• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Gần tám giờ tối, mưa mới dứt, mà đường đi cũng đã được cảnh sát thông đường. Lúc này xe cộ trên đoạn đường này mới có thể tiếp tục chạy, Dương Tinh Vũ ngồi trên xe, cho dù có điều hoà, nhưng cũng không tránh khỏi cảm thấy có chút lạnh run. Vì quần áo của cô còn ướt, rõ ràng người đang nóng đến lợi hại, lại cảm thấy lạnh buốt.

“Mami, mẹ lạnh sao?” Thiên Thiên bé nhỏ, hai tay ôm mẹ bé, nét mặt trẻ con lo lắng làm cho Dương Tinh Vũ không nỡ lòng làm cho con gái sợ.

“Thiên Thiên, mẹ không sao.” Dương Tinh Vũ cố gắng giữ cho giọng không bị run lên.

Ngồi bên cạnh, Phong Tử An cũng không để ý đến hai mẹ con họ, anh vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, việc anh cho người khác ngồi trên xe của anh đã là phá lệ lắm rồi, còn quản họ bị cái gì.

Phong Tử An anh không phải một kẻ chuyên lo chuyện bao đồng!

Dương Tinh Vũ cũng không biết ý nghĩ của Phong Tử An. Một bên cô cố giữ cho mình tỉnh táo để ôm con gái, một bên lại quàng thêm cái khăn kia lên người mình và con, cô sợ lạnh nhất. Bởi vì thời điểm sinh Thiên Thiên, cô bị di chứng sau sinh, bản thân rất sợ lạnh.



Xe lại chạy được hai mươi phút nữa thì dừng lại ở một khu chung cư.

“Cậu chủ, phía trước là chung cư Cố Viên rồi.” Bác tài xế lên tiếng nhắc nhở.

Phong Tử An lúc này mới chậm rãi mở mắt, cô gái này sinh sống ở khu chung cư này sao? Ở đây khá là phức tạp, an ninh cũng không được tốt lắm.

Lúc này cậu nhóc Tử Khang cũng vì xe dừng lại nên cũng tỉnh theo.

“Cô gì ơi tới nhà cô rồi.” Bác tài xế lên tiếng nhắc nhở Dương Tinh Vũ.

Dương Tinh Vũ hít một hơi, đầu óc lúc này có chút choáng váng, cô thấy rất lạnh, lạnh đến run. Nhưng vẫn cố đáp lời: “Cảm ơn.”

Cô mở cửa xe, ôm con gái, hai chân của cô vừa bước xuống xe thôi, cô liền xuýt xoa, mới vậy mà lạnh cóng, bên ngoài trời mưa đã tạnh, nhưng lại có gió lùa thoáng qua khiến Dương Tinh Vũ không khỏi rùng mình một cái. Thân hình cô gầy nhỏ, ôm theo đứa bé, vậy mà liêu xiêu như sắp ngã. Bình thường cô rất khoẻ, nhưng lúc này bởi vì dính mưa, kèm theo mệt mỏi cả ngày, nên bây giờ đã không chống đỡ được, liền phát sốt.

Cô bé Thiên Thiên được mẹ ốm, trán của bé ấp vào cổ mẹ, rõ ràng biết mẹ đang rất nóng, cô bé vội ôm cổ mẹ, “mami, mẹ sốt rồi.”

Phong Tử An nhìn thân ảnh liêu xiêu của Dương Tinh Vũ, hai chân mày anh khẽ nhíu lại. Thật là… Đành làm người tốt hết một ngày vậy.

“Bác Lý, chở Tử Khang về trước.” Phong Tử An nói rồi cầm theo một cái khăn lông khác, mở cửa xe bước nhanh theo Dương Tinh Vũ đang đi liêu xiêu phía trước.

Bác lý nghe một lời của cậu chủ nhà mình, cũng không hỏi nguyên do, chỉ có thể làm theo, tính cách của cậu chủ nhà ông, ông đương nhiên biết.



