Trong căn phòng thực yên tĩnh. Chỉ nghe được thanh âm trò chuyện của Phong Tử An và Dương Tinh Vũ, để ý còn có thể nghe được tiếng tích tích từ máy đo điện tim của Thiên Thiên, vì tác dụng thuốc gây mê, con bé lúc chiều vừa tỉnh lại không lâu liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Dương Tinh Vũ vẫn luôn nghe Phong Tử An kể chuyện của anh, cô muốn anh kể không chỉ vì cần anh cho cô một câu trả lời, mà còn là muốn biết anh rút cuộc tin tưởng cô, chịu đựng cô được bao nhiêu.
Phong Tử An nói: “Sau đó, khi tiểu Quân mang tôi về nhà, tỉnh lại liền muốn đi tìm cô gái kia, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được, vì không biết mặt cô ấy. Hơn nữa chính tôi còn hoang mang vì sao bản thân đầu óc mù mịt một chút đều không nhớ được gì.”
Dương Tinh Vũ bất giác cắt ngang, “Sau đó nữa thì sao, anh làm sao biết Lâm Lạc Nhi hại anh, anh không xử lý cô ta?”
Phong Tử An nhìn Dương Tinh Vũ, anh mơ hồ cảm thấy cô đã biết cái gì rồi, nhưng là cô biết được cái gì anh lại không đoán được.
“Đương nhiên có.”Phong Tử An như có điều suy tư, sau đó một hơi nói tiếp: “ Chính là tiểu Quân nói hết mọi chuyện cho nhà họ Phong biết, công ty của Lâm thị bị thu hồi vốn một nửa do nhà họ Phong đầu tư, liền bị hao tổn sạch gần như trong một đêm, khi đó tôi thật sự muốn giết chết Lâm Lạc Nhi, nhưng cuối cùng là ba mẹ tôi ngăn lại, vì ông Lâm ba cô ta từng có ơn với ba tôi, nên tôi chỉ có thể bỏ qua.”
Dương Tinh Vũ cười, sau đó lại hỏi: “Vậy tại sao anh lại không thích giao tiếp phụ nữ, không phải ai cũng giống Lâm Lạc Nhi?”
“Tôi không thích loại phụ nữ tư tâm, ham hư vinh chuyên tính kế người khác.” Phong Tử An chém đinh chặt sắt nói.
Dương Tinh Vũ nửa cười như không cười, cô lại hỏi: “Vậy sao anh lại thích tôi, nếu tôi cũng giống như Lâm Lạc Nhi thì sao?”
Phong Tử An lắc đầu, “Em không giống, em không phải cô ta, tôi thích em vì…” anh bỗng nhiên không biết trả lời làm sao?
Dương Tinh Vũ bỗng nhiên bật cười, hỏi dồn Phong Tử An, “Vì sao nha, thích phải có lý do đấy.”
Phong Tử An im lặng, có chút ngưa ngứa bối rồi trong tâm, anh không biết nên nói cho cô không, nếu nói vì em là người phụ nữ năm đó nên tôi mới thích em vậy có phải là quá đáng không?
Cô ấy liệu có tin mình không?
Dương Tinh Vũ vẫn yên lặng nhìn Phong Tử An chờ câu trả lời của anh, nói chuyện từ đầu đến giờ, cô luôn gài anh chỉ để anh thừa nhận chuyện năm đó có chắc chắn hay không?
Thật may tên cá mập này dường như rất thật tình, không có biết rằng cô đang gài anh.
Phong Tử An nhìn Dương Tinh Vũ, sau đó hít một hơi, một hơi này chính là hít vào làm đau tim, đau cả người, anh nghiêm túc mà nói: “Tôi thích em, bởi vì năm đó, lần đầu tiên của tôi là cho em.”
Lần đầu tiên của tôi là cho em!
Uỳnh một tiếng nổ trong đầu, Dương Tinh Vũ lập tức ngơ ngẩn, là mình? Năm đó người con gái kia đúng là mình!
