Trình Tống, Nhan Điềm, Trình Nhược bao gồm cả Lưu Giang và những người có mặt ở đây đều phải há hốc mồm kinh ngạc.
"Ba, nếu đơn giản chỉ muốn cùng Vương Thị hợp tác làm ăn lâu dài, thì tình cảm khăng khít bền chặt gì đó không cần đâu." Trình Doãn vẫn giữ nét mặt bình thản, cô không thích hắn, đồng nghĩa với việc sẽ không cùng hắn kết hôn.
Kết hôn để Vương Tần Lâm có lý do đánh đập cô nhiều hơn, xong vài ba ngày là ly hôn, vậy chi bằng đừng cưới xin gì nữa.
Cô chính là không muốn cho Vương Thị mặt mũi, không cho Trình gia có đường lui.
Cô phải bảo vệ hạnh phúc của bản thân.
Lúc này, tiếng đá cửa cũng cùng lúc vang lên, bóng dáng Vương Tần Lâm khập khiễng chạy về phía này, ánh mắt nhìn Trình Doãn như thể muốn ngay lập tức ăn tươi nuốt sống cô.
"Trình Doãn! Cô dám từ chối tôi?" Vương Tần Lâm đứng trước mặt cô, nhưng vì hạ thân vẫn còn đau nhức nên hắn chẳng thể đứng thẳng được. Thành ra hắn vốn dĩ cao hơn cô nhưng lại phải khom lưng nói chuyện với cô.
"Dám thì sao mà không dám thì sao?"
Vương Tần Lâm nghiến răng. "Nếu cô hủy hôn, tôi sẽ trực tiếp rút vốn khỏi Trình Thị, sẽ dỡ luôn cả cái công trình ngàn năm có một, cao sang gì đó lắm của ba cô. Xem mấy người trở tay kiểu gì?"
Trình Tống nghe đến đây, chân tay run lẩy bẩy.
"Vương tổng, Trình Doãn nó chỉ là nhất thời bồng bột, nó không có ý gì đâu..."
Vương Tần Lâm ngạo nghễ quay đầu đi, không thèm quan tâm lời van nài của Trình Tống và Nhan Điềm.
...
Sáng hôm sau, Trình Doãn một mình đến phim trường, kết thúc cảnh quay cuối cùng của cô trong dự án.
Vì hôm nay là hoàn thiện những phân cảnh cuối nên nhà sản xuất phim Tô Dực cũng trực tiếp đến đây động viên và cổ vũ mọi người.
Nhưng điều Trình Doãn để tâm nhất mới là sự xuất hiện của Trình Nhược. Cô ta không chỉ đem lòng "hòa hiếu" cùng nụ cười rạng rỡ nhất đến, mà còn có cả một đội quân bưng bê trà đá và nước giải khát cho mọi người, khiến ai nấy gặp cô ta, đi đến đâu đều mừng rỡ và cảm ơn rối rít.
Trình Doãn nheo mắt nhìn qua tán ô rộng, bóng dáng lả lướt của Trình Nhược đang từng bước tiến về phía này.
"Aiyo, em gái ngoan! Quay xong từ khi nào thế, chị mải nói chuyện với mọi người mà không để ý em ngồi ở đây. Nào, uống ly nước lạnh cho đỡ mệt."
Trình Nhược đưa một cốc nước đến trước mặt cô, Trình Doãn ngẩng đầu, không nhận ly nước của cô ta mà chỉ dùng nước lọc. "Cảm ơn."
Phía sau lưng Trình Doãn vẫn còn vài người trong ekip và chuyên viên trang điểm, Trình Nhược vì thế không dám nổi cáu, cố duy trì nụ cười.
"Doãn Doãn, đều là chị em trong nhà, khách khí gì chứ?"
Trình Doãn trả lời, ngữ điệu không nhanh không chậm. "Mọi hôm không thấy chị đến chơi, làm em còn tưởng chị đi spa quên mất em gái ở đây rồi chứ, thế chị gái thân yêu, hôm nay chị đến đây làm gì vậy?"
