- Nếu như ngươi có gì cần chuẩn bị, có thể chuẩn bị một chút, chúng ta lên đường đi Đế Ma tiểu thế giới.
Bạch Kiếm Chân không nói gì, yên lặng lui xuống.
- Ta còn tưởng rằng công tử muốn thu nàng làm nha đầu ấm giường đây này.
Bạch Kiếm Chân rời đi, Trần Bảo Kiều không khỏi hé miệng mà cười.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói ra:
- Đây chẳng qua là nói đùa mà thôi, năm đó ba kiếm ước hẹn, chỉ là trêu đùa nàng một chút, nếu như ta muốn nha đầu ấm giường, ai so với các ngươi càng thích hợp.
- Ngươi nghĩ hay lắm.
Trần Bảo Kiều hờn dỗi một tiếng, coi như là Lý Sương Nhan lạnh như băng sương cũng không khỏi mặt đỏ lên.
Lý Thất Dạ mang theo Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều lên đường đi Đế Ma tiểu thế giới, Bạch Kiếm Chân cũng cùng đi, nàng đã đáp ứng đi theo Lý Thất Dạ, liền nói được làm được.
Lý Sương Nhan là lạnh băng như sương, mà Bạch Kiếm Chân thời điểm không xuất kiếm, nàng cũng lạnh, một loại lạnh trầm mặc, có lẽ nói, lạnh như kim, nàng lạnh, cùng Lý Sương Nhan lạnh, hoàn toàn là không giống nhau.
Hai người đều lạnh đi cùng một chỗ, đó thật là có một phen phong thái khác, là một loại phong cảnh.
- Ta nguyện theo công tử cùng đi.
Thời điểm ở trên đường, tới một người khác, là Mai Tố Dao. Lúc này nàng là áo tơ trắng nhạt nhan, tuy giản dị, nhưng nàng y nguyên mỹ lệ để cho người ta ngạt thở, lúc này, vẻ đẹp của nàng cùng mỹ lệ trước kia hoàn toàn không giống, một loại xuất trần, một loại tự nhiên, nhàn tại tâm, nhạt tại thần, khó mà dùng bút mực để hình dung.
Nhìn lấy hai con ngươi của Mai Tố Dao, mà ánh mắt của Mai Tố Dao cũng nghênh tiếp ánh mắt Lý Thất Dạ, thản nhiên tự tại, bất quá, chỗ sâu trong hai con ngươi của nàng, Lý Thất Dạ thấy được đồ vật không tầm thường.
- Đại đạo từ từ, sẽ rất rực rỡ.
Lý Thất Dạ mỉm cười gật đầu, chậm rãi nói ra.
Mai Tố Dao chậm rãi nói:
- Nhờ công tử chỉ điểm sai lầm, nếu không, tiểu muội cả đời, cũng chỉ khốn tại một góc mà thôi, đây quả thực là ếch ngồi đáy giếng.
Lý Thất Dạ mỉm cười, chỉ là nhàn nhạt nhẹ gật đầu.
- Về sau cùng chư vị tỷ muội sớm chiều chung sống, mong rằng các tỷ muội chiếu cố.
Mai Tố Dao nhàn định tự nhiên, tư thái rất thấp.
Trần Bảo Kiều hé miệng mà cười, nhìn nàng một chút, lại nhìn Lý Thất Dạ một chút, nhẹ nhàng cười nói ra:
- Có Mai tiên tử ở đây, chúng ta an tâm.
Mà Lý Sương Nhan thì nhẹ nhàng gật đầu làm chào hỏi, bất kể là ai, Lý Sương Nhan luôn luôn đều là không nói nhiều, về phần Bạch Kiếm Chân, nàng càng thêm không lời có thể nói, nàng so với ai khác còn trầm mặc, trầm mặc giống như kim!
Lý Thất Dạ mang theo chư nữ lên đường, tiến về Đế Ma tiểu thế giới, bất quá, hắn mới ra thành, liền gặp Băng Ngữ Hạ.
Băng Ngữ Hạ ngồi ở phía trên thần xa, vẫn là mỹ nữ vờn quanh, Lý Thất Dạ thấy nàng, không khỏi nhìn thiên không một chút, lộ ra tiếu dung, nói ra:
- Xem ra, ngươi là không cùng ta đồng hành.
- Thối Thất Dạ, bên cạnh ngươi nhiều mỹ nữ như vậy, cũng không phân cho ta một cái, ai muốn đi theo ngươi ở cùng một chỗ, ta còn sợ ngươi cướp nữ nhân của ta đây này.
Băng Ngữ Hạ trừng Lý Thất Dạ một chút, vừa cười vừa nói.
Đương nhiên, chuyến này Băng Ngữ Hạ nhập Đế Ma tiểu thế giới, Lý Thất Dạ cũng không lo lắng cho nàng, bởi vì lão tổ của Băng Vũ Cung tới.
