Cô dâu bị bắt đi ngay trong hôn lễ, đây có thể còn loại đả kích nào hơn nữa.
Phong Tử An muốn điên lên.
Anh không biết kẻ nhằm vào anh lại có mục đích gì.
Hơn nữa, nếu như là bắt cóc thì tại sao lại không đòi tiền chuộc?
Tại sao lại cứ một hai muốn gặp anh?
Phong Tử An nghĩ mà điên đầu, trong lòng ngập tràn đủ mọi lo lắng.
Lúc này, điện thoại của Phong Tử An lại một lần nữa rung lên. Lần này là một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn chỉ có vỏn vẹn mấy chữ, [ Phong Tử An, tôi biết cậu rất thông minh, vậy thì dùng nó để tìm được vợ cậu.]
Phong Tử An đọc xong hàng tin nhắn, anh muốn ném bay cái điện thoại, con mẹ nó, đúng là một tên điên.
Anh nghiến răng, nếu Tinh Vũ mà có bề nào, anh thề sẽ băm thây kẻ kia ra.
…
Ở một ngôi thánh đường phía đông tỉnh S, giáp ranh thành phố Lam Thành.
Ngôi thánh đường màu trắng thanh tĩnh, hàng rào cũng sơn màu trắng, một màu trắng mát dịu giữa khí trời sắp hết đông vào xuân.
Bên trong thánh đường, Dương Tinh Vũ đang còn hôn mê ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trang phục cô dâu vẫn phẳng phiu trên người, những viên kim cương đính trên áo cưới lấp lánh bởi những ánh đèn pha lê chiếu vào.
Cảnh tượng rực rỡ đẹp mắt vô cùng.
Một người phụ nữ khoảng ngũ tuần mặc sườn sám nhung mau hồng nhạt nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh vuốt ve mặt Dương Tinh Vũ.
Bà thì thào, “Tiểu Nghiên, tiểu Nghiên của mẹ. Rốt cuộc mẹ cũng tìm được con, tìm được con, hu hu. Có phải mẹ đang mơ không?”
Cộp cộp cộp!! Tiếng đế giày vang lên.
Người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng khi nãy ở nhà hàng mang Dương Tinh Vũ đi lúc này tiến đến ngồi xuống cạnh người phụ nữ trung niên nọ, “Mẹ, chúng ta thật sự tìm được tiểu Nghiên rồi, không phải mơ đâu.”
“Tử Hạo, chúng ta cứ vậy mang con bé đi như thế, cậu trai kia phải làm sao?” Người phụ nữ quệt nước mắt hỏi cậu con trai.
“Để cho cậu ta đến đây, nếu cậu ta dám đến đây, vậy thì mới xứng làm con rể nhà họ Lục.” Lục Tử Hạo nghiêm nghị nói, đôi mắt sắc lẻm loá lên hứng thú.
Lúc này thanh âm nghiêm nghị khác phía sau lại vang lên. Một người đàn ông mặc vest đen đi tới, nhan sắc không quá tuấn tú nhưng lại tôn quý vô cùng đu tới.
“Tử Hạo, em đùa hơi quá rồi đấy, hôm nay là hôn lễ của Tử Nghiên, em lại làm vậy, em muốn kiếm chuyện với đứa em rể kia à.” Lục Tử Văn nói.
“Chậc, anh cả, em đây còn không phải nghĩ cho Tử Nghiên sao, cũng muốn xem xem người con bé chọn có thật sự yêu nó không? Ai biết được sau này, thằng đó có thay đổi không?” Lục Tử Hạo nói.
“Đúng là tuỳ hứng..”Lục Tử Văn lắc đầu. Anh ta lúc này vô thức lại nghĩ đến cậu trai Phong Tử An kia, lần gặp mặt ở trên du thuyền kia, anh đã biết thân phận của Dương Tinh Vũ, bằng vào thế lực của nhà họ Lục, anh đã khẳng định được Dương Tinh Vũ là đứa em gái mà bọn họ bị đánh tráo khi con bé mới sinh ra.
