- Anna nghe mẹ nói, con cứ bình tĩnh nhé. Đừng hồi hộp quá sẽ không tốt cho cuộc thi đâu.
- Dạ con biết rồi ạ.
- Anna của ta thông minh quá đi mất.
Alex xoa đầu Băng rồi ôm chặt lấy Băng. Ông thật sự rất nở mày nở mũi vì có cô con gái này.
- A...ba ôm con chặt quá.
- Ôi chết, được rồi. Công chúa của ta cứ bình tĩnh mà thi nhé.
- Vâng ạ. Con vào đó trước ạ.
Băng chào ba mẹ mình rồi vào ngồi phòng chờ cho các thí sinh. Hôm nay cô mặc bộ váy trắng cộc tay. Phần cổ áo thiết kế dáng chữ V. Phần cúc áo màu vàng nhìn óng ánh đẹp vô cùng. Thân váy bo lại ở eo rồi hơi duỗi ra ở phần chân. Váy cũng dài đến đùi cô, không quá hở cũng không quá dài. Băng mặc bộ này nhìn trông thanh lịch và trưởng thành hơn. Vẻ đẹp của cô càng làm tăng sự quấn hút.
Bước vào phòng chờ bao nhiêu ánh mắt dồn vào cô làm cô không được tự nhiên cho lắm. Băng kiếm một ghế trống rồi ngồi xuống đó. Cúi mặt không dám nhìn mọi người. Tính sợ hãi trước đám đông của cô vẫn chưa khắc phục được. Băng luống cuống giở tài liệu ra xem lại một chút. Khoảng tầm 30 phút sau thì cô trợ lý cuộc thi mở cửa đi vào.
- Được rồi đã đến giờ mời các thí sinh vào phòng thi của mình.
Mọi người bắt đầu đứng lên đi ra. Ở phòng thi vô cùng rộng lớn, mỗi bàn cách nhau khoảng 2 mét và mỗi bàn còn có gắn camera để quan sát từng thí sinh thi một. Hai góc tường có gắn hai chiếc to tầm trung bình. Giám thị coi thi thì có hai người. Một người dưới cuối lớp một người ở đầu lớp. Còn có rất nhiều người theo dõi qua màn hình máy tính để tránh gian lận. Băng tìm về bàn có ghi số thứ tự của mình vào rồi ngồi xuống. Giám thị coi thi bắt đầu phát đề thông qua màn hình trên mỗi IPad gắn ở bàn. Tất cả bắt đầu tập trung vào làm đề thi. Băng tập trung cao độ hết sức có thể vào làm bài. Thí sinh dự thi chỉ có 20 người trong đó có của cô. Vậy mà trong đó có hơn nửa thí sinh sau khi đọc đề bài đã tỏ rõ khuân mặt lo lắng. Họ đã ôn tập rất kĩ cho kì thi nhưng đề bài này còn vượt ngoài suy đoán của họ. Băng ghi ghi chép chép ra tờ nháp rồi lại xóa đi. Cô vẫn chưa nghĩ ra được phương hướng giải quyết cho đề bài này.
- Thí sinh 04 đang cố ý muốn trao đổi với thí sinh 10.
Loa đột nhiên vang lên làm mọi người có chút hoảng. Hai thí sinh đó cũng run run không dám động đậy nữa.
Băng nhíu mày suy nghĩ mãi đột nhiên loa vang lên làm cô ra vài con số pi mà mình chưa nghĩ đến. Cô liệt kê rồi tổng hợp tất cả chúng với nhau, tạo dựng nên một hình lập phương không gian trên giấy hoàn chỉnh rồi mới bắt đầu nghĩ ra một một chút cho đề bài. Đề bài này tương đối khó, thậm chí người làm lâu trong nghành cũng phải mất nhiều thời gian để suy nghĩ. Có những hơn 50 giáo sư cùng tiến sĩ để có thể tạo dựng nên một đề bài khó như này. Vậy mà thí sinh tham gia chỉ có thời gian làm bài trong 5 tiếng đồng hồ. Như vậy thật ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Ba mẹ Băng ở bên ngoài có biết được đề bài nhưng họ cũng chỉ là đọc thôi chứ chả biết làm. Thấy mọi người xung quanh nói vô cùng khó thì họ chỉ lo lắng không biết con gái họ có làm được không. Tuy rằng Băng không làm được cũng không sao, nhưng nếu cô đoạt được giải thì thật sự bất ngờ kinh khủng khiếp.
Reng! Reng! Reng!
Chuông báo kết thúc giờ làm bài thi, tất cả thí sinh đều tự động đứng dậy vì họ cũng không thể níu kéo thêm thời gian. Cũng bởi vì làm trên điện tử nên khi hết giờ nó sẽ tự động đóng lại tất cả cũng không làm gì được dù là chưa xong. Băng vẫn đăm chiêu ngồi ở bàn suy nghĩ về hình vẽ không gian này của cô. Nếu không nhầm có vẻ ai đó đã cho hơi nhầm khoảng 0,01 mm nên hình vẽ có vẻ không đúng lắm. Băng rất tự tin về hình vẽ của mình vì cô đã tính từng chi tiết chiều rộng, chiều dài, độ cao, còn cạnh đáy và các góc nữa. Nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
- Thí sinh 11 sao em vẫn còn ngồi đó?- Giám thị thấy còn mỗi Băng ngồi đó liền đến hỏi.
- Dạ bây giờ em ra liền ạ.- Băng giật mình gấp rút thu lại giấy bút rồi đi ra khỏi phòng.
Ba mẹ cô đã chờ sẵn ở phòng chờ thông báo kết quả. Họ cũng đã giữ ghế giúp cô.
- Thi tốt không con?
- Ta nghe nói đề bài rất khó, con thấy sao?
- Dạ ổn ạ. Con chỉ hơi suy nghĩ một chút thôi chứ bây giờ hết rồi.
Ba người ngồi trong phòng chờ. Ba mẹ của các thí sinh khác cũng như nhiều thầy cô giáo hay bạn bè của các thí sinh cũng ngồi bên trong để chờ. Băng ngó xung quanh mãi nhưng chả thấy hình bóng người mà cô cần tìm.
...
- Hôm đấy em đi thi...anh sẽ đến chứ?
- Tôi có việc bận rồi, không phải lần nào em thi vẫn ổn đó sao.1
- Dạ.
...
Một vị giáo sư trung niên đeo kính cầm theo một phong thư được giáp vàng bước vào. Cả khán phòng im lặng. Ông đi đến chỗ kê mic chỉnh lại mic rồi nói.
- Sau đây là phần công bố giải khuyến khích của Cuộc thi Toán học Quốc tế năm nay. Giải khuyến khích thuộc về hai em. Đó là Robert Thompson và Janet Damita Jo Jackson.
Cả một tràng pháo tay nổ ra. Một chàng trai người Anh và một cô gia người Đức bước lên bục nhận giải thưởng và bó hoa vô cùng đẹp.
- Tiếp sau đây là xin mời ba em Bonita Frank, Anna Zuckerberg Wang và Christopher Michael đi lên đây.
Băng có hơi bất ngờ khi mình được gọi, cô còn nghĩ lần này mình còn không đủ khả năng nằm trong top 5 người có điểm cao luôn đấy chứ. Cô đi lên bục, hai người kia nhìn cô có vẻ không ưa cho lắm.
- Trong ba em thí sinh đây có một em thật sự tài năng vượt trội, vì thế ngoài trị giá tiền thưởng lên đến 100USD thì chúng tôi sẽ mời em ấy vào tham gia các dự án của chúng tôi trong năm tới đây. Dự án sẽ được chúng tôi công bố sau cuộc thi.1
- Ồ!!!
Mọi người ai đấy đều kinh ngạc, được tham gia với các giáo sư tiến sĩ tầm cỡ Thế giới là rất khó. Nếu một trong ba người này vào được thì quả thực là rất tài giỏi.
Alex và Glenda nắm tay nhau hồi hộp chờ kết quả.
- Và giải nhất thuộc về Anna Zuckerberg Wang. Thật sự là rất đáng khâm phục.
Trong khi Băng còn đang ngơ ngác, ba mẹ cô thì vui đến nỗi hét cả lên, mọi người cũng vỗ tay chúc mừng thì một thí sinh nữ tiến đến cầm mic nói.
- Bịa đặt, một cô gái còn chưa đủ tuổi ra khỏi Đại học mà có thể đoạt giải nhất như vậy sao?
______________
Các bạn vote va tặng quà cho bên này nhiều mà bên bộ truyện kia không bằng một góc😂. Hơi pùn đột nhiên đang từ no.1 xuống no.3 nhưng thôi hơm seo, truyện của mình được lên đề xuất rồi đó mấy bạn xem chưa😋1