Nhất Gia là một nơi vô cùng nổi tiếng. Nơi này đào tạo ra những yêu nghiệt thiên tài, tạo nên một quân đội hùng mạnh nhất mọi thế kỉ của thành phố 1. Đó là quân đội của Kim Gia, là niềm tự hào của Kim Gia.
Hàng năm, có hơn 50000 người từ trên thế giới tham gia nộp đơn. Qua hết 5 vòng kiểm tra, những người còn sót lại sẽ được quyền tham gia vào Nhất Gia. Bất kể bao nhiêu người, Nhất Gia vẫn sẽ nhận.
Nói sao thì nói, bọn họ cái gì cũng không thiếu.
Vì thế mỗi lần Nhất Gia tổ chức khảo sát, đó sẽ là ngày ồn ào và nhiệt huyết nhất. Những người tham gia đều là từ 17 - 28 tuổi, hoàn toàn nằm trong độ tuổi sôi động nhất trong đời.
Kim Tứ Hùng đứng bên cạnh cậu không ngừng nói chuyện trên trời dưới đất, dáng vẻ vô cùng kinh nghiệm, "Anh dâu anh dâu, lần này cậu nhớ cố gắng chiến đấu nha. Năm vòng này ác liệt lắm. Kim Gia mà, cái gì cũng biến thái hết á. Bất quá anh dâu đừng lo. Sẽ không chết người đâu."
Kim Mạnh Dương đứng bên cạnh, khinh thường liếc Kim Tứ Hùng lắm chuyện. Rõ ràng Tuấn Ninh còn mạnh hơn cả Kim Vũ, đứng đầu Nhất Gia đối với cậu có gì khó khăn.
Tuấn Ninh hứng thú nhìn xung quanh, hỏi, "Khi nào bắt đầu?"
Kim Mạnh Dương đáp, "Hôm nay. Bây giờ anh đi điểm danh. Chiều sẽ bắt đầu vòng một."
Kim Mạnh Dương đưa cậu tới một căn phòng, cậu nhanh chóng điểm danh rồi đi đến căn tin. Ba người họ ngồi trên ghế, im lặng quan sát khung cảnh sôi động ngoài kia.
Nam nữ đều có. Họ mang trên mình hàng trăm ngôn ngữ, hàng ngàn tính cách. Nhưng, họ đều chỉ mang trên mình một điểm chung, đó là sự tự tin.
Kim Mạnh Dương hừ một tiếng, nói, "Bây giờ tự tin là quá sớm rồi."
Kim Tứ Hùng gật đầu đồng tình, "Coi chừng qua vòng một là hết còn tự tin nổi luôn cho coi."
Tuấn Ninh dựa người vào ghế, im lặng suy tư, hơi híp mắt lại quan sát từng người một.
Hai người kia cũng không nói gì nữa.
Lúc này, có một người nhận ra bọn họ, đi tới bắt chuyện.
"Dương Thiếu Gia? Hùng Tứ? Hai người tới đây làm gì?" Dương Thiếu Gia và Hùng Tứ lần lượt là tên xưng hô của Kim Mạnh Dương và Kim Tứ Hùng trong Nhất Gia.
Kim Mạnh Dương nhàn nhạt đáp, "Đón anh dâu."
Kim Tứ Hùng ngáp một cái, lười nhát nói, "Hộ tống anh dâu a."
Người nọ ồ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Kim Mạnh Dương, hỏi, "Là Đại Nhân sao?"
Sau khi nghe tin cậu đánh bại bốn người đứng đầu Nhất Gia, ngày nào mọi người cũng bàn tán về người được gọi là Đại Nhân này, cũng chính là vợ của Kim Thiếu - Tuấn Ninh.
Có thể nói, cậu là một trong những nhân vật nổi tiếng nhất Nhất Gia hiện nay.
Người nọ nhìn cậu, cười một tiếng, nói, "Chào Đại Nhân. Tôi là Trác Minh Khánh. Anh trai của Trác Quân."
"Trác Quân?" Cái tên này có vẻ quen quen.
"Là người cùng kí túc xá với cậu." Trác Minh Khánh giải thích.
Tuấn Chung Quốc gật đầu, nói, "Hắc Ám."
Trác Minh Khánh có khuôn mặt sắc nhọn, hàng lông mày màu đen dài rậm rạp, đôi mắt màu đen láy ẩn chứa nguy hiểm đáng sợ, mũi cao thẳng, đôi môi khá dày. Làn da anh ta có màu mật ong săn chắc mạnh khoẻ, từng nơi trên cơ thể đều có cơ bắp cuồn cuộn. Thân hình anh ta cao ráo điển trai, hoàn toàn khác biệt với thân hình mập mạp của Trác Quân.
Lúc ngồi xuống, bàn tay Trác Minh Khánh đặt lên bàn, lộ ra khá nhiều vết sẹo ngắn dài. Là vết thương do dao.
Tuấn Ninh hơi nhướn mày, lạnh nhạt nói, "Anh là quân nhân."
Trác Minh Khánh giật mình. Quả thật, anh ta là quân nhân. Nhưng nãy giờ anh ta đã cố tình che giấu khí thế quân nhân của mình rồi, sao cậu có thể biết được chứ?
"Sao cậu biết?"
Tuấn Ninh uống một ngụm trà đá mát mẻ, tinh thần cậu lúc này vô cùng tốt, "Đôi mắt, bàn tay và hơi thở."
Dù có che giấu cỡ nào thì Trác Minh Khánh vẫn không thể che đi ánh mắt kiên định luôn bừng bừng lửa cháy của mình, bàn tay đầy sẹo của anh ta chứng tỏ Trác Minh Khánh đã từng chiến đấu cận chiến, hoặc đó là do luyện tập, những vết thương đều nằm ở vị trí gần mạch, cực kì nguy hiểm.
Anh ta có khả năng là lính đánh thuê và quân nhân.
Bất quá, vào một vài giây ngắn ngủi, hơi thở anh ta đột nhiên trở nên sắc bén, toả ra một khí thế kiên cường quyết liệt. Chính là của những quân nhân kiêu ngạo mạnh mẽ, tự hào vì thân phận quân nhân của mình.
Chính là sự nhiệt huyết của quân nhân. Kiên cường, bất khuất, không sợ cái chết, không sợ bất kì thứ gì. Họ chỉ chiến đấu vì đất nước này.
Họ là những anh hùng thật sự - quân nhân.