Nhà cũ Phong gia.
Ông Phong lúc này đưa Thiên Thiên cho vợ mình ôm, ông cũng không ngại cho cho người này chút cái mặt mũi, dù sao cũng là họ hàng, hơn nữa đều còn đang làm việc cho con trai ông, ít nhiều gì thì đối với ông, bọn họ cũng có công trong việc điều hành tập đoàn Phong thị.
Cái chuyện mà đám người này làm rùm beng ban nãy, ông cũng không tiện chấp nhất mà làm gì.
Mọi người ngồi ăn cơm, trò chuyện cũng thoải mái hơn khi nãy. Nhưng đó là cánh đàn ông thôi.
Còn về đám phụ nữ thì lại xảy ra chút cái vấn đề, đó là có một vài người phụ nữ, là vợ của mấy tay giám đốc dưới trướng của em họ bên phía nhà ông Phong.
Lúc ngồi ăn cơm, mắt lại cứ không ngừng nhìn về cái phía cửa lớn, chính là muốn nhìn xem tân gia chủ của nhà họ Phong đẹp như thế nào, để mà còn mang theo mấy cái vị thiên kim nhà họ đến, biết đâu được lại có thể một bước đạp mây xanh.
Ban nãy dù là đã nghe ông Phong nói rằng, Phong Tử An kia có tình nhân rồi, có cả con gái, nhưng vậy thì có làm sao, làm chính thất không được thì làm lẽ, làm mợ cả không được, thì làm mợ hai, mợ ba..
Miễn là làm con dâu nhà họ Phong là được.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa lớn, người hầu chạy vào thông báo bên tai ông Phong. “Ông chủ, cậu về rồi, còn mang theo một cô gái.”
Ông Phong mừng rỡ, lập tức đứng dậy, đi về phía cửa lớn để đón con trai, cũng không quên gọi theo vợ mình.
Hai ông bà chính là đang ngóng con dâu đây mà. Bên ngoài cổng lớn, xe vừa dừng lại, Phong Tử An mở cửa xe, Dương Tinh Vũ cũng xuống xe, xách theo mấy cái túi quà khi nãy mua ở trung tâm thương mại cùng Phong Tử An đi vào, Bạch Hải cũng xách theo một đống túi lớn túi nhỏ, đi theo phía sau.
Phong Tử An thả chậm bước chân, sóng vai cùng Dương Tinh Vũ mà đi, anh định cầm đồ giúp cô, lại bị cô ngăn lại, “Vẫn là để em cầm cho, anh còn chưa có lành vết thương mà.”
Phong Tử An cười nói, thanh âm đầy ôn nhu quan tâm: “Không sao, chút vết thương nhỏ này có là gì? Nào, anh xách giúp em.” Đoạn anh đoạt lại hết mấy cái túi trong tay Dương Tinh Vũ, cùng cô đi tiếp vào sân lớn của trang viên. Mà Bạch Hải đi phía sau, không trốn được, chỉ có thể từng chút từng chút bị phát cơm chó ngập miệng.
Cậu ta chỉ có thể ai oán trong lòng, cậu chủ, rốt cuộc có còn để cho cậu sống không chứ?
Mà lúc này, ông Phong cùng vợ ôm theo Thiên Thiên đã ra đến bên ngoài, vừa nhìn thấy Phong Tử An và Dương Tinh Vũ, cô bé Thiên Thiên vội vàng thoát khỏi tay bà nội, hai chân ngắn nhanh chóng chạy về phía Phong Tử An và Dương Tinh Vũ.
Bé đầy phấn khởi mà gọi lớn: “Ba ba, ma mi!”
Thanh âm này không lớn lắm, nhưng mà cũng đủ lọt hết vào mấy cái tai đang nghe ngóng của đám họ hàng trong sảnh lớn đang dùng bữa kia.
Bọn họ không khỏi có chút tò mò mà quay đầu nhìn ra cửa lớn.