Bây giờ điều tra ra chân tướng, bọn họ sẽ nhận lại Dương Tinh Vũ, bù đắp cho con bé những gì trước đây bị thiếu hụt. Lại vô tình biết được Dương Tinh Vũ đã có con với Phong Tử An, là con trai của tập đoàn Phong thị, vừa hay tin này, Lục Tử Hạo liền từ nước ngoài bay về, gấp gáp nhận lại đứa em gái độc nhất, vậy nên mới có cái chuyện bắt cóc cô dâu mang về đây.
Lục Tử Hạo đứng dậy, nói: “Anh cả, mẹ, hai người đừng lo, nếu như họ Phong kia, cậu ta thương yêu tiểu Nghiên thật sự, con chắc chắn dù có đứng trước họng súng, cậu ta cũng không từ đâu.”
Lục Tử Vân và bà Lục chỉ đành nghe theo. Lục Tử Hạo dù sao cũng là người quyết định mọi việc trong nhà, huống chi cũng muốn xem xem, rốt cuộc thì cậu chủ họ Phong kia yêu Tử Nghiên nhà họ được bao nhiêu.
…
Quả nhiên, chưa đầy một tiếng sau, Phong Tử An đã tìm được cái ngôi thánh đường này.
Bọn Nam Cung Doãn cũng đi theo Phong Tử An đến đây, đám bọn họ hoàn toàn kinh ngạc vì sao nơi này lại là nhà thờ, hơn nữa, hình như nơi này còn có lễ cưới nào đó chuẩn bị diễn ra vậy.
Phong Tử An nghi ngờ trong đầu, tại sao người kia lại mang Tinh Vũ đến đây?
Không lẽ…
Một cái ý nghĩ đáng sợ len lỏi dâng lên trong đầu Phong Tử An.
Họ muốn bắt Dương Tinh Vũ cưới người khác sao, khốn kiếp, anh tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
Tinh Vũ là của mình, không ai có thể cướp cô ấy khỏi tay mình. Không một ai hết.
Phong Tử An âm trầm đặt từng bước chân lên bậc thang ngôi thánh đường.
Đám người Nam Cung Doãn cũng theo sau Phong Tử An, cẩn thận xem xét mọi thứ chung quanh. Chỉ sợ rơi vào bẫy rập.
Phong Tử An đi chừng mười bước, điện thoại của anh lại một lần nữa reo lên, lại là dãy số kia, Phong Tử An bắt máy, cố giữ cho bản thân thật bình tĩnh, anh nói: “Tôi biết anh đã biết tôi tìm được chỗ của anh, mau trả vợ tôi lại cho tôi.”
Đầu dây bên kia trầm lặng, sau đó mới lên tiếng, “Cậu Phong, tôi biết cậu rất yêu thương Dương Tinh Vũ, cũng rất trọng tình nghĩa, thế nhưng chỉ nói thôi chưa đủ, bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất, cậu dùng tính mạng mình đổi bình an cho cậu và đám người cùng đi với cậu. Hai là, tôi sẽ dùng tính mạng Dương Tinh Vũ để đổi bình an cho cậu và đám người kia.”
“Anh có ý gì?” Phong Tử An bất an trong lòng hỏi.
Đã đi đến nước này, anh hoàn toàn không sợ chết, nhưng anh càng sợ Dương Tinh Vũ gặp chuyện gì. Hai phương án kia, nếu anh chọn cái thứ nhất, anh sẽ an toàn, mọi người cũng an toàn, nhưng anh sẽ không gặp lại Dương Tinh Vũ.
Phương án thứ hai, càng là không được, anh còn chưa thấy Dương Tinh Vũ, làm sao để cô chết.