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe được đáp án từ chính miệng Phong Tử An, Dương Tinh Vũ vẫn không thể tin nổi.
Vậy ra người làm cô mất đi lần đầu tiên, mất đi quyền tự do yêu đương, mờ mịt tương lai, làm mẹ đơn thân cực khổ, người làm cô uất hận trong mấy năm qua chính là Phong Tử An, người mà cô chỉ muốn hận, muốn giết chết chính là anh.
Dương Tinh Vũ bỗng im lặng không nói tiếp, cô cúi đầu rất thấp, Phong Tử An sau khi nói ra, tuy đã nhẹ lòng, nhưng lại đặc biệt thấp thỏm sợ hãi.
Anh sợ cô hận anh.
Phong Tử An nhìn thái độ của Dương Tinh Vũ, anh càng xoắn xuýt, “Này, em không sao chứ? Tôi nói thật, người năm đó thật sự là em, nếu không, Thiên Thiên sẽ không có chung huyết thống với tôi, em phải tin tôi. Tôi xin lỗi, xin em đừng hận tôi có được hay không?”
Phong Tử An nói đến khan giọng, Dương Tinh Vũ vẫn cúi đầu không nói, thấy cô không nói, anh lại không dám nói tiếp, biểu cảm của anh cực kỳ giống đứa trẻ bị ba mẹ hỏi tội vì sợ nên không dám nói thêm câu nào.
Qua một lát rất lâu, Dương Tinh Vũ mới ngẩng mặt lên một lần nữa đối diện với Phong Tử An, mà Phong Tử An cũng bất giác siết chặt hai tay thành quyền trong chăn, anh chính là muốn chờ quyết định phán xét của cô.
Giống như trong phiên toà, bị cáo chờ thẩm phán buộc tội.
Dương Tinh Vũ nhìn biểu cảm sợ hãi đến đáng thương của Phong Tử An, một người thanh lãnh, lạnh lùng, làm việc không nhân nhượng với bất kỳ đối tác nào, suốt ngày trên mặt chỉ có một biểu cảm duy nhất đó là muốn sống chớ gần, tính tình cao ngạo hung ác không khác cá mập là bao, giờ phút này, anh thú tội trước mặt cô, thừa nhận làm hại cô lại có bao nhiêu là quẫn bách, đáng thương đến vậy.
Chỉ vì muốn xin lỗi, muốn bù đắp cho cô nên lựa chọn nhân nhượng, nhận tất cả trách nhiệm về mình, chung quy anh vẫn chỉ là người bị hại, người gây ra chuyện này chính là Lâm Lạc Nhi, Dương Tinh Vũ lúc này mới nhớ lại, chẳng trách năm đó sau cái ngày Lâm Lạc Nhi đưa cô về, thì cô ta cũng mất tích.
Sau hơn bốn năm, cái ngày cô đưa con gái đi trung tâm thương mại gặp lại Lâm Lạc Nhi, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là né tránh. Nếu như đêm đó không phải Phong Tử An, vậy thì sẽ là ai, có phải sẽ là một tên đàn ông cực xấu xa khác không?
Lâm Lạc Nhi đúng là một con bạn xấu xa.
Dương Tinh Vũ bỗng cảm thấy thật may, ông trời vẫn còn thương cô, vì người đêm đó lấy đi lần đầu tiên của cô, còn cho cô một đứa con gái, chính là Phong Tử An.
Phong Tử An chờ mãi chỉ thấy Dương Tinh Vũ nhìn anh, khoé mắt của cô vậy mà đỏ hoe, ậng nước, anh liền xoắn xuýt, vội quên cả đau, bật người ngồi dậy, nắm lấy tay cô, “Xin lỗi Tinh Vũ, tôi thật sự muốn ở cạnh em, không phải vì áy náy đâu, là vì tôi thương em thật sự.”
Dương Tinh Vũ không kìm được nước mắt vẫn luôn trực trào ra, cô bỗng nghẹn ngào, “Đồ cá mập ngốc, nếu không có chuyện năm đó, em vẫn sẽ lựa chọn ở cạnh anh, không vì cái gì cả, chỉ vì anh chính là anh, là Phong Tử An mà em từng thích từ rất lâu.”
