Cậu rất hợp với đồng phục này.
Kim Vũ cười mỉm, nói, "Em rất xinh đẹp."
Tuấn Ninh ngồi xuống đối diện anh, nhàn nhạt đáp, "Cảm ơn."
Tuấn Chung Quân kêu người hầu mang thức ăn ra, quay sang nói với người máy 057, "Cậu đi ra chỗ khác làm việc đi, tôi sẽ lo cho Mỹ Phương."
Người máy 057 liền rời đi. Tuấn Chung Quân ôn nhu đút cho em gái ăn.
Tuấn Ninh hỏi, "Vào trường này có cần phải làm gì không?"
Kim Vũ không động chạm gì đến thức ăn, chỉ ngồi yên đó, nghe Tuấn Ninh hỏi thì đáp, "Em cần phải chứng minh thực lực của mình."
Tuấn Ninh cũng không để ý tới thức ăn trên bàn, nghe anh nói vậy thì hứng thú ngẩng đầu, hỏi, "Như thế nào?"
Kim Vũ cười nhạt, đáp, "Trí tuệ và thực lực."
Tuấn Ninh không có gì bất ngờ, dựa người vào ghế, cậu thản nhiên nói, "Tôi chắc chắn làm được."
Trí tuệ ư? Cậu đã tạo nên cả một thành phố phát triển nhất, cậu đã tự chứng minh trí tuệ hơn người của mình và lên đỉnh cao thiên hạ.
Thực lực ư? Cậu đã chính tay phá huỷ thành phố đó! Và cậu đã chứng minh thực lực khủng khiếp của mình.
Đối với những gì cậu đã trải qua, và những gì cậu đã làm nên. Trí tuệ và thực lực hung hãn không giống người thường. Mọi thứ cậu học được, chính là để giết người và cứu người, nói thẳng ra là cậu học được cách sinh tồn trên thế giới này.
Chỉ là một trường học, cậu mà không thể chinh phục được sao?
Tuấn Chung Quân hỏi, "Em đã chuẩn bị đồ gì chưa? Natural là trường nội trú đấy."
Kim Vũ thay cậu trả lời, "Không cần đâu. Tôi đã chuẩn bị hết rồi."
Tuấn Ninh nhìn ra cổng thì thấy một vali và balo đang được người hầu cầm trên tay.
Ăn xong, Tuấn Chung Quân đưa cho cậu một ít tiền tiêu vặt, "Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng đi chơi quá khuyu, em nhớ học hành cho đàng hoàng, đừng để cho ai khi dễ, nếu hắn dám, em đánh hắn cho anh, có chuyện gì anh chịu trách nhiệm." Và thêm rất nhiều câu dặn dò khác.
Tuấn Ninh ôm Tuấn Chung Quân một cái, "Tôi biết rồi. Tạm biệt."
Tuấn Mỹ Phương nở nụ cười tươi tắn, vẫy tay, "Tạm biệt anh. Đi học vui vẻ."
"Tạm biệt."
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Trường Hoàng Gia Natural.
Chiếc xe sang trọng dừng lại trước cổng trường rộng lớn, Kim Vũ xuống xe đưa cho cậu vali, nói, "Em sẽ học ở đây 9 tháng. Hết năm học, em sẽ gặp lại tôi."
Tuấn Ninh cầm lấy vali, nói, "Tôi biết rồi."
Kim Vũ đột nhiên ôm chặt cậu, giọng nói nóng hổi vang lên qua tai cậu, "Nếu có người động tới em, em cứ giải quyết. Đừng để mình bị thương. Có chuyện gì thì gọi cho tôi. Tối 20 giờ tôi sẽ luôn gọi cho em, nhớ canh điện thoại."
Tuấn Ninh cười nhạt, nói, "Tôi biết rồi."
Kim Vũ hôn nhẹ lên môi cậu, nói, "Tạm biệt, hẹn gặp lại. Em chính là hi vọng cuối cùng của tôi đấy. Đừng lo sợ, có tôi ở phía sau, sẽ không ai dám làm hại em."
Tuấn Ninh vỗ lưng Kim Vũ, nói, "Tôi sẽ không để anh thất vọng."
Tôi sẽ không để anh thất vọng.
Một câu này của cậu làm anh nhớ mãi. Nhiều năm sau, anh vẫn nhớ rõ ánh mắt cậu. Ánh mắt tự tin mang theo chút ý cười, tạo cho anh cái cảm giác, anh có thể tin ở cậu.
Chính cậu, đã cứu anh khỏi Tử Thần.
Hai người nói chuyện thêm chút nữa. Một hồi sau, Kim Vũ lưu luyến buông Tuấn Ninh ra, nói, "Tạm biệt."
Tuấn Ninh chỉnh cặp trên lưng, cầm vali theo, "Tạm biệt."
Đợi khi bóng dáng cậu biến mất sau cổng trường, Kim lái xe rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của nhiều người chứng kiến.
Bọn họ không nhìn nhầm. Đó là Kim Thiếu...