Phong Tử An còn chưa kịp nói thì đầu dây bên kia lại nói: “Hay như vầy đi, không cần lựa chọn, cậu chỉ có một con đường, đó là cậu chết, mọi người và Dương Tinh Vũ được sống, thế nào?”
Phong Tử An đáp: “Được, nhưng phải cho tôi gặp Dương Tinh Vũ.”
Đầu dây bên kia nói: “Được thôi, nhưng tôi nói cho cậu biết, ở ngôi thánh đường này, tôi cho chôn bom hết cả rồi, nếu cậu dám giở trò, tất cả sẽ nổ tan tành bao gồm cả người cậu yêu nhất.”
Phong Tử An nghiến răng, lúc anh nghe được tin này thì mọi người đã đứng trong thánh đường hết rồi. Bây giờ có còn kịp để ra ngoài không!
Là không, bởi vì ngay khi bọn họ vừa vào trong, cánh cửa nhà thờ đã tự động đóng lại theo chế độ được cài tự động.
Đám người Nam Cung Doãn tức đến nghiến răng, rốt cuộc là thế lực nào còn có thể cưỡi cả lên đầu con cá mập nhà bọn họ vậy chớ.
Không thể không nói, núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Phong Tử An thận trọng đồng ý, “Được, tôi làm theo lời anh, nhưng trước khi chết, tôi muốn thấy Tinh Vũ.”
Đầu dây bên kia mỉm cười một cái, hình như rất hài lòng.
Điện thoại vừa cúp, trước mắt đám người Phong Tử An hiện lên cảnh tượng của Dương Tinh Vũ trên máy chiếu.
Dương Tinh Vũ mặc áo cưới, ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đến động lòng, nhưng nơi thái dương của cô lại đang có một cái họng súng chĩa vào, nhìn thật đáng sợ.
“Tinh Vũ!!!”
Phong Tử An hét lớn, anh lao về phía trước, vậy mà chưa đầy năm bước chân, anh liền bị năm người vệ sĩ chặn đường, năm cái họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào người Phong Tử An.
Khốn kiếp, đám người này đều có chuẩn bị hết rồi.
Trên lễ đường, Dương Tinh Vũ được dẫn ra, cô rõ ràng bình thường, áo váy vẫn súng xính xinh đẹp, chỉ có một điều đó là cô bị một người đàn ông trẻ tuổi dí súng vào đầu.
Phong Tử An khiếp sợ, “Tinh Vũ, mau thả cô ấy ra, tôi nghe anh, tôi làm theo lời anh.”
Dương Tinh Vũ ứa nước mắt, cô hoàn toàn không biết dụ gì đang xảy ra, chỉ là lúc này bị dí súng vào đầu, tay chân bủn rủn, không có dám nhúc nhích, bị mang ra đây đứng, lại không nghĩ bản thân vậy mà lại bị mang ra uy hiếp Phong Tử An.
Cô hoàn toàn không biết bản thân cô sắp có mẹ, có hai anh trai, thân phận cô là thiên kim ngàn vàng của nhà họ Lục bị thất lạc từ bé.
Càng không biết hai tên anh trai của cô đang đem em gái mình ra để thử lòng Phong Tử An tội nghiệp.
Lục Tử Hạo ra hiệu cho vệ sĩ đứng đó, người này đi tới, đưa một khẩu súng bạc cho Phong Tử An.
“Phong Tử An, cậu rất can đảm, bây giờ thực hiện lời cậu nói đi, cậu chết tôi sẽ tha cho Dương Tinh Vũ, để đám bạn bè của cậu và Dương Tinh Vũ rời khỏi đây.”
Phong Tử An cầm khẩu súng lên, nhìn về phía Dương Tinh Vũ, dường như sợ Dương Tinh Vũ đau lòng, không nghe được lời của anh, anh nói rất lớn, thanh âm rất chân thành kiên định, “Dương Tinh Vũ, anh yêu em, đời này gặp được em, được em yêu là niềm hạnh phúc nhất của anh, nếu có kiếp sau, mặc kệ em là ai, em có thân phận gì, anh vẫn sẽ chỉ yêu em. Xin lỗi vì không chăm sóc cho em đến cuối đời, tha thứ cho anh.”
