Không chỉ tu sĩ bách tính ở Quát Thương thành hối hả chạy trốn, mà hiện tại thị vệ cùng cung nữ bên trong hoàng cung cũng cực kỳ hốt hoảng. Dưới sự dung túng của Lý Thất Dạ, hoàng cung trở nên lỏng lẻo, trở nên hỗn loạn. Rất nhiều thị vệ, cung nữ cùng con cháu hoàng thất đều vội vàng chạy trốn.
Đương nhiên cũng có một số người thừa nước đục thả câu, thừa dịp hỗn loạn đánh cướp bảo vật của hoàng cung. Vì vậy lúc này hoàng cung không chỉ lộn tùng phèo, mà còn có rất nhiều bảo vật trân phẩm bị cướp mất.
Trái lại, Lý Thất Dạ không hề bị ảnh hưởng. Cho dù hoàng cung đã loạn tùng phèo thì hắn vẫn nhìn hoa ngắm trăng, thế giới ồn ào bên ngoài căn bản không thể ảnh hưởng tới hắn.
Lý Thất Dạ không hề quan tâm tới những người chạy trốn, hoặc những người thừa dịp đánh cướp, mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm. Hắn giống như khán giả, im lặng quan sát mọi thứ.
- Bệ hạ, bây giờ rời khỏi thì vẫn còn kịp.
Bên ngoài đã rối loạn, đại quân còn chưa tới thì Đấu Thánh vương triều chưa đánh đã bại.
Khi tất cả mọi người đang chạy trốn thì Trương Giáp Đệ vẫn kiên trì tới giây phút cuối cùng. Mắt thấy đại quân sắp sửa tới nơi, Trương Giáp Đệ vội vàng khuyên Lý Thất Dạ.
Trương Giáp Đệ trung thành, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt:
- Giáp Đệ, ngươi đi đi, đừng quan tâm tới ta. Ta đang chờ tới hồi kết, ta muốn xem kịch hay. Không xem được kịch hay thì uổng công ta làm thái tử rồi.
- Thế nhưng, bệ hạ, đại quân đã áp sát, nguy cơ tứ phía. Nếu như bệ hạ có gì sơ xuất thì thuộc hạ làm sao có thể xuống mồ gặp tiên hoàng chứ.
Trương Giáp Đệ khổ sở khuyên nhủ Lý Thất Dạ bỏ trốn.
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Lý Thất Dạ vỗ vai Trương Giáp Đệ, cười nói:
- Hơn nữa ngươi cũng không cần phải xuống mồ gặp tiên hoàng.
Trương Giáp Đệ năm lần bảy lượt khổ sở khuyên nhủ, thế nhưng Lý Thất Dạ vẫn bình tĩnh tự tại, ra lệnh cho hắn rời khỏi.
Cuối cùng Trương Giáp Đệ đã hết cách, đành phải quỳ lạy trên mặt đất, cung kính nói rằng:
- Bệ hạ, thuộc hạ vô năng đi trước một bước, xin bệ hạ hãy bảo trọng.
- Bảo trọng.
Lý Thất Dạ gật đầu, mỉm cười.
Trương Giáp Đệ không thể làm gì hơn nữa, giẫm chân một cái. Cuối cùng đành phải xoay người bỏ đi, dẫn người rút khỏi hoàng cung.
Sau khi Trương Giáp Đệ rút khỏi hoàng cung thì Lý Thất Dạ nằm trong vườn hoa, nhìn từng tầng phòng ngự lấp lánh hào quang ở trên bầu trời, cười nhạt nói rằng:
- Giang sơn sắp đổ vỡ, cuối cùng ai thiếu kiên nhẫn hơn ai. Ta muốn xem thử xem là ai thiếu kiên nhẫn nhảy ra trước, đúng là thú vị quá mà!
Nhìn vòm trời, Lý Thất Dạ nhếch miệng, nói lạnh nhạt:
- Cuối cùng ai mới là người đánh cờ. Ta muốn nhìn thấy cái ngày xoay chuyển tình thế rực rỡ đấy.
Nói tới đây, nụ cười đậm hơn.
"Đùng... đùng... đùng...-"
Cuối cùng đại quân cũng áp sát tới nơi, hoàng thành bị ngàn vạn đại quân bao vây chặt chẽ tới mức không để lọt dù chỉ là một giọt nước.
"Keng keng keng" Lúc này, trong hoàng thành vang lên tiếng binh khí reo ngân, hàn quang lấp lóe, binh sĩ canh giữ trên trường thành đều rút binh khí ra khỏi vỏ, lộ ra sát khí.