Con ranh! Đồ không biết tốt xấu!
Khóe môi Trình Nhược cứng đờ. Đúng là hôm nay cô ta chẳng rảnh rỗi gì mà vác xác đầy nắng dầm mưa đến đây cả, chẳng qua hay tin nhà sản xuất phim Tô Dực cũng đến, cô ta mới cắn răng đứng đây diễn tròn vai "chị em thâm tình" với Trình Doãn thôi.
Ánh mắt Trình Nhược đầy khinh bỉ nhìn Trình Doãn, lặng lẽ ngồi xuống ghế. Nếu để Tô Dực nhìn thấy sự thân thiện và hòa đồng của cô với mọi người, chắc chắn ông ta sẽ có thiện cảm với cô nhiều hơn. Đến lúc đó, cô ta chẳng lẽ còn sợ không làm mà vẫn muốn hưởng bát vàng đó sao?
Càng đáng thương hơn cho Trình Doãn, chỉ có thể mãi mãi đứng trong giới giải trí với thân phận là vai diễn tuyến ba, cả đời không được nâng đỡ, không ngóc đầu lên nổi.
Trình Nhược thầm cảm khái bản thân, haha, cô thật biết nhìn xa trông rộng.
"Em gái ngoan, ngồi nghỉ ngơi cho tốt. Gia đình kỳ vọng vào em nhiều lắm đấy!"
Trình Nhược cao quý nhấc mông khỏi ghế, đầu ngẩng cao, lưng thẳng tắp, ngực cong mông... hơi thủ, kiêu ngạo như một quý cô mà rời đi.
Trình Doãn nghe thấy phía sau lưng có người nín cười.
Người rời đi lại có người đến. Từ xa, hàm răng đều như hạt bắp của Tống Nguyên đã phát sáng dưới ánh nắng chói chang của mặt trời.
"Hi, người đẹp!" Lần này, Tống Nguyên xuất hiện với bộ chiến giáp đen sì, tháo mỗi mũ đuôi gà.
Trình Doãn thắc mắc. "Anh không thấy nóng sao?"
Dưới cái thời tiết nắng gay gắt của tháng bảy, bộ chiến giáp kia, chẳng phải sự lựa chọn hoàn hảo gì.
Tống Nguyên cúi đầu, lát sau mới khẽ cười. "Cô không thấy... tôi mặc bộ đồ này rất đẹp hay sao?"
"Oh!" Trình Doãn tỏ vẻ đã hiểu, nhìn anh ta rồi chẳng nói gì nữa.
"Tiểu Doãn, tối nay... anh có thể mời em ăn cơm không?"
Lần thứ hai ngồi nói chuyện với Tống Nguyên, Trình Doãn có thiện cảm với anh ta rất nhiều so với lần đầu. Đơn giản trong quá trình hợp tác, ngoài cái tính đào hoa phong tình lãng tử ra, mọi cư xử của anh ta cô đều chấp nhận được.
"Tối nay tôi bận." Trình Doãn từ chối, cô nhìn anh ta, vẻ mặt khó hiểu. "Vả lại, anh có bạn gái rồi mà?"
Nhắc đến đây, nụ cười trên môi Tống Nguyên tắt ngúm.
Trình Doãn cảm thấy mình hỏi không đúng lúc, vừa định mở lời xin lỗi thì đã có người khác đến, hỏi tới tấp anh ta.
"A Nguyên, em đứng ở ngoài đợi anh anh không thấy sao? Tại sao thay vì làm việc xong đến tìm em, anh lại ngồi vui vẻ nói chuyện ở đây? Anh không suy nghĩ cho em à? Còn cô gái này nữa, ai đây..."
Tống Nguyên cúi gằm mặt, quai hàm cứng ngắc vì mất kiên nhẫn. "Em về trước đi."
"A Nguyên!" Cô bạn gái của Tống Nguyên vùng vằng khóc mếu.
Trình Doãn nhún vai, chuẩn bị che ô rời đi.