Anh nhìn Lục Tử Hạo lúc này đang cố nhịn cười, nói: “Phong Tử An tôi không biết anh là ai, lại có mục đích gì, chỉ mong anh giữ lời hứa, đừng hại vợ và con gái tôi.”
Dứt lời, Phong Tử An cầm súng chĩa thẳng vào thái dương, ngón tay mạnh dạn bóp cò súng.
Chỉ nghe “đoàng” một tiếng.
Dương Tinh Vũ tái mét, “Đừng mà, Phong Tử An!!!”
Đám người Nam Cung Doãn cũng kinh hãi hét lên, “Tử An!!!!”
Nhưng mà sau cái thanh âm “đoàng” kia một cái, Phong Tử An vẫn đứng đó, không có té xuống cũng không có máu me, chỉ có chung quanh thánh đường, các cánh cửa mở ra, người ở đâu ùa vào ùn ùn như kiến.
Theo đó, tiếng vỗ tay reo hò vang lên như mưa không ngừng.
Từng chùm bong bóng đủ màu sắc được thả lên.
Trên không trung nghe rào một cái, chỉ thấy vô số cánh hoa với hương thơm ngào ngạt đang đua nhau nhẹ nhàng rơi chầm chậm xuống dưới, rớt xuống nhẹ đụng chạm lên đầu lên tóc của mọi người ở đây.
Những quả bóng trái tim lớn cột theo hoa hồng đỏ được thả bay lên khắp không trung trong nhà thờ.
Con mịa nó, cái tình huống gì vậy trời!
Đám người Nam Cung Doãn ngớ ra, mắt chữ A, miệng chữ O kinh ngạc…
Không nói nên lời, không có nói nên lời.
Bọn họ có phải là đang nằm mơ giữa thanh thiên bặt nhật không?
Phong Tử An muốn điên lên.
Anh không biết kẻ nhằm vào anh lại có mục đích gì.
Hơn nữa, nếu như là bắt cóc thì tại sao lại không đòi tiền chuộc?
Tại sao lại cứ một hai muốn gặp anh?
Phong Tử An nghĩ mà điên đầu, trong lòng ngập tràn đủ mọi lo lắng.
Lúc này, điện thoại của Phong Tử An lại một lần nữa rung lên. Lần này là một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn chỉ có vỏn vẹn mấy chữ, [ Phong Tử An, tôi biết cậu rất thông minh, vậy thì dùng nó để tìm được vợ cậu.]
Phong Tử An đọc xong hàng tin nhắn, anh muốn ném bay cái điện thoại, con mẹ nó, đúng là một tên điên.
Anh nghiến răng, nếu Tinh Vũ mà có bề nào, anh thề sẽ băm thây kẻ kia ra.
…
Ở một ngôi thánh đường phía đông tỉnh S, giáp ranh thành phố Lam Thành.
Ngôi thánh đường màu trắng thanh tĩnh, hàng rào cũng sơn màu trắng, một màu trắng mát dịu giữa khí trời sắp hết đông vào xuân.
Bên trong thánh đường, Dương Tinh Vũ đang còn hôn mê ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trang phục cô dâu vẫn phẳng phiu trên người, những viên kim cương đính trên áo cưới lấp lánh bởi những ánh đèn pha lê chiếu vào.
Cảnh tượng rực rỡ đẹp mắt vô cùng.
Một người phụ nữ khoảng ngũ tuần mặc sườn sám nhung mau hồng nhạt nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh vuốt ve mặt Dương Tinh Vũ.
Bà thì thào, “Tiểu Nghiên, tiểu Nghiên của mẹ. Rốt cuộc mẹ cũng tìm được con, tìm được con, hu hu. Có phải mẹ đang mơ không?”
