Tuấn Ninh chỉ vuốt mái lên và son bóng môi, thế mà lại khiến cậu thật xinh đẹp! Nhất là đôi mắt nâu cafe lạnh lẽo kia, chả hiểu sao lại tạo cho người ta cảm giác mê đắm không thể chối từ. Cậu mặc một bộ vest đỏ thẫm có gắn một đoá hoa hồng ngay trước ngực.
Nhan sắc hoàn hảo. Trang phục hoàn hảo. Chính là sự kết hợp hoàn hảo!
An Tử há hốc mồm, nói, "Trời má! Nếu không phải anh dâu là người của Tuấn gia. Tôi sẽ nghĩ cậu ấy là người của gia tộc trong thành phố 1!"
Không phải tự nhiên mà An Tử rối rắm như thế. Mà là bởi vì cậu bây giờ chẳng khác nào những thiếu gia ở thành phố 1. Khí thế cao ngạo vô cùng, hơi thở lạnh lẽo đóng băng người nhìn vào. Xung quanh cậu tồn tại một gì đó đàn áp mọi người, không cho phép ai tới gần.
Tuấn Ninh nghe vậy, hơi nhếch môi. Dù có chết đi sống lại, khí thế này của cậu vẫn chưa từng biến mất. Thậm chí, giờ đây nó còn có thể trở thành vũ khí của cậu.
Là một người bước ra từ Địa Ngục, là kẻ dấn thân vào Hắc đạo, cũng chính là kẻ đứng đầu cả thiên hạ. Làm sao mà cậu không thể đánh bại được những kẻ yếu ớt trước mặt đây?
Ngay cả Kim Vũ, lão đại của bọn họ, ít nhiều gì cậu sẽ tiêu diệt được anh ta! Nếu về mặt sức mạnh không đấu nổi, thì về mặt tính toán, cậu chưa từng thua ai.
Mọi người thường nói, Hắc Ám Đại Nhân là người không tim không phổi. Cậu cũng đồng ý với điều đó. Bởi, một khi bắt đầu kế hoạch, cậu sẽ tiêu diệt tất cả những kẻ cản đường. Một kẻ không có tình cảm, chỉ biết bám víu vào sự sống như cậu, thì có gì đáng sợ hơn nữa chứ.
Kim Vũ cau mày, nhìn Tuấn Ninh xa lạ trước mặt. Bây giờ anh đã biết cậu là Hắc Ám Đại Nhân. Anh cũng biết Hắc Ám Đại Nhân là kẻ ác độc khủng khiếp nhất cách đây 1000 năm.
Nhưng mà, liệu có thật sự ác độc tới vậy không?
Vẻ đau thương của cậu khi nói về chiến tranh, rốt cuộc là do đâu?
Cậu là người gây nên chiến tranh đó mà. Tại sao lại có vẻ mất mát như vậy?
Bây giờ, khí thế hùng mạnh ấy của cậu, mang theo hơi thở lạnh lẽo của một tên ác quỷ đứng đầu Địa Ngục. Cậu đã trải qua cuộc sống như thế nào mới có thể trở nên như vậy?
Anh không biết, cũng không muốn biết. Không biết vì sao, nhưng anh lại không muốn biết cuộc sống cậu trước kia như thế nào. Chỉ là.... có chút khó chịu.
Trần Minh bỏ điếu thuốc vào gạt tàn, nói, "Sắp đến giờ rồi."
Kim Vũ gật đầu, "Đi."
Mọi người lập tức đứng dậy đi đến sảnh chính Kim gia - nơi diễn ra buổi tiệc tối nay.
Không ai để ý rằng, hoặc đã biết nhưng không thèm quan tâm, ở trên góc tường có một camera quay lén nhỏ. Những người ở trong phòng đều nhíu mày. Không khí có chút căng thẳng.
Quốc Tử - Cô út của Kim Vũ nói, "Tuấn Ninh này không giống như chúng ta đã điều tra."
Kim Tứ Hải - Chú út của Kim Vũ gật đầu, nói, "Cậu ta quá khác biệt."
Kim Tứ Hùng - con trai của Quốc Tử và Kim Tứ Hải rùng mình nói, "Cậu ta rất đáng sợ. Con dao kia thật sự không bình thường."
Mấy người này sao lại nói chuyện hiển nhiên đến thế chứ?!
Kim Ngũ Thành - Người đứng đầu Kim gia, ông nội của Kim Vũ đỡ trán, nói, "Mấy người có thể nói chuyện khác không?" Nãy giờ ông nghe mấy người này nói mà muốn nản luôn. Dù câu nói khác nhau nhưng nội dung lại chẳng khác nhau chút nào. Thậm chí bọn họ còn không thèm che giấu sự hài lòng và tâm tình vui sướng nhìn người gặp nạn.
Kim Tứ Hải ho khụ một tiếng, hỏi, "Ba có thích con dâu này không?"
Kim Ngũ Thành dựa vào ghế, nhàn nhạt nói, "Cậu ta có bản lĩnh đấy. Nhưng không biết có làm gì được cho Kim gia không. Ta chỉ cần một con dâu có khả năng hợp tác với Kim phát triển Kim gia lên một tầm cao mới, chứ không cần một con dâu vô dụng!"