- Ba mẹ đến nơi rồi ạ?
- ...
- Dạ con đang ở Âu Dương gia ạ. Hai người yên tâm đi ạ.
- ...
- Thiên thần gọi ai vậy?
- Vậy thôi tí nữa con sẽ qua gặp ba mẹ ạ.
Băng tắt điện thoạt mỉm cười với Tuyến Vi.
- Là mẹ của con ạ.
- Vi cũng là mẹ á. Mẹ của Tiểu Khiết với Tiểu Vũ.
- Dạ.
- Thiên thần có thích hoa không?
- Có ạ, chúng rất đẹp.
- Vi cũng rất thích hoa đó nha. Anh Ngạo Thần mua nhiều hoa cho Vi lắm. Thiên thần muốn hoa nào Vi sẽ cho.
Tuyết Vi chạy đi đến tủ trang điểm lấy quyển sổ to đùng đến. Bà giở từng trang cho Băng xem. Tuyết Vi tuy ngốc nghếch nhưng bà lại rất thông minh về khoản nhớ tên các loài hoa. Hầu như loài hoa nào trên toàn Thế giới bà đều ngắm qua và nhớ hình dáng lẫn tên gọi của loài hoa đó. Cũng vì thế nên Ngạo Thần xây dựng riêng một tòa kính cho Tuyết Vi. Có vô vàn loài hoa quý hiếm không phải ai cũng thấy được. Băng giở ra xem một lượt cuối cùng cô cũng chọn một loài hoa. Là hoa tuyết sơn. Màu tím vô cùng đẹp.1
- A hoa Tuyết Sơn Phi Hồ. Thiên thần thích cái này sao?
- D..dạ.
- Đi với Vi đi, Vi cho thiên thần.
Tuyết Vi kéo tay Băng đi xuống dưới tầng. Thiên Vũ tính hỏi hai người đi đây thì Tuyết Vi đã kéo Băng đi mất. Thiên Vũ lắc đầu đành phải đi theo. Tuyết Vi đi đến vườn hoa kính, bà lần mò chậu hoa tuyết kia. Nó ở trên thanh gỗ để đựng các chậu hoa. Bà nhờ người lấy xuống mang đến cho Băng.
- Vi cho thiên thần đó. Thiên thần phải nhớ chăm sóc cho nó đó nha. Ngày nào Vi cũng tưới nước cho nó đó.
- Cháu...cháu cám ơn cô.
- Mẹee... Cây hoa quý hiếm con xin thì mẹ không cho. Bây giờ thì hiểu rồi, mẹ không thương đứa con gái này đúng không? Còn tặng hoa cho Băng nữa.
Mộng Khiết đi đến bĩu môi nói. Cô muốn trêu mẹ mình một chút. Tuyết Vi lúng túng gãi đầu.
- Vi...Vi muốn tặng thiên thần thôi. Vi có yêu Tiểu Khiết mà.
- Con thì chả thấy thế đâu.
- Vi ôm Tiểu Khiết nha. Ôm Tiểu Khiết.
Tuyết Vi tươi cười đi đến ôm Tiểu Khiết vào lòng. Mặc dù bà không cao bằng Mộng Khiết. Phải nói rằng gen của Ngạo Thần quá tốt. Chiều cao của cả Thiên Vũ lẫn Mộng Khiết không thể bàn cãi đi đâu được. Mộng Khiết còn thừa hưởng chiều cao đáng mơ ước của nhiều cô gái. Thậm chí chiều nhà mốt mời gọi để làm người mẫu đại diện cho họ.
- Anh.
Băng thấy Thiên Vũ đi đến thì chào. Anh lại gần cô xoa đầu.
- Mẹ cho em sao?
- Dạ.
- Ừ, em có sở thích giống bà ấy đấy. Thích hoa và còn...
- Còn sao ạ?
- Ngốc.
Băng đỏ cả vành tai, cô mấp máy môi không biết nên nói gì.
- Tiểu Vũ mới nói Vi ngốc sao?
- Con không nói, là mẹ tự nghĩ thôi.
- Vi nghe thấy đó nha. Đi bảo anh Ngạo Thần hứ.1
Tuyết Vi bực bội rời đi. Bà chạy lên tầng tìm chồng mình. Băng ở dưới đó cùng hai anh em nhà Âu Dương. Thật sự mà nói hai anh em như nước với lửa lúc nào gặp nhau là lúc đó sẽ có cãi nhau. Lần này cũng không ngại lệ. Cô đành phải giải khuây cho hai người. Vừa đi vào phòng khách thì xe của Mạc Chấn Huy đi đến. Hôm nay tính ra hai nhà rủ nhau đi chơi. Thiên Vũ cũng vì thế nên mới đưa Băng đến đây hôm nay. Để cô đi chơi cùng mọi người. Vợ chồng Chấn Huy vui vẻ chuẩn bị sẵn đồ đi biển. Vừa vào nhà gặp ba người trẻ tuổi này.
- Cô Xán Xán, cô xinh hơn trước nhiều rồi nha.- Mộng Khiết vui vẻ chạy đến ôm Hạ Xán Xán.
- Cháu chào hai bác.- Băng thấy hai người vào thì cũng lễ phép chào.
- Tiểu Vũ cũng đến à.- Chấn Huy cười đi đến vỗ vai Thiên Vũ.
- Đây là ai đây?- Hạ Xán Xán thấy Băng thì tò mò hỏi.
- À chưa nói với mọi người đây là con gái của chú Alex đó ạ. Là...
- Là vợ sắp cưới của cháu.
Thiên Vũ cướp mất lời nói của Mộng Khiết đi đến ôm eo Băng nói. Băng xấu hổ muốn gạt tay anh ra cũng không được.
- Ồ, là vợ của Tiểu Vũ sao. Đúng là cháu trai của cô, biết chọn vợ thật đấy.
- Cháu là cô bé lần đó?
- D-dạ.
Chấn Huy chỉ thấy hơi buồn cười. Cuối cùng vẫn quay lại với Thiên Vũ, Alex cũng dễ tin người thật đấy.
- Ba của cháu từ lúc nào dễ tin người đến vậy?
- Sao ạ?
Băng rất khó hiểu lời của Chấn Huy. Thiên Vũ cũng chả muốn nói với ông chú này của mình.
- Cô Xán Xán, chú Huy đã làm gãy cây son Chanel của cô vào năm trước.1
- Cái gì? Mạc Chấn Huy, anh qua đây ngay cho tôi.
Hạ Xán Xán nghe vậy liền tức giận nói với Chấn Huy. Ông cũng sợ bà vợ này của mình lắm chứ. Lần đó là lỡ tay không biết đó là son nên quăng nó đi chỗ khác. Bây giờ Hạ Xán Xán biết thật là....Ông lườm Thiên Vũ rồi chạy lên thư phòng của Ngạo Thần.1
- Mạc Chấn Huy, anh đứng lại ngay cho tôi.
Hạ Xán Xán gằn lên cũng đi lên trên tầng.
- Anh không nên làm vậy đâu.
- Lí do?
- Như vậy...là không tốt.
- Băng kệ anh ấy đi, lúc nào mà chả vậy.
Cuối cùng cả hai gia đình đi đến một vùng vịnh để chơi qua ngày hôm ấy, cũng rất vui. Băng cảm thấy mọi người ai cũng tốt. Nhất là bố mẹ của Tuấn Triết, hai người họ đáng yêu vô cùng.