Cộp cộp cộp!! Tiếng đế giày vang lên.
Người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng khi nãy ở nhà hàng mang Dương Tinh Vũ đi lúc này tiến đến ngồi xuống cạnh người phụ nữ trung niên nọ, “Mẹ, chúng ta thật sự tìm được tiểu Nghiên rồi, không phải mơ đâu.”
“Tử Hạo, chúng ta cứ vậy mang con bé đi như thế, cậu trai kia phải làm sao?” Người phụ nữ quệt nước mắt hỏi cậu con trai.
“Để cho cậu ta đến đây, nếu cậu ta dám đến đây, vậy thì mới xứng làm con rể nhà họ Lục.” Lục Tử Hạo nghiêm nghị nói, đôi mắt sắc lẻm loá lên hứng thú.
Lúc này thanh âm nghiêm nghị khác phía sau lại vang lên. Một người đàn ông mặc vest đen đi tới, nhan sắc không quá tuấn tú nhưng lại tôn quý vô cùng đu tới.
“Tử Hạo, em đùa hơi quá rồi đấy, hôm nay là hôn lễ của Tử Nghiên, em lại làm vậy, em muốn kiếm chuyện với đứa em rể kia à.” Lục Tử Văn nói.
“Chậc, anh cả, em đây còn không phải nghĩ cho Tử Nghiên sao, cũng muốn xem xem người con bé chọn có thật sự yêu nó không? Ai biết được sau này, thằng đó có thay đổi không?” Lục Tử Hạo nói.
“Đúng là tuỳ hứng..”Lục Tử Văn lắc đầu. Anh ta lúc này vô thức lại nghĩ đến cậu trai Phong Tử An kia, lần gặp mặt ở trên du thuyền kia, anh đã biết thân phận của Dương Tinh Vũ, bằng vào thế lực của nhà họ Lục, anh đã khẳng định được Dương Tinh Vũ là đứa em gái mà bọn họ bị đánh tráo khi con bé mới sinh ra.
Bây giờ điều tra ra chân tướng, bọn họ sẽ nhận lại Dương Tinh Vũ, bù đắp cho con bé những gì trước đây bị thiếu hụt. Lại vô tình biết được Dương Tinh Vũ đã có con với Phong Tử An, là con trai của tập đoàn Phong thị, vừa hay tin này, Lục Tử Hạo liền từ nước ngoài bay về, gấp gáp nhận lại đứa em gái độc nhất, vậy nên mới có cái chuyện bắt cóc cô dâu mang về đây.
Lục Tử Hạo đứng dậy, nói: “Anh cả, mẹ, hai người đừng lo, nếu như họ Phong kia, cậu ta thương yêu tiểu Nghiên thật sự, con chắc chắn dù có đứng trước họng súng, cậu ta cũng không từ đâu.”
Lục Tử Vân và bà Lục chỉ đành nghe theo. Lục Tử Hạo dù sao cũng là người quyết định mọi việc trong nhà, huống chi cũng muốn xem xem, rốt cuộc thì cậu chủ họ Phong kia yêu Tử Nghiên nhà họ được bao nhiêu.
…
Quả nhiên, chưa đầy một tiếng sau, Phong Tử An đã tìm được cái ngôi thánh đường này.
Bọn Nam Cung Doãn cũng đi theo Phong Tử An đến đây, đám bọn họ hoàn toàn kinh ngạc vì sao nơi này lại là nhà thờ, hơn nữa, hình như nơi này còn có lễ cưới nào đó chuẩn bị diễn ra vậy.
Phong Tử An nghi ngờ trong đầu, tại sao người kia lại mang Tinh Vũ đến đây?
Không lẽ…
Một cái ý nghĩ đáng sợ len lỏi dâng lên trong đầu Phong Tử An.