“Cậu chủ nhỏ, chúng ta về trước thôi.” Bác Lý nói với cậu nhóc Tử Khang rồi mặc cậu nhóc có đồng ý hay không liền lái xe rời đi. Mà cậu nhóc Tử Khang rõ ràng có chút không vui, nhưng mà nhóc rất sợ cậu của nhóc nha.

Nhóc sợ bị phạt.

Phía trướng còn một đoạn liền vào đến thang máy lên lầu, Dương Tinh Vũ ôm con gái, vừa đi vừa thì thào, giọng hơi run. “Thiên Thiên, không sao, mẹ không sao, mẹ…không có sốt…không sốt.””

Một lời nói ra, lại thêm mệt nhọc, đầu váng, mắt hoa, tai cũng ong lên. Dương Tinh Vũ cảm thấy sắp không chịu đựng nổi…

Ngay khi cô dường như sắp gục xuống thì ngay lúc này, một thân ảnh cao to đỡ lấy cô. “Này, cô không sao chứ?”

Phong Tử An bước lớn nhanh tới kịp thời đỡ được cả hai mẹ con. Dương Tinh Vũ lắc đầu, từ từ ngồi xuống, cũng may con gái cô không có sao, biết như vậy mà thôi, sau đó liền hôn mê không biết gì nữa.

Thiên Thiên nhìn mẹ nhắm hai mắt, lại người đàn ông này tới giúp mẹ bé, cô bé hai mắt tròn to bỗng nhiên ầng ậng nước, “chú ơi, mẹ con bị sốt rồi. Tại Thiên Thiên nên mẹ mới sốt.”

Cô bé đứng cạnh mẹ, bàn tay nhỏ lay lay tay của mẹ, “mami, mẹ đừng bỏ Thiên Thiên, Thiên Thiên nhất định sẽ ngoan.”

Phong Tử An bất giác xoa đầu cô bé, cố gắng sao cho thanh âm thật dịu xuống, “Bé con, mẹ con không sao, chỉ bị ngất thôi.” Đoạn anh ôm Dương Tinh Vũ lên. Sắc mặt liền có chút kinh hãi.

Cô gái này sao lại nhẹ như vậy? Cô ấy làm bằng bông gòn sao?

Ôm Dương Tinh Vũ lên, anh đắp thêm cho cô cái khăn lúc nãy anh lấy xuống, sau đó cúi đầu nhìn cục sữa nhỏ dưới chân, “Bé con, con tự đi được chứ?”

“Được ạ.” Thiên Thiên gật đầu, vội vàng chân ngắn chạy bước nhỏ theo sau Phong Tử An.

Ba người hai lớn một nhỏ, đi vào chung cư, Phong Tử An thả bước rất chậm, rất nhỏ vì sợ cục sữa nhỏ kia không theo kịp anh, phải nói rằng từ lúc hiểu chuyện cho đến bây giờ chính là thời điểm tính cách anh chịu nhẫn nại nhất…

Loại nhẫn nại này thật khiến người ta bực bội.

Vào đến thang máy, Phong Tử An không biết Dương Tinh Vũ ở phòng nào. Lại không tiện nhấn nút thang máy, huống hồ, dưới chân anh còn có một cái cục sữa nhỏ lon ton theo sau, thật là khó xử chết được.

Đứng trước thang máy, nhưng lại không thể vào, nhìn trái nhìn phải, lại không có lấy một bóng người, Phong Tử Anh cau mày, cái nơi quỷ này mà cũng cho người ở, nhìn xem ngay cả bảo vệ cũng không có.

Cô gái này có bao nhiêu can đảm lại có thể sống tốt ở đây vậy, mà rút cuộc vì cái quái gì Phong Tử An anh lại dính vào cái mớ nợ này. Một tên tổng tài lạnh lùng sát phạt như anh, thế nào mà chút chuyện nhỏ như vậy liền thấy khó khăn rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK