Nhân viên nữ kia liền hoan nghênh nói, "Vâng, giá tiền là ba trăm bốn mươi ngàn ạ."
Hắc Ám Đại Nhân lục lọi trên người mình, cũng lục lọi trong túi quần áo cũ, phát hiện mọi thứ đều trống rỗng, rồi ngẩng đầu, ngây ngô nói, "Tôi không có tiền."
Giọng nói cực kì ngây ngô và bất mãn, khiến cho mọi nhân viên lẫn khách hàng trong đây đều nổi lòng làm cha làm mẹ lên, có người nói, "Thôi để tôi trả tiền cho cậu bé đó cho."
Và theo sau đó cũng có nhiều người lên tiếng nói theo.
Hắc Ám Đại Nhân thấy vậy, khoé môi nhếch lên, không che giấu sự đắc ý, cậu khẽ cúi đầu, nói, "Cảm ơn."
Mọi người liền xua tay, "Cảm ơn cái gì chứ. Cháu dễ thương quá mà."
Trước khi rời đi, nhân viên còn đưa thêm cho cậu vài bộ đồ. Hắc Ám đại nhân không khách khí nhận lấy, rồi thản nhiên bước ra ngoài.
Trên đường đi, cậu liếc mắt thấy có một nơi đang tổ chức chiến đấu trông rất hoành tráng. Trong lòng nổi lên hứng thú, cậu đi tới gần đó, hỏi thử, "Đang làm gì vậy?"
Mọi người nghe giọng nói trong trẻo của cậu thì liền cúi đầu nhìn, thấy dáng vẻ của cậu thì ai cũng ngây người.
Một lúc sau, có một người đáp lại, "Người ta đang đấu với nhau."
Hắc Ám Đại Nhân nhìn vào sàn đấu khổng lồ trên kia, hỏi, "Đấu cái gì?"
Người đó đáp lại, "Đấu đánh nhau nha. Bạo lực lắm. Bé con như cậu không thể xem đâu."
Mấy người trong đây còn tưởng cậu sau khi nghe câu này sẽ quay đầu rời đi, ai ngờ ánh mắt cậu sáng lên, hưng phấn hỏi, "Nếu đấu thắng thì được gì?"
Người kia có khựng lại đôi chút, rồi nói, "Nếu cậu thắng, cậu có thể tham gia vào một bang trong thế giới ngầm nha, nhận vài nhiệm vụ để lấy tiền."
Hắc Ám Đại Nhân nhếch môi, nói, "Tôi có thể đấu không?"
Người kia còn tưởng cậu nói đùa, liền nói, "Chắc chắn không! Nhìn nhóc cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi thôi mà."
Hắc Ám Đại Nhân không nói không rằng, đưa túi đồ cho người kia, cậu liền nhảy lên sàn đấu.
Người kia hoảng hốt nói lớn, "Nhóc lên đó làm gì a?"
Hắc Ám Đại Nhân đáp, "Tất nhiên là để chiến đấu."
Mọi người thấy một đứa bé mười tám tuổi trên sàn đấu, đồng loạt khó hiểu nhìn qua.
Vị trọng tài là một người đàn ông khoảng chừng hai mươi lăm (25) tuổi, dáng vẻ lực lưỡng cao to, nhìn cỡ nào thì so với cậu là một trời một vực.
Hắc Ám Đại Nhân ngẩng cao đầu nhìn vị trọng tài, lạnh nhạt nói, "Tôi muốn đấu.". Truyện Ngôn Tình
Vị trọng tài dở khóc dở cười nhìn cậu, "Nhóc chắc chắn chứ? Nếu đau thì đừng khóc lóc."
Hắc Ám Đại Nhân gật đầu, kiên cường nói, "Chắc chắn không khóc."
Vị trọng tài thấy cậu kiên định như vậy, kêu cậu đứng ra ngoài trung tâm. Mọi người thấy cậu ra đấu, đồng loạt hô to đầy hứng thú.
Đối thủ của cậu là một người đàn ông hai mươi chín tuổi, dáng vẻ còn khủng bố hơn vị trọng tài kia.
Hắc Ám Đại Nhân liếc mắt ông ta xong, rồi nghiêng đầu nhìn về vị trọng tài, dùng giọng điệu không thể lạnh lẽo hơn mà hỏi, "Tôi có thể giết không?"
Sau đó, mọi người đều im lặng nhìn cậu, ánh mắt không che giấu sự ngạc nhiên lẫn khó hiểu.
Vị trọng tài lắc đầu, "Không thể. Nếu cậu sợ hắn ta giết cậu thì đừng lo, tôi sẽ kịp thời ngăn cản."
Hắc Ám Đại Nhân liền quay đầu, thẳng thừng nói, "Tôi không đấu nữa."
Đối thủ kia liền hung hăng lớn tiếng, "Mày sợ tao giết mày chứ gì? Đúng là con nít ranh!"
Bị ông khiêu khích, Hắc Ám Đại Nhân mặt không đổi sắc dừng lại, quay đầu nhìn ông ta, hỏi, "Đây là cuộc chiến để làm sát thủ đúng không?"
Vị trọng tài không hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu, "Đúng vậy."
Hắc Ám Đại hân chậc lưỡi, giọng điệu khinh thường nói, "Sát thủ là đi giết người! Bây giờ các người tạo ra cuộc tranh đấu để làm sát thủ mà lại không giết người thì làm cái gì? Thật chán ngắt!"