Kim Vũ còn chưa tỉnh táo đã nhướn người tới hôn hai cái vào môi cậu, tay anh kéo cậu vào trong lòng mình, vỗ nhẹ mấy cái lên đầu cậu, khẽ nói, "Bảo bối ngủ tiếp đi. Còn sớm lắm."
Bầu trời bên ngoài còn chưa thấy mặt trời đâu.
Tuấn Ninh cười mỉm, nói, "Lão heo ham ngủ quá."
Kim Vũ ừ một tiếng rồi mơ màng ngủ tiếp. Bàn tay anh ôm dùng thêm sức ngăn cho cậu nhúc nhích.
Tuấn Ninh nhắm mắt lại, chậm rãi vào giấc ngủ.
Trên cái giường lớn, có bóng dáng hai người con trai đang ngủ say, trên môi nở nụ cười nhạt khó trông thấy. Giống như hai người họ cùng mơ một giấc mơ vậy.
Hai người chính là những đứa trẻ. Còn giấc mơ đó chính là một cái bánh ngọt ngào.
Vô cùng hạnh phúc.
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Tám giờ sáng, Kim Vũ mở mắt, nhìn đồng hồ rồi vùi mặt mình vào trong lòng cậu. Tuấn Ninh bị hành động của anh làm cho tỉnh giấc. Hai người nằm ngơ trên giường mười phút rồi mới đứng dậy đi vệ sinh cá nhân.
Nửa tiếng sau cậu và anh đi xuống lầu. Hôm nay Kim Gia rất ồn ào, nguyên nhân là do mọi người đều tập hợp ở đây. Không ai đến Kim Thị làm việc.
Kim Tứ Hùng chép miệng, tay vò mạnh mái tóc bù xù, ánh mắt đầy quầng thâm. Đúng là dân IT!
Quốc Tử ngồi bên cạnh đang nói chuyện với Nhã Hồng, hai người cười hi hi ha ha rất vui vẻ. Kim Tứ Hải và Kim Mạnh Khánh ngồi trên ghế sofa bàn chuyện công việc với nhau, hai người cứ chỉ vào tờ giấy, gật đầu rồi lắc đầu. Một hồi sau Kim Mạnh Khánh nói được một tiếng, Kim Tứ Hải đứng dậy tới ngồi với vợ mình. Kim Mạnh Khánh vẫy tay kêu Nhã Hồng qua chỗ mình ngồi.
Kim Ngũ Thành ngồi ngay trung tâm, đang im lặng đọc một tờ báo.
Tuấn Ninh nhíu mày, hỏi, "Họ không đi làm sao?"
Kim Vũ lấy cho cậu một ly nước ấm, đáp, "Hôm nay là Chủ Nhật, bọn họ được đặc cách ở nhà, nhân viên vẫn phải đi làm."
Khóe miệng Tuấn Ninh giật lên mấy cái. Xem ra đặc cách này thật không tồi.
Quốc Tử thấy hai người, liền cười tươi rói vẫy tay, "Bé Ninh qua đây ăn sáng nào."
Mọi người dần dần tụ họp bên bàn ăn, nhìn nhau cười nói rôm rả.
Người hầu mang đồ ăn để lên bàn.
Kim Ngũ Thành đã để tờ báo sang nơi khác, nói, "Bắt đầu ăn."
Nhã Hồng lập tức gắp cho cậu một miếng thịt, "Cục cưng ăn đi, chút nữa cùng mẹ đi chơi."
Tuấn Ninh cười mỉm, "Cảm ơn ạ."
Nhã Hồng cười hì hì, xua tay, "Cảm ơn cái gì chứ."
Kim Vũ im lặng gắp cho cậu rau xào.
Kim Tứ Hùng quay sang chỗ khác, hắt xì một cái rõ to. Y mệt mỏi xoa vai xoa ngực. Ây chà, y dùng sức nhiều quá nên giờ ngay cả xương sườn cũng nhức.
Quốc Tử hỏi, "Sao thế?"
Kim Tứ Hùng che miệng ngáp một tiếng, giọng nói khàn đặc, "Mẹ ơi, con bị bệnh rồi."
Quốc Tử cau mày, quan sát khuôn mặt y. Làn da con cô vẫn trắng trẻo xinh xắn, đôi môi hồng nhạt hơi chề ra, cái mũi nhỏ nhắn đáng yêu biết bao nhiêu, đôi mắt màu xanh biếc mơ màng ngơ ngác. Ôi chao, con trai thật đẹp trai!
Khoan đã, tại sao hai cái má mũm mĩm đầy thịt của con trai cô lại hóp lại 1 mm so với mấy bữa trước? Làn da trắng hồng cũng đỏ hơn hẳn. Quầng thâm đậm hơn nữa. Mái tóc bữa nay cũng bù xù hơn mấy bữa trước.
Quốc Tử đặt tay lên trán Kim Tứ Hùng, cảm nhận được hơi nóng đến kinh người, quay sang nói với Kim Tứ Hải, "Bé Bự bị bệnh rồi."
Khụ, đó là tên cúng cơm của Kim Tứ Hùng đấy. Chỉ có một mình Quốc Tử gọi y như vậy thôi.
"Bị bệnh?" Kim Tứ Hải nhíu mày, nhìn sắc mặt con trai mình, rồi ông tức giận nói, "Con lại thức khuyu à?"
Kim Tứ Hùng bĩu môi, dáng vẻ rất đáng thương, "Vì công việc mà ba."
Quốc Tử đau lòng xoa mái tóc con trai, hỏi, "Bé Bự ăn cơm được không?"
Ánh mắt Kim Tứ Hùng long lanh như muốn khóc đến nơi, "Bé Bự không ăn được."
Lúc y mệt mỏi, chỉ cần có người hỏi han một câu liền cảm động đến rơi nước mắt. Vì thế, dù đã gần ba mươi tuổi, trải qua hơn hai mươi chín nồi bánh chưng, mỗi lần bị bệnh Bé Bự của Kim Gia đều không nhịn được làm nũng với mẹ mình.
Nghe Kim Tứ Hùng không ăn được, mọi người dừng ăn nhìn qua.
Kim Tứ Hải nói, "Lần này bị bệnh nặng rồi."
Kim Tứ Hùng nổi tiếng tham ăn vậy mà lúc này lại không ăn được. Mọi người lo lắng vô cùng. Bé Bự bị bệnh thật rồi!
Bà Lý gấp gáp kêu bác sĩ riêng tới khám bệnh cho y.
Tuấn Ninh hơi híp mắt lại, "Anh ta bị cảm." Thảo nào hôm qua dù ở Nhất Gia ồn ào đến điếc tai mà y vẫn ngủ được.
Kim gắp thêm cho cậu miếng thịt, bình tĩnh nói, "Kệ đi. Cậu ta hay bị bệnh lắm."