- Không biết Tử Yên phu nhân có thể chịu đựng được hay không?
Lúc này có không ít ánh mắt nhìn về phía hoàng cung quốc đô, mặc dù nói lúc này Khánh gia hùng hổ dọa người, nhưng mà Tử Yên phu nhân ở Cự Trúc quốc y nguyên có được danh vọng cực cao, huống chi Tử Yên phu nhân thâm thụ chư thần kính yêu ủng hộ, cho nên, lúc này không ít người lo lắng.
- Đan Hoàng cũng xuất thế!
Khi tin tức kia truyền vào hoàng cung, chư vị Yêu Hoàng vừa sợ vừa giận, ngắn ngủi trong vòng một ngày, Cự Trúc quốc nổi sóng chập trùng, ám lưu hung dũng, cái này khiến mười tám vị Yêu Vương không khỏi lo lắng.
Lúc này, mười tám vị Yêu Vương đều trông cậy vào Lý Thất Dạ có một ít hành động, bởi vì Tử Yên phu nhân đã đem chuyện này toàn quyền giao cho Lý Thất Dạ xử lý.
Nhưng mà, Lý Thất Dạ một chút hành động cũng không có, hắn tựa hồ không nghe thấy bất cứ tin tức gì. Trên thực tế, Cự Trúc quốc phát sinh tất cả sự tình, mười tám vị Yêu Vương đều nhất nhất hướng Lý Thất Dạ báo cáo, nhưng mà, Lý Thất Dạ lại một bộ thong dong, tựa hồ hắn căn bản không có đem chuyện này để ở trong lòng.
Tình huống như vậy để mười tám vị Yêu Vương nóng vội, thậm chí có Yêu Vương hi vọng Tử Yên phu nhân tiếp nhận, nhưng mà Tử Yên phu nhân chỉ cười một tiếng, nói ra:
- Phải đối với Lý công tử có lòng tin.
Bây giờ nghe Đan Hoàng xuất thế, mười tám vị Yêu Vương vừa sợ vừa giận, coi như là Phi Ưng Yêu Vương cùng Khánh gia có giao tình cũng không khỏi nổi giận. Mặc dù Phi Ưng Yêu Vương cùng Khánh gia có giao tình, bình thường có lẽ sẽ vì Khánh gia nói một hai câu hữu ích, có lẽ sẽ vì Khánh gia mưu điểm lợi ích, nhưng mà, Phi Ưng Yêu Vương cuối cùng xuất thân từ Hoàng Đình truyền thừa, hắn chung quy là đệ tử Hoàng Đình, chung quy là trọng thần của Hoàng Đình! Cho nên, ở trước mắt trái phải rõ ràng, hắn đồng dạng sẽ đứng ở bên Hoàng Đình.
- Khánh gia đây là ý gì, bức vua thoái vị sao?
Có Yêu Vương không khỏi tức giận nói ra:
- Không nên quên, Cự Trúc quốc còn chưa tới phiên Khánh gia bọn hắn nói chuyện!
- Nếu Đan Hoàng tới quốc đô, chỉ sợ chúng ta nguy hiểm, đối mặt hai vị Đại Hiền, chúng ta nhất định phải mời lão tổ rời núi a.
Phi Ưng Yêu Vương cũng không khỏi lo lắng nói.
Lúc này có đệ tử đến đây báo cáo, nói ra:
- Bẩm công tử, Khánh gia muốn tiếp kiến! Bọn hắn muốn gặp bệ hạ.
Lúc này, mười tám vị Yêu Vương không khỏi nhìn lấy Lý Thất Dạ bình chân như vại ngồi ở trên hoàng vị, vốn hoàng vị này là thuộc về Tử Yên phu nhân, mà lúc này Lý Thất Dạ nửa nằm ở nơi đó, thần du thái hư, tựa hồ một bộ không có chuyện gì.
Về phần Tử Yên phu nhân thì ngồi ở một bên khác, nàng rất bình tĩnh, cái gì cũng không nói, tối đa cũng chỉ là cười cười mà thôi.
Thật vất vả lúc này Lý Thất Dạ mới thu hồi ánh mắt, hắn lười biếng nói:
- Đều đã tới, làm sao có thể không thấy đây? Gặp đi, nói cho Khánh gia, nói cho Hoàng Phủ gia, nói cho mọi người trong quốc đô, bất luận là a miêu a cẩu nào, cũng mặc kệ là môn phái truyền thừa gì, đã muốn biểu đạt, đã có tố cầu, vậy liền gặp một lần đi, ngày mai ta ở ngoài hoàng cung gặp bọn hắn một lần.