Lần này đến lượt Phong Tử An ngây ngẩn…
Dương Tinh Vũ vẫn luôn nghe Phong Tử An kể chuyện của anh, cô muốn anh kể không chỉ vì cần anh cho cô một câu trả lời, mà còn là muốn biết anh rút cuộc tin tưởng cô, chịu đựng cô được bao nhiêu.
Phong Tử An nói: “Sau đó, khi tiểu Quân mang tôi về nhà, tỉnh lại liền muốn đi tìm cô gái kia, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được, vì không biết mặt cô ấy. Hơn nữa chính tôi còn hoang mang vì sao bản thân đầu óc mù mịt một chút đều không nhớ được gì.”
Dương Tinh Vũ bất giác cắt ngang, “Sau đó nữa thì sao, anh làm sao biết Lâm Lạc Nhi hại anh, anh không xử lý cô ta?”
Phong Tử An nhìn Dương Tinh Vũ, anh mơ hồ cảm thấy cô đã biết cái gì rồi, nhưng là cô biết được cái gì anh lại không đoán được.
“Đương nhiên có.”Phong Tử An như có điều suy tư, sau đó một hơi nói tiếp: “ Chính là tiểu Quân nói hết mọi chuyện cho nhà họ Phong biết, công ty của Lâm thị bị thu hồi vốn một nửa do nhà họ Phong đầu tư, liền bị hao tổn sạch gần như trong một đêm, khi đó tôi thật sự muốn giết chết Lâm Lạc Nhi, nhưng cuối cùng là ba mẹ tôi ngăn lại, vì ông Lâm ba cô ta từng có ơn với ba tôi, nên tôi chỉ có thể bỏ qua.”
Dương Tinh Vũ cười, sau đó lại hỏi: “Vậy tại sao anh lại không thích giao tiếp phụ nữ, không phải ai cũng giống Lâm Lạc Nhi?”
“Tôi không thích loại phụ nữ tư tâm, ham hư vinh chuyên tính kế người khác.” Phong Tử An chém đinh chặt sắt nói.
Dương Tinh Vũ nửa cười như không cười, cô lại hỏi: “Vậy sao anh lại thích tôi, nếu tôi cũng giống như Lâm Lạc Nhi thì sao?”
Phong Tử An lắc đầu, “Em không giống, em không phải cô ta, tôi thích em vì…” anh bỗng nhiên không biết trả lời làm sao?
Dương Tinh Vũ bỗng nhiên bật cười, hỏi dồn Phong Tử An, “Vì sao nha, thích phải có lý do đấy.”
Phong Tử An im lặng, có chút ngưa ngứa bối rồi trong tâm, anh không biết nên nói cho cô không, nếu nói vì em là người phụ nữ năm đó nên tôi mới thích em vậy có phải là quá đáng không?
Cô ấy liệu có tin mình không?
Dương Tinh Vũ vẫn yên lặng nhìn Phong Tử An chờ câu trả lời của anh, nói chuyện từ đầu đến giờ, cô luôn gài anh chỉ để anh thừa nhận chuyện năm đó có chắc chắn hay không?
Thật may tên cá mập này dường như rất thật tình, không có biết rằng cô đang gài anh.
Phong Tử An nhìn Dương Tinh Vũ, sau đó hít một hơi, một hơi này chính là hít vào làm đau tim, đau cả người, anh nghiêm túc mà nói: “Tôi thích em, bởi vì năm đó, lần đầu tiên của tôi là cho em.”
Lần đầu tiên của tôi là cho em!
Uỳnh một tiếng nổ trong đầu, Dương Tinh Vũ lập tức ngơ ngẩn, là mình? Năm đó người con gái kia đúng là mình!
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe được đáp án từ chính miệng Phong Tử An, Dương Tinh Vũ vẫn không thể tin nổi.