Dương Tinh Vũ thấy con gái mặc áo bông, tóc thắt bím, chân còn đi giày hàng hiệu, cô kinh ngạc lẫn có chút vui mừng khi mà ba mẹ của Phong Tử An thật sự đối tốt với Thiên Thiên.
Họ vậy mà thật sự chấp nhận Thiên Thiên làm cháu nội của họ. Phong Tử An đưa hết mấy cái túi xách cho Bạch Hải đem vào, hai tay liền rảnh, mới bước đến ôm Thiên Thiên lên. Cùng Dương Tinh Vũ đi tới chào hỏi ba mẹ anh.
Thấy ông Phong và bà Phong vậy mà lại cùng nhau ra đón. Dương Tinh Vũ ít nhiều đều thấy ấm áp hơn là sợ hãi. Bà Phong cô gặp qua, rất thân thiết. Còn ông Phong, cô hơi sợ một chút.
Dương Tinh Vũ từng biết đến Phong Tử Diệu qua trang báo kinh doanh chính thức. Ông cũng là một trong những bậc thầy kinh doanh ở Ninh Thành. Chỉ là không dám nghĩ đến hiện tại cô lại gặp được người đàn ông uy nghiêm này với vai trò là con dâu tương lai.
Trong lòng không khỏi dâng lên một chút hồi hộp.
Phong Tử An đương nhiên nhận ra chút phản ứng nhỏ này của Dương Tinh Vũ, anh một tay ôm con gái, một tay khẽ nắm lấy bàn tay Dương Tinh Vũ, nhỏ giọng nói: “Đừng lo nhé, có anh ở đây.”
Dù chỉ là cái nắm tay, nhưng lại cực kỳ khiến Dương Tinh Vũ cảm thấy an ổn.
“Ba, mẹ, con đưa Tinh Vũ về ra mắt hai người.” Phong Tử An bình đạm mà nói với ba mẹ anh. Đối với anh, không phải bất kỳ cái người nào cũng có thể khiến anh trở nên ôn nhu.
Nếu có, thì người đó chính là Dương Tinh Vũ.
Dương Tinh Vũ cúi đầu, “Cháu chào chủ tịch.” Sở dĩ cô gọi ông Phong là chủ tịch, bởi vì cô từng rất ngưỡng mộ ông là thiên tài kinh doanh. Hơn nữa cô cũng còn chưa có được ông chính miệng thừa nhận mình là con dâu, nên trước mắt chỉ có thể xưng hô như vậy.
Ông Phong cũng không có nhìn Dương Tinh Vũ bao lâu, chỉ nói: “Đến là tốt rồi, mau vào nhà đi, nhà chúng ta, bữa nay có nhiều khách, náo nhiệt lắm đấy.”
Phong Tử An nghe ra lời của ba anh có chút châm biếm, ba anh chính là lời ít ý nhiều. Không nghĩ đến, đám họ hàng xa xăm kia cũng đánh hơi giỏi thật.
Nếu không phải vì chuyện con gái của anh đột nhiên xuất hiện, đám họ hàng này e là 365 ngày, cũng chưa gặp được một ngày.
Ông bà Phong đi trước, Phong Tử An và Dương Tinh Vũ ôm theo con gái đi phía sau. Một nhà năm người một lần nữa quay trở lại sảnh lớn.
Vừa thấy Phong Tử An xuất hiện, cái đám phụ nữ trung niên kia liền kinh ngạc, đây chính là gia chủ tương lai sao? Không ngờ lại trẻ như vậy, nếu như mà con gái của bọn họ trèo lên được cái người thanh niên này, vậy thì còn gì bằng.
Nhưng là mấy cái ý đồ kia lập tức bị hình ảnh Phong Tử An nắm tay Dương Tinh Vũ ôm theo một đứa nhỏ đang đi vào dội cho một gáo nước lạnh. Kia chính là chính thất tương lai nhỉ, đúng là xinh đẹp mỹ mạo có thừa.