Họ muốn bắt Dương Tinh Vũ cưới người khác sao, khốn kiếp, anh tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
Tinh Vũ là của mình, không ai có thể cướp cô ấy khỏi tay mình. Không một ai hết.
Phong Tử An âm trầm đặt từng bước chân lên bậc thang ngôi thánh đường.
Đám người Nam Cung Doãn cũng theo sau Phong Tử An, cẩn thận xem xét mọi thứ chung quanh. Chỉ sợ rơi vào bẫy rập.
Phong Tử An đi chừng mười bước, điện thoại của anh lại một lần nữa reo lên, lại là dãy số kia, Phong Tử An bắt máy, cố giữ cho bản thân thật bình tĩnh, anh nói: “Tôi biết anh đã biết tôi tìm được chỗ của anh, mau trả vợ tôi lại cho tôi.”
Đầu dây bên kia trầm lặng, sau đó mới lên tiếng, “Cậu Phong, tôi biết cậu rất yêu thương Dương Tinh Vũ, cũng rất trọng tình nghĩa, thế nhưng chỉ nói thôi chưa đủ, bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất, cậu dùng tính mạng mình đổi bình an cho cậu và đám người cùng đi với cậu. Hai là, tôi sẽ dùng tính mạng Dương Tinh Vũ để đổi bình an cho cậu và đám người kia.”
“Anh có ý gì?” Phong Tử An bất an trong lòng hỏi.
Đã đi đến nước này, anh hoàn toàn không sợ chết, nhưng anh càng sợ Dương Tinh Vũ gặp chuyện gì. Hai phương án kia, nếu anh chọn cái thứ nhất, anh sẽ an toàn, mọi người cũng an toàn, nhưng anh sẽ không gặp lại Dương Tinh Vũ.
Phương án thứ hai, càng là không được, anh còn chưa thấy Dương Tinh Vũ, làm sao để cô chết.
Phong Tử An còn chưa kịp nói thì đầu dây bên kia lại nói: “Hay như vầy đi, không cần lựa chọn, cậu chỉ có một con đường, đó là cậu chết, mọi người và Dương Tinh Vũ được sống, thế nào?”
Phong Tử An đáp: “Được, nhưng phải cho tôi gặp Dương Tinh Vũ.”
Đầu dây bên kia nói: “Được thôi, nhưng tôi nói cho cậu biết, ở ngôi thánh đường này, tôi cho chôn bom hết cả rồi, nếu cậu dám giở trò, tất cả sẽ nổ tan tành bao gồm cả người cậu yêu nhất.”
Phong Tử An nghiến răng, lúc anh nghe được tin này thì mọi người đã đứng trong thánh đường hết rồi. Bây giờ có còn kịp để ra ngoài không!
Là không, bởi vì ngay khi bọn họ vừa vào trong, cánh cửa nhà thờ đã tự động đóng lại theo chế độ được cài tự động.
Đám người Nam Cung Doãn tức đến nghiến răng, rốt cuộc là thế lực nào còn có thể cưỡi cả lên đầu con cá mập nhà bọn họ vậy chớ.
Không thể không nói, núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Phong Tử An thận trọng đồng ý, “Được, tôi làm theo lời anh, nhưng trước khi chết, tôi muốn thấy Tinh Vũ.”
Đầu dây bên kia mỉm cười một cái, hình như rất hài lòng.
Điện thoại vừa cúp, trước mắt đám người Phong Tử An hiện lên cảnh tượng của Dương Tinh Vũ trên máy chiếu.
Dương Tinh Vũ mặc áo cưới, ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đến động lòng, nhưng nơi thái dương của cô lại đang có một cái họng súng chĩa vào, nhìn thật đáng sợ.
“Tinh Vũ!!!”
Phong Tử An hét lớn, anh lao về phía trước, vậy mà chưa đầy năm bước chân, anh liền bị năm người vệ sĩ chặn đường, năm cái họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào người Phong Tử An.
Khốn kiếp, đám người này đều có chuẩn bị hết rồi.