Vậy ra người làm cô mất đi lần đầu tiên, mất đi quyền tự do yêu đương, mờ mịt tương lai, làm mẹ đơn thân cực khổ, người làm cô uất hận trong mấy năm qua chính là Phong Tử An, người mà cô chỉ muốn hận, muốn giết chết chính là anh.
Dương Tinh Vũ bỗng im lặng không nói tiếp, cô cúi đầu rất thấp, Phong Tử An sau khi nói ra, tuy đã nhẹ lòng, nhưng lại đặc biệt thấp thỏm sợ hãi.
Anh sợ cô hận anh.
Phong Tử An nhìn thái độ của Dương Tinh Vũ, anh càng xoắn xuýt, “Này, em không sao chứ? Tôi nói thật, người năm đó thật sự là em, nếu không, Thiên Thiên sẽ không có chung huyết thống với tôi, em phải tin tôi. Tôi xin lỗi, xin em đừng hận tôi có được hay không?”
Phong Tử An nói đến khan giọng, Dương Tinh Vũ vẫn cúi đầu không nói, thấy cô không nói, anh lại không dám nói tiếp, biểu cảm của anh cực kỳ giống đứa trẻ bị ba mẹ hỏi tội vì sợ nên không dám nói thêm câu nào.
Qua một lát rất lâu, Dương Tinh Vũ mới ngẩng mặt lên một lần nữa đối diện với Phong Tử An, mà Phong Tử An cũng bất giác siết chặt hai tay thành quyền trong chăn, anh chính là muốn chờ quyết định phán xét của cô.
Giống như trong phiên toà, bị cáo chờ thẩm phán buộc tội.
Dương Tinh Vũ nhìn biểu cảm sợ hãi đến đáng thương của Phong Tử An, một người thanh lãnh, lạnh lùng, làm việc không nhân nhượng với bất kỳ đối tác nào, suốt ngày trên mặt chỉ có một biểu cảm duy nhất đó là muốn sống chớ gần, tính tình cao ngạo hung ác không khác cá mập là bao, giờ phút này, anh thú tội trước mặt cô, thừa nhận làm hại cô lại có bao nhiêu là quẫn bách, đáng thương đến vậy.
Chỉ vì muốn xin lỗi, muốn bù đắp cho cô nên lựa chọn nhân nhượng, nhận tất cả trách nhiệm về mình, chung quy anh vẫn chỉ là người bị hại, người gây ra chuyện này chính là Lâm Lạc Nhi, Dương Tinh Vũ lúc này mới nhớ lại, chẳng trách năm đó sau cái ngày Lâm Lạc Nhi đưa cô về, thì cô ta cũng mất tích.
Sau hơn bốn năm, cái ngày cô đưa con gái đi trung tâm thương mại gặp lại Lâm Lạc Nhi, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là né tránh. Nếu như đêm đó không phải Phong Tử An, vậy thì sẽ là ai, có phải sẽ là một tên đàn ông cực xấu xa khác không?
Lâm Lạc Nhi đúng là một con bạn xấu xa.
Dương Tinh Vũ bỗng cảm thấy thật may, ông trời vẫn còn thương cô, vì người đêm đó lấy đi lần đầu tiên của cô, còn cho cô một đứa con gái, chính là Phong Tử An.
Phong Tử An chờ mãi chỉ thấy Dương Tinh Vũ nhìn anh, khoé mắt của cô vậy mà đỏ hoe, ậng nước, anh liền xoắn xuýt, vội quên cả đau, bật người ngồi dậy, nắm lấy tay cô, “Xin lỗi Tinh Vũ, tôi thật sự muốn ở cạnh em, không phải vì áy náy đâu, là vì tôi thương em thật sự.”
Dương Tinh Vũ không kìm được nước mắt vẫn luôn trực trào ra, cô bỗng nghẹn ngào, “Đồ cá mập ngốc, nếu không có chuyện năm đó, em vẫn sẽ lựa chọn ở cạnh anh, không vì cái gì cả, chỉ vì anh chính là anh, là Phong Tử An mà em từng thích từ rất lâu.”
Lần này đến lượt Phong Tử An ngây ngẩn…