Dù nhìn từ góc độ nào, hai người này đều rất xứng đôi. Phong Tử An nhìn hết một loạt cái đám họ hàng bà con xa xôi này một lượt, trong mắt hiện lên sự chán ghét rõ rệt, anh làm sao lại không biết mấy cái tâm tư bẩn thỉu của bọn họ.
Hơn nửa năm nay từ khi anh về nước, số phụ nữ mang đến tận cửa cho anh còn ít, nhưng mà đều được Bạch Hiên với Bạch Hải xử lý từ trong trứng nước.
Không ngờ, đến giờ tư tâm vậy mà không bị bỏ đi, dai hơn cả đỉa.
Dương Tinh Vũ bị nhìn đến có chút xấu hổ, cô không phải dạng hèn nhát gì. Chỉ là lúc này đang ở nhà Phong Tử An, cô không thể nào cảm thấy tự nhiên cho được.
Phong Tử An cười như không cười, anh nói với Dương Tinh Vũ: “Cảm ơn em cùng anh hôm nay trở về.”
Nghe Phong Tử An nói vậy, Dương Tinh Vũ ngước mắt nhìn anh, “Vì cái gì?”
Phong Tử An liếc mắt nhìn qua mấy người phụ nữ nọ, lại nhìn đến cái cánh đàn ông, sau đó nói nhỏ vào tai Dương Tinh Vũ, “Thì do có sự xuất hiện của em, thế nên mấy cái tâm tư nho nhỏ của đám chuột cống kia, cũng nên quên đi rồi…”
Dương Tinh Vũ hơi ngạc nhiên, sau lại như nghĩ ra cái gì, chợt đưa mắt mà lườm Phong Tử An một cái, tên xấu xa này, không nghĩ đến anh còn dám mượn cô làm bia, có cô ở đây, hẳn là đám người nọ phải tiếc hùi hụi đi.
Phong Tử An, tên gian thương này, không chỉ có gian thương, mà còn lưu manh, lưu manh đến nho nhã…
Ông Phong lúc này đưa Thiên Thiên cho vợ mình ôm, ông cũng không ngại cho cho người này chút cái mặt mũi, dù sao cũng là họ hàng, hơn nữa đều còn đang làm việc cho con trai ông, ít nhiều gì thì đối với ông, bọn họ cũng có công trong việc điều hành tập đoàn Phong thị.
Cái chuyện mà đám người này làm rùm beng ban nãy, ông cũng không tiện chấp nhất mà làm gì.
Mọi người ngồi ăn cơm, trò chuyện cũng thoải mái hơn khi nãy. Nhưng đó là cánh đàn ông thôi.
Còn về đám phụ nữ thì lại xảy ra chút cái vấn đề, đó là có một vài người phụ nữ, là vợ của mấy tay giám đốc dưới trướng của em họ bên phía nhà ông Phong.
Lúc ngồi ăn cơm, mắt lại cứ không ngừng nhìn về cái phía cửa lớn, chính là muốn nhìn xem tân gia chủ của nhà họ Phong đẹp như thế nào, để mà còn mang theo mấy cái vị thiên kim nhà họ đến, biết đâu được lại có thể một bước đạp mây xanh.
Ban nãy dù là đã nghe ông Phong nói rằng, Phong Tử An kia có tình nhân rồi, có cả con gái, nhưng vậy thì có làm sao, làm chính thất không được thì làm lẽ, làm mợ cả không được, thì làm mợ hai, mợ ba..
Miễn là làm con dâu nhà họ Phong là được.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa lớn, người hầu chạy vào thông báo bên tai ông Phong. “Ông chủ, cậu về rồi, còn mang theo một cô gái.”
Ông Phong mừng rỡ, lập tức đứng dậy, đi về phía cửa lớn để đón con trai, cũng không quên gọi theo vợ mình.