"Tiểu Doãn..." Tống Nguyên nhìn theo cô, khẽ gọi.
Chát!
Hai từ "Tiểu Doãn" thành công chọc tức cô bạn gái của anh ta, Trình Doãn quay lại, không khỏi kinh ngạc mà sửng sốt.
Chỉ thấy nửa bên mặt của Tống Nguyên đỏ ửng vì bị bạn gái tát, anh ta nghiêng người đi, nhìn không rõ biểu cảm trong ánh mắt ra sao.
"Tiểu Doãn? Anh gọi cô ta là Tiểu Doãn? Thân mật nhỉ? Tống Nguyên, anh lén lút sau lưng tôi đấy à?"
Tống Nguyên nghiến răng, xồng xộc lôi bạn gái rời đi trước mắt cả đoàn làm phim.
Rồi xong, Trình Doãn cô thành tiểu tam rồi à? Tống Nguyên, cậu giải thích với người ta cho rõ đấy nhé.
...
Ra đến cổng, Trình Doãn thận trọng nhìn ra xa.
"Trình tử! Bên này!"
Quả nhiên cô không nhìn nhầm, Hoa Thần đang đứng bắt xe đợi cô.
"Hôm nay cậu không lên trường à?"
Hoa Thần lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt long lanh. "Cậu quên rồi sao? Mình được nghỉ hè rồi mà?"
Nhắc xong mới nhớ, thú thật dạo này suy nghĩ nhiều, cô cũng chẳng để ý đến thời gian nữa.
Hoa Thần vào xe sau cô, ánh mắt cứ ráo riết ra bên ngoài như đang tìm kiếm gì đó. "Trình tử, anh chàng hoàng thượng hôm nọ, về rồi à? Nãy mình mới thấy anh ta ở đâu đây mà?"
Trình Doãn ngẫm lại, "hoàng thượng" mà Hoa Thần nhắc đến chính là Tống Nguyên.
"Đừng nói cậu có tình ý với người ta đấy nhé?"
Hai má Hoa Thần đỏ rực lên. "Không phải ý đó..."
Trình Doãn dở khóc dở cười, không đành lòng mà khuyên một câu. "Người ta là hoa có chủ rồi đấy!"
Vừa nghe xong, cô bạn thân đã không cam tâm mà kêu gào. "Hoa có chủ thì sao chứ? Một chậu có thể cắm được nhiều hoa, mình đập chậu cướp hoa cũng được mà?"
Trình Doãn: "..."
...
Sau khi chờ đợi nhiều ngày, giống với Trình Doãn suy đoán, Đàm Triết không hề tham dự bất kỳ cuộc phỏng vấn Y dược nào, ngay cả các sự kiện giao lưu của bệnh viện cũng không.
Nếu cứ thế này, cô biết nói chuyện với chú ấy kiểu gì đây?
Tại bệnh viện trung tâm nổi tiếng thành phố.
Diệp Hạo đứng cạnh các cố vấn dược sỹ khác chụp ảnh lưu niệm, hôm nay là kỉ niệm tám mươi năm ngày thành lập bệnh viện.
"Hi! Bác sỹ Diệp!"
Diệp Hạo quay đầu như chong chóng, sau khi phát hiện mình không nghe nhầm với vội vã chúi ra sau lưng đám đông, né Trình Doãn hơn né tà.
"Bác sỹ Diệp! Anh vội về ôm vợ à?" Trình Doãn đã đi đến gần, bàn tay mảnh khảnh vỗ thật mạnh lên bả vai anh ta.
Diệp Hạo nhắm tịt mắt, hai tay chắp lại như van nài.
"Cô Trình, tôi còn chưa có vợ đâu, làm ơn tha tôi đi!"
Chẳng hiểu sao, sau lần Dụ Ngôn Gia đưa cô nhóc này đến khám, anh lại sợ Trình Doãn đến thế này.
Dụ Ngôn Gia không bình thường, quả nhiên những người anh ta cũng chẳng bình thường tí nào.
