• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"..."

Thôi được rồi, cô lại chơi trò tự hủy rồi!

"Ngôn Gia..." Thấy anh giận dỗi nhìn thẳng không thèm để ý mình nữa, chiếc xe lao đi như xé gió, Trình Doãn vô thức nuốt nước bọt.

Sao anh hay giận dỗi thế nhỉ?

Quãng đường về nhà chưa khi nào lại nhanh như thế, lúc đi qua phòng bảo vệ khu Họa Thiên. Bảo an trực trong chốt mới chỉ kịp thò đầu ra hỏi han một câu duy nhất.

"Dụ tổng, anh về muộn thế..."

"Ừ."

Cổng vừa mở thì xe cũng chạy vút qua, bảo an do đang ngủ gà ngủ gật cũng chẳng nhận ra nét mặt khó coi của anh, bị anh từ chối lời chào thì lập tức nghệt ra.

Qua mấy giây, anh ta mới lúng túng gãi đầu, miệng lẩm bẩm: "Còn chưa kịp chào cô bạn gái kia nữa..."

Cả đoạn đường Trình Doãn đều im lặng, đến lúc thay giày xong, quay ra đã thấy Dụ Ngôn Gia ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt nhìn thẳng về phía trước, trông rất khó gần.

"Ngôn Gia... đàn ông cau có rất dễ hỏng thận, nếu hỏng thận sẽ không sinh con được nữa, không sinh con được nữa sẽ..."

"Qua đây!"

"..."


Chiêu gì cũng hết tác dụng rồi.

Dụ Ngôn Gia vỗ lên chỗ trống cạnh mình, mắt vẫn quan sát biểu hiện của cô, lồng ngực như muốn bùng cháy.

Dù trước kia cô có phạm bao nhiêu lỗi, không nghe lời anh bao nhiêu lần, anh cũng có thể miễn cưỡng tha thứ được. Còn lần này, cô lại tháo cả định vị trên người, một mình đi dạo quanh "Quỷ Môn quan". Ngay lúc phát hiện tiếng súng dưới "tầng cấm", lại thấy bóng cô chạy ra thấp thoáng dưới cầu thang, cô không hề biết lúc đó anh có bao nhiêu nóng ruột, bao nhiêu sợ hãi.

Anh thật sự chỉ mong lúc đó bản thân nhận nhầm, nhưng khi mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, lúc âm lượng nhỏ trong cổ họng từng gọi tên anh vô số lần, lúc hai chữ "tiên sinh" lọt vào tai, anh chỉ hận không thể lập tức đem cô nhóc này nhét gọn vào tim mình. truyện xuyên nhanh

Trình Doãn ngoan ngoãn đi tới, không ngờ đến giờ anh vẫn còn giận. "Em xin lỗi..."

Trước kia có một "bạn trai cũ" tìm đến thì không nói, hiện tại bên cạnh đã có một ảnh đế rồi, sau đó lại xuất hiện hacker họ Thiên gì gì đó nữa.

Cô quen biết nhiều người như vậy anh cũng hiểu. Anh biết, cô gái nhỏ họ Trình hướng nội, dè dặt khi xưa không còn nữa rồi. Càng huống hồ cô gái này lại không giống nữ nhân khác, cô không phải đám mây trắng thuộc về bầu trời, mà chính là ngọn gió phiêu dật, bất chợt đến, lại bất dưng khi nào cũng có thể bay đi.

Thành thật nói xong câu này, Trình Doãn cũng gọn gàng bị đè ra ghế.

Bàn tay giữ lấy ngực theo bản năng, Trình Doãn cả kinh hô. "Anh định làm gì thế?"

Tay có che chắn phòng thủ thế nào cũng vô ích, Dụ Ngôn Gia trong một khắc đã túm gọn hai cổ tay cô đưa lên đỉnh đầu, giọng khàn đầy kiềm chế. "Trừng phạt!"

Lực người nén xuống, thân nhiệt nóng bỏng dán lên người cô, còn có hơi thở nặng nề của anh quấn bên tai, nụ hôn không phải chuồn chuồn đạp nước mà chuyển sang dữ dội như vũ bão tấn công.