Hai ngày qua, Lý Thất Dạ một điểm động tĩnh cũng không có. Bất luận đối với tin tức gì đều thờ ơ. Hiện tại Lý Thất Dạ rốt cục có động tác, cái này khiến mười tám vị Yêu Vương thở dài một hơi.
Hiện tại đối với mười tám vị Yêu Vương mà nói, mặc kệ Lý Thất Dạ làm là đúng hay sai, cái này dù sao cũng so với một bộ thờ ơ, căn bản không để ở trong lòng mạnh rất nhiều, chí ít có hành động.
Nghe được Lý Thất Dạ nói, đệ tử này lĩnh mệnh, vội vàng dựa theo lời nói của Lý Thất Dạ đi làm.
- Công tử, ngày mai hẳn là hảo hảo cùng Hoàng Phủ thế gia, Khánh gia nói chuyện việc này a. Đây là một trận hiểu lầm, chỉ cần công tử xuất ra thành ý, bằng vào danh vọng của Cự Trúc quốc chúng ta, tiêu tan hiềm khích lúc trước cái này không thành vấn đề.
Cổ Tùng Yêu Vương nói gấp.
Cổ Tùng Yêu Vương cũng xem trọng Lý Thất Dạ, nhưng mà hắn cũng không hy vọng Lý Thất Dạ còn không có ngồi vững vàng hoàng vị liền lâm vào bên trong chiến hỏa liên miên không dứt.
Phi Ưng Yêu Vương trầm ngâm một chút, cũng nói với Lý Thất Dạ:
- Công tử, đối với Khánh gia, ta nguyện ý đi ra điều giải một chút, ta cùng với Khánh gia có chút giao tình, ta tới hòa giải, tiêu tan hiềm khích lúc trước cũng không thành vấn đề.
Phi Ưng Yêu Vương cũng không hy vọng Cự Trúc quốc lâm vào bên trong băng liệt, cho nên hắn cũng không tị hiềm, đứng ra nguyện ý điều giải lần phong ba này.
- Điều giải, tiêu tan hiềm khích lúc trước, ta lấy ra thành ý?
Nghe được Cổ Tùng Yêu Vương cùng Phi Ưng Yêu Vương nói, Lý Thất Dạ không khỏi cười một tiếng, chậm rãi nói ra:
- Ai nói ta muốn điều giải? Ai nói ta muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước?
Lý Thất Dạ nói như vậy để chư Yêu Vương ngơ ngác một chút, Cổ Tùng Yêu Vương nhịn không được nói ra:
- Công tử, trước khi không có vạch mặt, hiện tại muốn điều giải còn kịp, cái này có thể để Cự Trúc quốc miễn đi chiến hỏa.
Lý Thất Dạ không thể nín được cười một cái, lười biếng nói ra:
- Miễn đi chiến hỏa? Yêu Vương, ta ở chỗ nào, chỗ đó liền có chiến hỏa. Ta tại sao phải điều giải? Muốn hòa bình giải quyết, được, ta cũng sẽ gật đầu cân nhắc, đương nhiên, ta yêu cầu rất đơn giản, để Hoàng Phủ thế gia lão tổ cùng Đan Hoàng gì kia quỳ tới nhận tội, ta sẽ cân nhắc không cho chiến hỏa đốt tới trong nhà của bọn hắn một chút.
Lý Thất Dạ lời này vừa ra, mười tám vị Yêu Vương không khỏi vì đó há hốc mồm, mười tám vị Yêu Vương hai mặt nhìn nhau, nếu như nói Tử Yên phu nhân đem chuyện này giao cho Lý Thất Dạ xử lý là một sự tình điên cuồng, như vậy, hiện tại Lý Thất Dạ quyết định như vậy mới chính thức điên cuồng!
- Công tử, cái này, cái này, cái này, đây là chúng ta lưng bụng thụ địch a, cái này, cái này không được đâu.
Cổ Tùng Yêu Vương do dự một chút, nhịn không được nói ra.
Lý Thất Dạ lười biếng nói:
- Yêu Vương, các ngươi đều ở nơi này, ta đây để cho các ngươi biết nguyên tắc của ta. Một, ta không đàm phán, chí ít, ta sẽ không cùng địch nhân của ta đàm phán, trừ khi là địch nhân trước hướng ta quỳ xuống; hai, trong từ điển của ta, không có từ chịu thua này; ba, ta không cùng địch nhân của ta tiêu tan hiềm khích lúc trước, đương nhiên, trừ khi là hắn trước hướng ta quỳ xuống, trước đối với ta chịu đòn nhận tội, nếu như thái độ tốt, ta sẽ cân nhắc; bốn, một câu rất đơn giản, người ngăn đường ta giết không tha! Coi như là Tiên Đế cũng không ngoại lệ!