"Không muốn ăn."
Kim Vũ lập tức phản hồi, cách nói chuyện có chút bất đắc dĩ, "Em đi qua dãy 12 đi."
Tuấn Ninh đứng dậy, rời đi trước ánh mắt khó hiểu của ba người trên bàn ăn.
Khi đi ra khỏi dãy 9 cậu liền thấy Nhị Bá đang đứng đấy, ánh mắt có chút kính trọng nhìn cậu, "Mời anh dâu đi cùng tôi."
Hai người mất gần 20 phút đi đến dãy 12. Vì là khu vực quan trọng bí mật nên nó tốn khá nhiều thời gian. Dãy 10, 11 và 12 nằm cách biệt với dãy 9, mất 5 phút đi xe.
Cậu nhìn xung quanh, nở nụ cười lạnh. Đây là một khu tập huấn bí mật, là nơi đào tạo ra quân nhân, đào tạo ra những con người vĩ đại có thể bảo vệ được đất nước này.
Tuấn Ninh hỏi, "Tại sao lại phải che giấu?" Dù là quân nhân, nhưng tại sao lại giữ bí mật? Để làm gì cơ chứ?
Nhị Bá đáp, "Nơi đây không phải đào tạo quân nhân."
Tuấn Ninh nhìn Nhị Bá, hơi cau mày lại, không nói gì. Nhị Bá nói tiếp, "Nơi đây tồn tại hơn 200 năm rồi, là nơi đào tạo ra những người bảo vệ được Kim Gia, và loại bỏ được kẻ thù của Kim Gia. Là nơi dành cho những con người nỗ lực nhất, và cũng là nơi dành cho những người cao cả nhất, từ bỏ cả mạng sống của mình vì Kim Gia - Nhất Gia."
Nhất Gia, nghĩa là gia tộc đứng đầu. Nhất Gia góp phần rất lớn tạo nên Kim Gia ngày hôm nay. Là nơi hội tụ những thiên tài trên thiên tài, và anh hùng trên anh hùng.
Tuấn Ninh nhìn chằm chằm vào mọi nơi, nhớ hết tất cả các đặc điểm. Cậu cảm thấy rất rõ ràng, cảm xúc cậu đang lên cao, một cảm giác vô cùng hưng phấn và rung động.
Trước mặt cậu là Nhất Gia, nơi đào tạo ra những quân nhân bảo vệ Kim Gia, chứ không phải bảo vệ cả đất nước này. Điều này chứng tỏ Kim Gia thật sự rất khủng khiếp! Không thể nào loại bỏ được Kim Gia!
Cậu sẽ tham gia Nhất Gia, và từng bước chứng minh thực lực của mình.
Hai người tiến vào bên trong, Nhị Bá vừa đi vừa nói, "Kim Gia là nơi cung cấp vũ khí cho quân đội trong nước và ngoài nước, không những thế, đó là vũ khí tối tân nhất. Tồn tại được 400 năm, đâu phải chỉ là nói không." Giọng nói của Nhị Bá không nén nổi lòng tự hào và kính trọng chôn sâu tận đáy tim.
Tuấn Ninh hỏi, "Làm cách nào để tham gia Nhất Gia?"
Nhị Bá khựng lại, có chút ngạc nhiên nhìn cậu. Nhưng rồi y cũng bình tĩnh lại. Cậu dù sao cũng đâu phải người bình thường, cậu là yêu nghiệt mà, làm sao có suy nghĩ bình thường được chứ.
"Tháng sau Nhất Gia sẽ tổ chức báo danh, anh dâu chỉ cần tới đây và làm kiểm tra là được."
Nhị Bá đưa cậu tới nhà ăn. Không khí nơi đây hoàn toàn khác với các dãy bên kia. Rất sôi động và nóng nảy, mang theo sự hoang dã của những con thú. Tiếng nói chuyện rôm rả khắp nơi, những người đàn ông trưởng thành ở đây đều rất cao lớn và vạm vỡ.
Thấy cậu đi vào, mọi người kinh ngạc nhìn sang. Học sinh đi vào đây làm gì vậy chứ?
Một người ấp úng nói, "Nhị Bá, đừng nói... cậu bắt cóc bé trai sinh đẹp này làm..." Giọng điệu không thèm che giấu sự vô sỉ lẫn hứng thú.
Nhị Bá để cậu đi trước mình, nói, "Đây là anh dâu."
Anh dâu??? Sét đánh ngang tai!!
Đột nhiên, nhà ăn im lặng, không còn một tiếng nói chuyện nào, ngay cả người đang di chuyển cũng chết đứng.
Một phút sau, mọi người bừng tỉnh lại, đồng loạt hô to, "CHÀO MỪNG ANH DÂU TỚI NHẤT GIA!!"
Tuấn Ninh gật đầu, không nói gì. Nhị Bá nói, "Anh dâu qua kia ngồi với bọn An Tử. Tôi đi lấy đồ ăn."
Tuấn Ninh bước tới bàn của An Tử, đi được vài bước, cậu dừng lại, quay đầu nói, "Gọi tôi là Đại Nhân."
Cậu nói không to, nhưng trong trường hợp mọi người đều đang quan sát cậu nghe rất rõ ràng.
Đại Nhân? Có tự cao quá không vậy?
Một người lầm bầm, "Thật là kiêu ngạo! Đúng là thiếu gia nhà giàu."
An Tử ngồi gần đó, cười to, nói, "Đại Nhân đánh bại lão đại đấy."
Mọi người kinh hãi, vô thức xoa dịu con tim bé bỏng yếu đuối của mình.
Làm sao có thể?!!
Đúng rồi, cậu là vợ của lão đại, chắc lão đại đã nhường rồi.
Trần Minh bình tĩnh bổ sung, "Đại Nhân còn đánh bại ba bọn tôi."
Không cần nghĩ cũng biết ba người là ai rồi. Cậu vậy mà lại đánh bại được ba trong những người đáng sợ nhất Nhất Gia ư?? Còn phải tính thêm lão đại nữa. OMG! Cậu đánh bại hết bốn người mạnh nhất rồi!