Khoan đã... cậu cũng quen Dụ Ngôn Gia mà nhỉ?
"Thất thần cái gì thế? Có việc nghiêm túc muốn nói với anh đây!"
[...]
"Nói như vậy, hôm nay Đàm Triết cũng không có mặt ở đây?" Trình Doãn chống cằm, muốn xác nhận mà hỏi lại lần nữa.
"Đàm Triết tuyệt đối kín tiếng trong vấn đề cá nhân, nếu cô quen ông ta thì phải biết điều này chứ? Nhưng mà... cô muốn tìm ông ta để làm gì?" Diệp Hạo thả tay vào túi áo, thắc mắc hỏi lại.
Gương mặt Trình Doãn lộ rõ vẻ thất vọng. "Không có gì, tôi tò mò thôi."
Diệp Hạo không chịu buông tha, tiếp tục hỏi.
"Cô quen biết với Đàm Triết thế nào? Chữa bệnh à? Hay là gì? Đừng nói cô muốn thay bác sỹ riêng cho Trình gia đấy nhé?"
Trình Doãn còn sợ Diệp Hạo sẽ hỏi trúng tim đen, sau khi nghe mấy lời này cô mới nhẹ nhàng thở ra hơi. Thật may mắn vì Diệp Hạo không nhạy bén đến nỗi hỏi trúng bí mật của cô.
"Nếu có thể!" Trình Doãn mỉm cười xinh đẹp, một câu nói đã đập tan mọi khúc mắc trong lòng Diệp Hạo.
Chưa xét đến việc có thể mời Đàm Triết làm bác sỹ riêng của Trình gia hay không. Chỉ nghĩ đến viễn cảnh Đàm Triết dính líu đến Trình gia, cô đã không thích việc đó rồi. Cô tuyệt đối không muốn để chú ấy có bất kỳ mối liên can nào đến nhà họ Trình.
Trình Doãn không ở lại lâu, thăm hỏi Diệp Hạo vài câu đơn giản xong cô cũng rời đi.
Diệp Hạo lắc đầu ngao ngán. Trong đầu chỉ nghĩ về việc tại sao Trình Doãn còn nhỏ mà lại để ý mấy chuyện quá phận như thế.
"Ôi! Dụ Ngôn Gia, cậu bị biến thái à? Đứng đây từ khi nào thế?"
Diệp Hạo giật mình thon thót, vừa định kéo rèm ngăn cách phòng ra, ngay lập tức đã bị gương mặt không biểu cảm của Dụ Ngôn Gia dọa nhảy dựng.
"Trình Doãn tìm Đàm Triết để làm gì?"
Diệp Hạo thở hổn hển, vuốt ve con tim nhỏ bé đang đập loạn xạ, nhăn mày hỏi lại.
"Cậu cũng quan tâm ông ta à? Hai người bị làm sao đấy? Hay là..." Diệp Hạo ghé sát Dụ Ngôn Gia, ánh mắt đầy ý tứ xấu xa. "Cậu sợ tôi làm gì cháu của cậu à?"
Dụ Ngôn Gia trừng mắt nhìn hắn, nghiêm giọng.
"Cho cậu cơ hội trả lời lần nữa đấy."
Diệp Hạo ấm ức vô cùng. "Cậu đứng ngoài nghe lén hết rồi còn gì? Tôi còn trả lời làm gì nữa..."
Dụ Ngôn Gia lúc này mới chịu buông tha, anh đi đến bên cửa sổ, phóng tầm mắt xuống dưới. Bóng dáng Trình Doãn nhanh chóng trèo lên taxi rồi hòa vào dòng xe cộ lẫn lộn.
Đàm Triết là chú ruột của Đàm Ngư. Cô đã đến tận đây hỏi tìm người như vậy rồi, khiến anh không thể không nghi ngờ.
Một fan hâm mộ sẽ không phát cuồng đến nỗi tìm hiểu đến mức này.
Ánh mắt người đàn ông tối đi. Trình Doãn... không vô hại như anh nghĩ.
___