Tuy rằng hoàng thành đã rối loạn, thế nhưng quân thủ vệ vẫn cực kỳ trật tự, vẫn không bị rung chuyển, vẫn cứ bảo vệ hoàng thành như trước.
Quân thủ vệ chính là quân đoàn mạnh nhất hoàng thành, cũng là thần bảo vệ của hoàng thành, là tuyến phòng thủ cuối cùng của hoàng thành.
"Keng..." Lúc này, trường thương chọc mạnh xuống đất, hoa lửa tung tóe, chỉ thấy một người thanh niên khoác chiến giáp đừng trên tường thành. Người thanh niên này chiến ý cuồn cuộn, khí thế ác liệt.
Mặc dù khí thế của người thanh niên này không bằng Bát Trận Chân Đế, thế nhưng hắn như một thanh thần thương, khi hắn đứng thẳng thì khiến người ta có cảm giác rằng không có bất cứ thứ gì có thể làm hắn lung lay.
- Thang Hạc Tường, hắn sẽ tử thủ đến cùng sao? Cùng sống cùng chết với Đấu Thánh vương triều sao?
Nhìn thấy người thanh niên canh giữ trên thành tường, tất cả lão tổ đang quan sát diễn biến thều thào.
Thang Hạc Tường là quân đoàn trưởng quân thủ vệ, cũng là thiên tài của Đấu Thánh vương triều. Hắn xuất thân từ hoàng thất nên mang huyết thống cao quý, hơn nữa thực lực của hắn rất hùng hậu, khi còn trẻ đã là Chân Thần đăng thiên, vì vậy hắn được bổ nhiệm làm quân đoàn trưởng quân thủ vệ.
Tuy hắn không phải là tướng quân mạnh nhất trong quân đoàn, thế nhưng hắn xuất thân hoàng thất, có huyết thống cao quý, vì vậy được mọi người cho rằng là người kế nghiệp tương lai, vì vậy hắn mới có thể thống lĩnh quân thủ vệ trong bảy quân đoàn lớn của Đấu Thánh vương triều.
Khi Thái Thanh Hoàng hấp hối, rất nhiều người cho rằng Thái Thanh Hoàng sẽ lập Thang Hạc Tường làm thái tử. Dù sao thì danh tiếng của Thang Hạc Tường trong hoàng thất rất cao, không ít lão tổ hoàng thất ủng hộ Thang Hạc Tường, vì vậy rất nhiều người đều cho rằng Thang Hạc Tường sẽ trở thành tân hoàng.
Thế nhưng khiến mọi người cảm thấy bất ngờ là Thái Thanh Hoàng lại lập một tên tiểu bối vô danh như Lý Thất Dạ làm tân hoàng, hơn nữa còn là một tên tiểu bối vô danh không rõ lai lịch.
Mọi người cho rằng cách làm tùy hứng của Thái Thanh Hoàng chính là nguyên nhân quan trọng nhất khiến cho Đấu Thánh vương triều sụp đổ.
- Mã Minh Xuân, ngươi phản bội vương triệu, nên chịu tội gì!
Lúc này Thang Hạc Tường đứng trên tường thành, hét lớn với quân đoàn Trung Ương.
Mã Minh Xuân chính là quân đoàn trưởng của quân đoàn Trung Ương. Lúc này hắn đứng trên bầu trời, trầm giọng nói rằng:
- Thang tướng quân, mạt tướng cũng không muốn phản bội vương triều. Nhưng mà tân hoàng ngu ngốc vô năng, hoang dâm vô độ, giết hại trung lương, hại chết bách tính, chúng ta chỉ muốn cứu giúp muôn dân thiên hạ mà thôi...
- Mã tướng quân nói rất đúng.
Lúc này Bát Trận Chân Đế xuất hiện trên bầu trời, đế uy cuồn cuộn. Hắn như là một vị hoàng đế giá lâm tới nơi này định ra càn khôn.
Bát Trận Chân Đế khoan thai nói chậm:
- Thang huynh, ta biết ngươi là một người trung thành tuyệt đối, thế nhưng có lúc bắt buộc phải lựa chọn. Tân hoàng cưỡng đoạt dân nữ, hoang dâm vô độ, nguy hại đến thiên hạ. Mảnh giang sơn này chính là tâm huyết của tiên hoàng, không thể để hoang phế trong tay hôn quân. Chúng ta cũng không muốn lật đổ Đấu Thánh vương triều, chỉ là muốn hôn quân xuống đài, để cho minh quân cai trị thiên hạ...
Bát Trận Chân Đế khoan thai nói chậm làm cho mọi người nín thở.