Trình Doãn không kịp đáp trả cũng chẳng có cơ hội phản kháng, gò má phiến hồng như trái đào mọng, bờ môi chịu giày vò đến độ sưng tấy.

"Đau..."

Cho đến khi bàn tay anh khóe chặt eo cô, lúc này cô đã không còn đường lui nữa, lại vô tình cảm thấy nhức ở bắp chân.

Anh quan tâm đến từng cái nhíu mày của cô, thấy người dưới thân đã không còn cơ hội chạy mới yên tâm cho là cô không tìm lý do xin tha.

"Chỗ nào?"

Trình Doãn cử động hai chân, bắp chân phải vừa xót vừa đau. "Chân em..."

Quần Tây đen xắn lên cao, để lộ bắp chân thon gọn không chút mỡ. Máu đỏ dần khô hiện ra trước mắt, cái nhíu mày của Dụ Ngôn Gia lại sâu thêm.

Trình Doãn căng da đầu, không dám nhìn vào mắt anh. Trong lòng cầu trời khấn Phật không biết bao nhiêu lần.

Người đàn ông rời đi rồi nhanh chóng quay lại, hộp thuốc đặt lên bàn, nhẹ nhàng giúp cô sơ cứu.

"Bé Dụ... đừng giận nữa mà..." Trình Doãn vươn tay, tại đường nhân trung giữa hai đầu lông mày anh vuốt nhẹ vài cái, lúc này cơ mặt anh mới chậm rãi thả lỏng. "Lúc giận dỗi trông rất xấu..."

"Đừng lộn xộn!"

"..."

Bôi thuốc xong, nghiêm túc nhìn cô một lần nữa, ánh mắt sắc bén quét từ trên xuống dưới, ngữ điệu không vui.

"Thay đồ này ra, khó coi chết đi được."

Cô nhóc này nghĩ gì đây, định dùng bộ quần áo này để qua mắt anh sao?

"Em tưởng anh sẽ giống nam chính trong phim, khen bạn gái mặc đồ gì cũng đẹp?" Trình Doãn kiễng chân, nghiêng đầu nhìn anh.

Gương mặt Dụ Ngôn Gia dần lạnh đi, khóe môi kéo cao, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.

"Muốn thử cảm giác mới đúng không?"

"..." Đôi mắt thiếu nữ chớp chớp, hai giây sau...

"Biến thái!"

Bên kia nồng nhiệt bao nhiêu thì bên này nhàm chán bấy nhiêu.

Ưu Thành Nhan vắt tay lên trán, rốt cuộc nghĩ cũng không ra tại sao người của Giai Thụy lại nhắm đến Đàm Ngư.

Là vì cô là đối thủ của họ, nên muốn bày kế loại trừ?

Không đúng, giới giải trí có khắc nghiệt mưu kế thế nào cũng không đến mức dồn người sống vào bước đường chết như thế chứ?

Vả lại, công ty chủ quản Giai Thụy trong trí nhớ của anh không tồn tại nhiều người đáng sợ như thế.

Ưu Thành Nhan bất lực day thái dương. Bỏ đi, khi nào lành chân thì đến đó một chuyến vậy.

Nhắc "nơi đó" mới nhớ, Ưu Thành Nhan vội mò tay vào túi vải, tìm kiếm chiếc thẻ ban chiều suýt mất mạng mới trộm đi được.

"Chết tiệt, đâu rồi..."

"Tìm cái này à?"

"Mẹ kiếp! Thót tim chết ông!" Ưu Thành Nhan nghe tiếng động sau lưng liền giật mình quay lại.

Dụ Ngôn Gia từ bao giờ đã đứng phía sau, áo sơ mi tối màu cùng quần Tây đơn giản. Người đàn ông này bất cứ khi nào xuất hiện cũng chỉn chu như thế.

Tấm thẻ đen kẹp giữa ngón tay anh ta đang chìa về phía mình, Ưu Thành Nhan không dám tin, lại vì thế mà nghi hoặc không kịp nhận.

"Cái này... là ý gì?"

"Vợ tôi thay cậu đi rồi." Dụ Ngôn Gia ném qua, không thèm quan tâm nét mặt biến sắc của cậu ta, ung dung kéo ghế ngồi.

Ưu Thành Nhan vội đỡ lấy, nhìn xong lại ngẩn người. "Anh nói cái gì tôi không hiểu."