Hai ông bà chính là đang ngóng con dâu đây mà. Bên ngoài cổng lớn, xe vừa dừng lại, Phong Tử An mở cửa xe, Dương Tinh Vũ cũng xuống xe, xách theo mấy cái túi quà khi nãy mua ở trung tâm thương mại cùng Phong Tử An đi vào, Bạch Hải cũng xách theo một đống túi lớn túi nhỏ, đi theo phía sau.
Phong Tử An thả chậm bước chân, sóng vai cùng Dương Tinh Vũ mà đi, anh định cầm đồ giúp cô, lại bị cô ngăn lại, “Vẫn là để em cầm cho, anh còn chưa có lành vết thương mà.”
Phong Tử An cười nói, thanh âm đầy ôn nhu quan tâm: “Không sao, chút vết thương nhỏ này có là gì? Nào, anh xách giúp em.” Đoạn anh đoạt lại hết mấy cái túi trong tay Dương Tinh Vũ, cùng cô đi tiếp vào sân lớn của trang viên. Mà Bạch Hải đi phía sau, không trốn được, chỉ có thể từng chút từng chút bị phát cơm chó ngập miệng.
Cậu ta chỉ có thể ai oán trong lòng, cậu chủ, rốt cuộc có còn để cho cậu sống không chứ?
Mà lúc này, ông Phong cùng vợ ôm theo Thiên Thiên đã ra đến bên ngoài, vừa nhìn thấy Phong Tử An và Dương Tinh Vũ, cô bé Thiên Thiên vội vàng thoát khỏi tay bà nội, hai chân ngắn nhanh chóng chạy về phía Phong Tử An và Dương Tinh Vũ.
Bé đầy phấn khởi mà gọi lớn: “Ba ba, ma mi!”
Thanh âm này không lớn lắm, nhưng mà cũng đủ lọt hết vào mấy cái tai đang nghe ngóng của đám họ hàng trong sảnh lớn đang dùng bữa kia.
Bọn họ không khỏi có chút tò mò mà quay đầu nhìn ra cửa lớn.
Dương Tinh Vũ thấy con gái mặc áo bông, tóc thắt bím, chân còn đi giày hàng hiệu, cô kinh ngạc lẫn có chút vui mừng khi mà ba mẹ của Phong Tử An thật sự đối tốt với Thiên Thiên.
Họ vậy mà thật sự chấp nhận Thiên Thiên làm cháu nội của họ. Phong Tử An đưa hết mấy cái túi xách cho Bạch Hải đem vào, hai tay liền rảnh, mới bước đến ôm Thiên Thiên lên. Cùng Dương Tinh Vũ đi tới chào hỏi ba mẹ anh.
Thấy ông Phong và bà Phong vậy mà lại cùng nhau ra đón. Dương Tinh Vũ ít nhiều đều thấy ấm áp hơn là sợ hãi. Bà Phong cô gặp qua, rất thân thiết. Còn ông Phong, cô hơi sợ một chút.
Dương Tinh Vũ từng biết đến Phong Tử Diệu qua trang báo kinh doanh chính thức. Ông cũng là một trong những bậc thầy kinh doanh ở Ninh Thành. Chỉ là không dám nghĩ đến hiện tại cô lại gặp được người đàn ông uy nghiêm này với vai trò là con dâu tương lai.
Trong lòng không khỏi dâng lên một chút hồi hộp.
Phong Tử An đương nhiên nhận ra chút phản ứng nhỏ này của Dương Tinh Vũ, anh một tay ôm con gái, một tay khẽ nắm lấy bàn tay Dương Tinh Vũ, nhỏ giọng nói: “Đừng lo nhé, có anh ở đây.”
Dù chỉ là cái nắm tay, nhưng lại cực kỳ khiến Dương Tinh Vũ cảm thấy an ổn.
“Ba, mẹ, con đưa Tinh Vũ về ra mắt hai người.” Phong Tử An bình đạm mà nói với ba mẹ anh. Đối với anh, không phải bất kỳ cái người nào cũng có thể khiến anh trở nên ôn nhu.
