Tinh Vũ khiếp sợ, người thanh niên kia có ý gì vậy? Đừng nói là cậu ta muốn ấy với Phong Tử An nha?
Phong Tử An, anh cũng đào hoa không khác gì cô là mấy.
“Cút ra xa chút.” Phong Tử An lạnh lẽo, đẩy mạnh nam nhân viên kia một cái. “Thật bẩn.” Anh đứng dậy, ánh mắt như giết người phóng tới cậu trai kia, “Cậu cố ý tiếp cận tôi à? Cũng không xem tôi là ai?”
Giọng nói của Phong Tử An mang đầy chán ghét lẫn kinh tởm đối với nam nhân viên kia. “Nói đi, là ai cho cậu lá gan tiếp cận tôi?”
Nam nhân viên lắp bắp sợ hãi, vốn cậu là được một người trả tiền để làm chuyện này, chẳng qua là để mượn cớ này cho phóng viên chụp hình viết báo, muốn có được chút tin tức về Phong Tử An mà thôi.
Không nghĩ tới tên con trai này nhìn thấy Phong Tử An lại không kìm chế được ham muốn, yêu thích cái đẹp, muốn chơi giả thành thật, vậy nên mới cố tình tiếp xúc như vậy.
Chỉ là Phong Tử An dễ lừa như vậy, những chiêu này, anh còn lạ gì?
Vụ việc hơn bốn năm trước, anh còn chưa có quên. Anh lần đó suýt bị hại, nên sau đó liền sinh ra phòng bị với tất cả. Ai anh cũng không tin tưởng ngoài bản thân mình.
Không nghĩ đến, hơn bốn năm rồi, lại có người muốn sài chiêu cũ, tiếp cận anh bằng loại ngu ngốc này. Đúng là tìm chết.
Dương Tinh Vũ lại hết hồn, cô không biết hôm nay tới đây vốn chỉ muốn ăn một bữa thoải mái, kết quả, Phong Tử An lại rơi vào tình huống khó nhìn như vậy.
Nam nhân viên kia sợ đến đi không nổi, quỳ luôn ở đấy, cậu ta không biết vì sao đối diện ánh mắt hung ác như sói kia của Phong Tử An, lại không thể đi nổi, cứ chết chân mà quỳ tại chỗ như vậy.
Dương Tinh Vũ thấy một mặt này của Phong Tử An, cô cũng khiếp vía một phen, may là Thiên Thiên buốn ngủ, còn ngủ say, không thấy được dáng vẻ hiện tại của anh, bằng không sợ là hình tượng chú đẹp trai hiền lành trong mắt của con bé bị mất hết…