Trình Doãn thay anh đi đâu cơ? Chợ Đen á? Vì sao chứ?

Ưu Thành Nhan hoang mang bao nhiêu thì Dụ Ngôn Gia lại bình thản bấy nhiêu.

"Cậu cảm thấy tôi có trách nhiệm phải thông não cho tình địch à?"

"..."

Nhìn gương mặt thất thố của Ưu Thành Nhan, Dụ Ngôn Gia không khỏi có cảm giác khinh thường trong lòng.

Rốt cuộc tên õng ẹo này có gì mà nhóc con đó lại sùng bái đến thế?

Ưu Thành Nhan và Đàm Ngư là đồng nghiệp thì không nói. Nhưng Trình Doãn và Đàm Ngư lại có liên kết gì?

Ở một nơi nào đó, trong góc phòng tối, "lão phật gia" ngồi chính giữa chiếc bàn lớn. Gương mặt cả kinh thất sắc.

"Sao Dụ Ngôn Gia lại xuất hiện ở đó chứ?"

Nói xong câu này, đáp lại bà ta là một tiếng cười chế nhạo. Sau bức bình phong, thanh niên trẻ chưa bao giờ chịu lộ mặt.

"Xem bà sợ hãi thế nào kìa... bà đi sợ đứa con trai vô dụng của người đã chết sao?" Tiếng nói rành mạch, nghe qua thì vô cùng nhẹ nhàng, còn có chút thờ ơ, nhưng ý tứ kia lại khiến người ta kiêng dè.

"Lão phật gia" đập bàn. "Cậu đừng có coi thường anh ta. Năm đó không tra ra chúng ta là vì đứa nhóc mười mấy đó thực lực chưa đủ. Còn bây giờ trên đất Tân Thành này, có ai nghe đến ba từ "Dụ Ngôn Gia" mà không cúi đầu?"

"Lý Chiêm!"

Bà ta giật mình nhìn chằm chằm ra phía sau bức bình phong, cả kinh tròn mắt. Chưa bao giờ người đàn ông giấu mặt kia gọi thẳng tên bà như vậy cả.

Tiếng cười thờ ơ lại vọng ra. "Bà đừng quên năm xưa bà đã làm những gì. Chỗ tôi không nuôi kẻ chùn bước."

Nhận ra thái độ trong lời nói kia có phần khắt khe, Lý Chiêm bất giác cắn răng đè xuống phẫn nộ trong lòng, im nghỉm không biết nói gì nữa.

...

"Vậy ý anh... người ám sát mẹ anh năm đó và kẻ bắt cóc Đàm Ngư là cùng một người?"

Dụ Ngôn Gia xoa xoa chiếc nhẫn bạc trong tay, dòng chữ Trình Doãn sáng lấp lánh trong đôi mắt đen láy của anh.

"Chỉ là suy đoán của tôi thôi."

Vừa muốn nhắm vào Đàm Ngư, vừa muốn lợi dụng Trình Doãn?

Ưu Thành Nhan nương theo hành động chăm chú vào ngón áp út của Dụ Ngôn Gia, nhớ đến nửa kia của hắn cũng đeo một chiếc y vậy, anh bất giác thấy chua xót trong lòng.

Nếu họ đã muốn nhắm đến Đàm Ngư, vậy Dụ Ngôn Gia với anh bây giờ coi như là người đứng chung một thuyền rồi.

Dường như trong đầu đã tính toán gì đó, chỉ thấy hai bàn tay Ưu Thành Nhan siết chặt lại, thanh âm trong đêm tối dần trở nên lạnh lẽo.


"Dù là chuyện gì đi nữa, chuyện này tôi nhất định sẽ theo đến cùng." Ngừng một lát, ánh mắt Ưu Thành Nhan lại tối đi vài phần. "Tôi sẽ làm mọi thứ vì Trình Doãn, anh chỉ cần ở đằng sau, hậu thuẫn cho cô ấy là được rồi."


Đuôi mắt Dụ Ngôn Gia thoáng cong lên kinh ngạc, sau cùng lại cụp xuống, lời nói mang theo vài phần bá khí.


"Phí lời, người phụ nữ của ông, tự khắc có cách bảo vệ."


...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK