Không khác gì Kim Vũ, Tuấn Ninh cũng rất khó chịu trước những cái bóng đèn hạng dỏm này. Mẹ kiếp! Nếu biết trước sẽ có nhiều người làm phiền tới vậy thì cậu thà ăn trong phòng làm việc của anh cũng được nữa!
Một tên sợ hãi nói, "Mày... mày muốn làm gì?...."
"Muốn làm gì ư?" Tuấn Ninh đứng dậy, bẻ cổ một cái, khuôn mặt xinh đẹp loé lên tia sáng tàn nhẫn đáng sợ, giọng nói không hề che giấu sự lạnh lẽo không mang theo thiện ý, "Chỉ muốn giết bọn mày thôi."
Không đợi một ai phản ứng, cậu đứng lên ghế lấy đà vượt qua bàn ăn đá thẳng vào mặt một tên. Hành động của cậu làm mọi người nín thở quan sát, trái tim đập nhanh vô cùng. Kim Vũ tối sầm mặt, tay ở dưới gầm bàn nắm thật chặt lên cả gân xanh. Tuấn Ninh đã ra hiệu cho anh, cậu tự lo được.
Tên đó ngã gục xuống đất, trên mặt đầy vết máu loang lổ từ đế giày, nhìn vô cùng khủng khiếp. Ngay lập tức, tay cậu cầm con dao từ trong túi quần, đâm mạnh vào lồng ngực của gã đó. Máu tạo thành một vùng dưới mặt đất, đã chết.
Mấy tên còn lại sợ hãi quay lưng muốn chạy, lại kinh ngạc phát hiện Lạc Ưng và Hải Khiêm đã đứng chắn ngay cửa từ lúc nào. Một tên quỳ xuống đất, run rẩy nói, "Tha... tha cho tôi..."
Tuấn Ninh lấy áo của tên kia lau lưỡi dao dính đầy máu. Một cái khăn tay xuất hiện bên cạnh cậu, giọng nói của Kim Vũ vang lên trên đỉnh đầu, "Lấy cái này lau." Con dao của bé heo con nhà anh không thể được lau sạch bằng cái áo dơ bẩn đó được.
Tuấn Ninh cười một tiếng, đứng thẳng dậy nhận lấy khăn tay, "Cảm ơn lão heo."
"..." Lạc Ưng và Hải Khiêm khỉnh bỉ nhìn cặp vợ chồng heo kia. Đến lúc nào rồi mà còn bắt bọn họ ăn xô cẩu lương chứ!
Không một ai để ý đến sự thay đổi của Lý An. Trong khoảnh khắc Tuấn Ninh giết người, ánh mắt Lý An xẹt qua tia kinh hãi và ưu thương.
Nếu nói đến người bình tĩnh nhất thì phải nói đến Lý Duệ vẫn còn đang ăn ngon lành.
Tuấn Ninh nhìn mấy tên kia, cười lạnh, nói, "Có thể tha thứ." Khi mấy tên kia cảm thấy hi vọng đến gần, một giọng nói ác độc chấm dứt hi vọng đó, "Chỉ một người."
Một người? Hai từ này nhanh chóng nâng cao tinh thần chiến đấu tìm sự sống của bọn họ. Mấy tên đó liếc nhìn nhau, chuẩn bị diệt sạch mọi người để mình còn đường sống.
Nếu biết được suy nghĩ của họ, Tuấn Ninh sẽ không thể nhịn được cười thật to. Chiến đấu tìm sự sống ư? Chỉ là chiến đấu để chứng tỏ sự hèn hạ của lương tâm thôi!
Kim Vũ ôm lấy vòng eo cậu, tay bóp nhẹ bụng cậu, mặt vẫn lạnh tanh. Tuấn Ninh dựa vào người anh.
Lạc Ưng và Hải Khiêm hưng phấn quan sát mấy tên kia đánh nhau, thiếu chút nữa chạy lên đánh cùng bọn chúng.
"Quất! Quất nó! CMN! Thằng này đánh ngu quá!" Hải Khiêm tức giận nói.
Lạc Ưng lớn tiếng, "Có thằng đánh lén! Tụi bây quay lưng đánh hội đồng nó đi!"
Tên đánh lén đáng thương nằm co ro dưới đất bị đánh hội đồng.
Không khí trong phòng nóng nực đến cực điểm. Bất quá, vẫn còn Lý Duệ và Lý An đang bình tĩnh ngồi ăn. Tuấn Ninh và Kim Vũ im lặng nhìn chăm chú cuộc chiến, bàn tay không quên ăn đậu hủ của đối phương. Lạc Ưng và Hải Khiêm vẫn hăng say bình luận(?).
Năm phút sau, vẫn chưa tìm ra người chiến thắng, nhưng bọn chúng đều tan tành, không một ai lành lặn. Người thì gãy tay gãy chân, người thì toàn thân máu me, người thì hấp hối.
Tuấn Ninh hừ lạnh, nói, "Nói với những tên ngu xuẩn dám đụng vào tao về chuyện ngày hôm nay. Nếu bọn nó còn dám, tao sẽ đích thân tới diệt sạch bọn nó!"
Biết cậu đã tha cho mình, bọn nó đáp, "Vâng vâng." Không quên gật đầu lia lịa chứng minh câu trả lời của mình.
"Cút." Kim Vũ lạnh lùng nói.
Chỉ chờ một câu này, bọn kia liền chạy đi.
Trò chơi đã kết thúc, mọi người quay lại bàn ngồi xuống ghế.
Lạc Ưng bĩu môi, "Thật phiền phức."
Hải Khiêm gắp miếng thịt ăn, "Có cần điều tra không?"
Lạc Ưng nói, "Không cần. Tôi biết."
Tuấn Ninh nhướn mày nhìn anh ta. Lạc Ưng nhàn nhạt đáp, "Là Lâm Gia."
Đồng tử Tuấn Ninh co lại. Trong vài giây ngắn ngủi, trái tim cậu như ngừng đập.
Lâm Gia?!