Lý Thất Dạ chỉ là cười một tiếng, một bước đạp không, trực tiếp ngồi lên thần xa của Băng Ngữ Hạ, ngồi ở bên người Băng Ngữ Hạ, nhìn Băng Ngữ Hạ trước mắt, bỗng nhiên, nàng đích xác giống một người.
Lý Thất Dạ thoải mái mà ngồi, nhắm mắt, sau đó nhìn Băng Ngữ Hạ, nói ra:
- Ngươi đã quyết định.
Băng Ngữ Hạ nhìn lấy Lý Thất Dạ, trong ánh mắt chớp động một loại dị sắc không tầm thường, một hồi lâu, nàng lộ ra tiếu dung thoải mái, nói ra:
- Thế giới rất rực rỡ, ta muốn tự do tự tại, Tiên Đế cũng tốt, vô địch cũng được, đều đã không trọng yếu, ngươi nói đúng không.
- Thế giới hoàn toàn chính xác rất rực rỡ, mỗi người đều có ý tưởng riêng.
Lý Thất Dạ yên lặng nhẹ gật đầu, nói ra:
- Quyến luyến hồng trần, cũng làm cho người hâm mộ.
Quạt xếp trong tay Băng Ngữ Hạ vỗ tay một cái, thoải mái cười nói ra:
- Mỹ nhân như ngọc, thế gian giai lệ vô số, ta là muốn hưởng hết thế gian diễm phúc.
Nghe được nàng nói như vậy, Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, cuối cùng, hắn đưa cho Băng Ngữ Hạ một quyển bí kíp, nói ra:
- Trong này là đêm qua ta viết ra tâm đắc, có quan hệ với Tiệt Thiên Bi, ngươi tốt nhất nhìn xem.
Nhìn lấy một quyển bí kíp trong tay Lý Thất Dạ, Băng Ngữ Hạ không khỏi khẽ giật mình, nàng cũng không có nghĩ đến có thể như vậy, bởi vì nàng đã có quyết định của mình.
- Vì cái gì?
Băng Ngữ Hạ không khỏi ngơ ngác một chút, thì thào nói.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng một chút, nói ra:
- Có lẽ, đây là một loại duyên phận, có lẽ, ngươi để cho ta thấy được một ít gì đó.
Băng Ngữ Hạ yên lặng thu hồi quyển bí kíp này, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói ra:
- Cám ơn…
Câu nói này, nói đến rất nhẹ, nhưng mà, rất có phân lượng.
- Cửu Giới, rất mỹ lệ, đáng giá để cho người ta quyến luyến.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai thơm của nàng, ý vị thâm trường, đứng lên, xoay người rời đi.
Ở thời điểm này, Băng Ngữ Hạ kéo tay phải hắn lại, nhìn lấy Lý Thất Dạ, chỗ sâu trong hai con ngươi nàng có đồ vật không đồng dạng lần nữa chớp động một cái, cuối cùng, nàng chậm rãi nói ra:
- Đại môn Băng Vũ Cung, vĩnh viễn vì ngươi mở rộng, ta ở chỗ đó chờ ngươi!
- Gặp nhau là duyên, cách biệt, cũng là duyên.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, rời đi xe ngựa của Băng Ngữ Hạ.
Lý Thất Dạ rời đi xe ngựa, Băng Ngữ Hạ không khỏi nhắm lại tú mục, lầm bầm nói ra:
- Gặp nhau là duyên, cách biệt, cũng là duyên.
Trong nháy mắt, xe ngựa của Băng Ngữ Hạ biến mất tại chân trời, bọn hắn đi trước một bước.
Lý Thất Dạ mang theo chư nữ, tiếp tục tiến lên, đi bộ cũng như đi xe, thật không sốt ruột.
- Đệ nhất hung nhân tới.
Thời điểm Lý Thất Dạ đi tới hồ lớn, không biết là ai kêu một tiếng, vô số ánh mắt đều lập tức tụ tập ở trên người của bọn hắn.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhao nhao nhường ra một con đường, không người nào dám cản đường, tất cả mọi người nhìn lấy bọn hắn.
- Đệ nhất hung nhân, đao kiếm song kiều, Bạch Kiếm Thần, Mai tiên tử.
Nhìn thấy người theo sau Lý Thất Dạ, có người không khỏi thấp giọng thì thào nói.
Lúc này, từng đôi mắt rơi vào trên người Lý Thất Dạ, cũng không biết những ánh mắt này là kính sợ hay hâm mộ, thậm chí là ghen ghét.
Nhưng mà, mặc kệ là hâm mộ hay ghen ghét, lúc này, đều không có người dám lên tiếng, vào hôm nay, đối với đệ nhất hung nhân, ai cũng kiêng kị ba phần.
Thẳng đến bọn người Lý Thất Dạ tiến nhập phật môn, tiến nhập Đế Ma tiểu thế giới, lúc này rất nhiều người mới thở dài một hơi.