Trên lễ đường, Dương Tinh Vũ được dẫn ra, cô rõ ràng bình thường, áo váy vẫn súng xính xinh đẹp, chỉ có một điều đó là cô bị một người đàn ông trẻ tuổi dí súng vào đầu.
Phong Tử An khiếp sợ, “Tinh Vũ, mau thả cô ấy ra, tôi nghe anh, tôi làm theo lời anh.”
Dương Tinh Vũ ứa nước mắt, cô hoàn toàn không biết dụ gì đang xảy ra, chỉ là lúc này bị dí súng vào đầu, tay chân bủn rủn, không có dám nhúc nhích, bị mang ra đây đứng, lại không nghĩ bản thân vậy mà lại bị mang ra uy hiếp Phong Tử An.
Cô hoàn toàn không biết bản thân cô sắp có mẹ, có hai anh trai, thân phận cô là thiên kim ngàn vàng của nhà họ Lục bị thất lạc từ bé.
Càng không biết hai tên anh trai của cô đang đem em gái mình ra để thử lòng Phong Tử An tội nghiệp.
Lục Tử Hạo ra hiệu cho vệ sĩ đứng đó, người này đi tới, đưa một khẩu súng bạc cho Phong Tử An.
“Phong Tử An, cậu rất can đảm, bây giờ thực hiện lời cậu nói đi, cậu chết tôi sẽ tha cho Dương Tinh Vũ, để đám bạn bè của cậu và Dương Tinh Vũ rời khỏi đây.”
Phong Tử An cầm khẩu súng lên, nhìn về phía Dương Tinh Vũ, dường như sợ Dương Tinh Vũ đau lòng, không nghe được lời của anh, anh nói rất lớn, thanh âm rất chân thành kiên định, “Dương Tinh Vũ, anh yêu em, đời này gặp được em, được em yêu là niềm hạnh phúc nhất của anh, nếu có kiếp sau, mặc kệ em là ai, em có thân phận gì, anh vẫn sẽ chỉ yêu em. Xin lỗi vì không chăm sóc cho em đến cuối đời, tha thứ cho anh.”
Anh nhìn Lục Tử Hạo lúc này đang cố nhịn cười, nói: “Phong Tử An tôi không biết anh là ai, lại có mục đích gì, chỉ mong anh giữ lời hứa, đừng hại vợ và con gái tôi.”
Dứt lời, Phong Tử An cầm súng chĩa thẳng vào thái dương, ngón tay mạnh dạn bóp cò súng.
Chỉ nghe “đoàng” một tiếng.
Dương Tinh Vũ tái mét, “Đừng mà, Phong Tử An!!!”
Đám người Nam Cung Doãn cũng kinh hãi hét lên, “Tử An!!!!”
Nhưng mà sau cái thanh âm “đoàng” kia một cái, Phong Tử An vẫn đứng đó, không có té xuống cũng không có máu me, chỉ có chung quanh thánh đường, các cánh cửa mở ra, người ở đâu ùa vào ùn ùn như kiến.
Theo đó, tiếng vỗ tay reo hò vang lên như mưa không ngừng.
Từng chùm bong bóng đủ màu sắc được thả lên.
Trên không trung nghe rào một cái, chỉ thấy vô số cánh hoa với hương thơm ngào ngạt đang đua nhau nhẹ nhàng rơi chầm chậm xuống dưới, rớt xuống nhẹ đụng chạm lên đầu lên tóc của mọi người ở đây.
Những quả bóng trái tim lớn cột theo hoa hồng đỏ được thả bay lên khắp không trung trong nhà thờ.
Con mịa nó, cái tình huống gì vậy trời!
Đám người Nam Cung Doãn ngớ ra, mắt chữ A, miệng chữ O kinh ngạc…
Không nói nên lời, không có nói nên lời.
Bọn họ có phải là đang nằm mơ giữa thanh thiên bặt nhật không?