Nếu có, thì người đó chính là Dương Tinh Vũ.
Dương Tinh Vũ cúi đầu, “Cháu chào chủ tịch.” Sở dĩ cô gọi ông Phong là chủ tịch, bởi vì cô từng rất ngưỡng mộ ông là thiên tài kinh doanh. Hơn nữa cô cũng còn chưa có được ông chính miệng thừa nhận mình là con dâu, nên trước mắt chỉ có thể xưng hô như vậy.
Ông Phong cũng không có nhìn Dương Tinh Vũ bao lâu, chỉ nói: “Đến là tốt rồi, mau vào nhà đi, nhà chúng ta, bữa nay có nhiều khách, náo nhiệt lắm đấy.”
Phong Tử An nghe ra lời của ba anh có chút châm biếm, ba anh chính là lời ít ý nhiều. Không nghĩ đến, đám họ hàng xa xăm kia cũng đánh hơi giỏi thật.
Nếu không phải vì chuyện con gái của anh đột nhiên xuất hiện, đám họ hàng này e là 365 ngày, cũng chưa gặp được một ngày.
Ông bà Phong đi trước, Phong Tử An và Dương Tinh Vũ ôm theo con gái đi phía sau. Một nhà năm người một lần nữa quay trở lại sảnh lớn.
Vừa thấy Phong Tử An xuất hiện, cái đám phụ nữ trung niên kia liền kinh ngạc, đây chính là gia chủ tương lai sao? Không ngờ lại trẻ như vậy, nếu như mà con gái của bọn họ trèo lên được cái người thanh niên này, vậy thì còn gì bằng.
Nhưng là mấy cái ý đồ kia lập tức bị hình ảnh Phong Tử An nắm tay Dương Tinh Vũ ôm theo một đứa nhỏ đang đi vào dội cho một gáo nước lạnh. Kia chính là chính thất tương lai nhỉ, đúng là xinh đẹp mỹ mạo có thừa.
Dù nhìn từ góc độ nào, hai người này đều rất xứng đôi. Phong Tử An nhìn hết một loạt cái đám họ hàng bà con xa xôi này một lượt, trong mắt hiện lên sự chán ghét rõ rệt, anh làm sao lại không biết mấy cái tâm tư bẩn thỉu của bọn họ.
Hơn nửa năm nay từ khi anh về nước, số phụ nữ mang đến tận cửa cho anh còn ít, nhưng mà đều được Bạch Hiên với Bạch Hải xử lý từ trong trứng nước.
Không ngờ, đến giờ tư tâm vậy mà không bị bỏ đi, dai hơn cả đỉa.
Dương Tinh Vũ bị nhìn đến có chút xấu hổ, cô không phải dạng hèn nhát gì. Chỉ là lúc này đang ở nhà Phong Tử An, cô không thể nào cảm thấy tự nhiên cho được.
Phong Tử An cười như không cười, anh nói với Dương Tinh Vũ: “Cảm ơn em cùng anh hôm nay trở về.”
Nghe Phong Tử An nói vậy, Dương Tinh Vũ ngước mắt nhìn anh, “Vì cái gì?”
Phong Tử An liếc mắt nhìn qua mấy người phụ nữ nọ, lại nhìn đến cái cánh đàn ông, sau đó nói nhỏ vào tai Dương Tinh Vũ, “Thì do có sự xuất hiện của em, thế nên mấy cái tâm tư nho nhỏ của đám chuột cống kia, cũng nên quên đi rồi…”
Dương Tinh Vũ hơi ngạc nhiên, sau lại như nghĩ ra cái gì, chợt đưa mắt mà lườm Phong Tử An một cái, tên xấu xa này, không nghĩ đến anh còn dám mượn cô làm bia, có cô ở đây, hẳn là đám người nọ phải tiếc hùi hụi đi.
Phong Tử An, tên gian thương này, không chỉ có gian thương, mà còn lưu manh, lưu manh đến nho nhã…