• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả hành lang vang vọng tiếng bước chân đều đều, Trình Doãn nằm yên trong vòng tay anh, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

Cô chỉ cần khẽ ngước đầu là lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh. Giờ phút này, đôi mắt đen láy cùng quai hàm cứng ngắc đầy nghiêm nghị của anh khiến cô không rét mà run.

"Ngôn Gia..."

"Bé Dụ..."

Trình Doãn liên tục gọi, giọng nói khàn khàn do ban nãy ho quá nhiều. Thanh âm cứ như tiếng mèo quanh quẩn bên tai, Dụ Ngôn Gia chững lại một lúc, cúi xuống nhìn cô chằm chặp.

Thiếu nữ rũ mi mắt, cô không chọi nổi cái nhìn đó của anh.

Bước qua phòng khách, lướt lên lầu hai, cánh cửa phòng ngủ bị lực chân thô bạo của người đàn ông đạp mạnh, Trình Doãn cơ hồ còn nghe thấy tiếng ốc vít rung.

Đặt cô xuống giường, dùng chăn bông quấn cả người cô lại, sau đó mới ngồi xuống, nghiêm túc nhìn cô.


Trình Doãn chẳng rõ tại sao lại sợ hãi như lúc này, ngay cả việc ngẩng đầu cũng không dám. Chỉ đến khi ngón tay lành lạnh của anh kẹp lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh. Lúc này hai người mới trực tiếp đối diện.

Đôi mắt đen láy của anh nghiêm lại, rõ ràng là đang giận, vậy mà chẳng chịu nói lời nào.

Bàn tay anh tăng thêm lực, ép cái đầu nhỏ của cô ngẩng cao.

Anh đang xem vết thương ở cổ của cô.

"Tại sao không gọi cho anh?" Giọng nói trầm trầm, lạnh lẽo mà nghiêm nghị.

"Cô ta còn không cho em thời gian thở..."

"..." Đúng là nuông chiều cô, nhiều khi anh hóa ngốc luôn rồi.

Lần sau mỗi ngóc ngách trong nhà anh sẽ gắn chuông báo động, kết nối trực tiếp với điện thoại của anh, trực tiếp giám sát cô như trông chừng một đứa trẻ. Không ngừa Đào Tử thì cũng đề phòng cả đám fan cuồng của cô sau này nữa.

"Còn Lương Ngạn là ai? Là người vừa nãy à?"

"Ừm..."

"Chuyện trên báo là thế nào?"

Anh đang hỏi, cô và anh ta có phải từng là bạn trai bạn gái hay không.

Trình Doãn ngẩng đầu, câu chữ rõ ràng. "Không phải."

Cô hiện tại là Trình Doãn, không phải Đàm Ngư, không phải bạn gái cũ anh ta.

Hai người nhìn nhau, bốn bề rơi vào tĩnh lặng. Đôi mắt đen láy sâu hun hút cứ thế bao trùm lên người cô, như thể có một sức lực vô hình nào đó đang chèn ép cô xuống vậy.

"Trình Doãn, anh sẽ khiến em triệt để quên đi cậu ta."

"Em đã nói không phải..." Cổ họng hơi run, ánh mắt còn có ý lảng tránh. Trình Doãn vội cụp mắt, những lúc thế này, cô mới thấy diễn xuất của mình vụng về thế nào.

Cái gì cũng không qua mặt nổi người đàn ông này.

"Tất nhiên là không phải." Dụ Ngôn Gia khẽ nghiêng đầu, rướn người về phía cô, lấy từ hộc tủ đầu giường mấy miếng băng gạc, bóc tách từng cái, chỗ nào có vết máu rướm ra anh đều sẽ băng lại. "Ông đây ngon hơn hắn."

"..." Cái tính khí kiêu ngạo này, đúng là không ai bì với anh được.

Khóe miệng kéo cong, Trình Doãn vươn tay, xoa lên đỉnh đầu Dụ Ngôn Gia.

"Nhưng mà..." Giọng điệu thăm dò. "Em vẫn còn chuyện cần nói với cậu ta... lần cuối..."

Lời chưa nói xong, nụ hôn của anh đã rơi xuống.

Bàn tay thô ráp chụp lấy gáy cô, cả người Trình Doãn vô thức rướn cao, cổ họng còn chưa kịp nức nở mấy tiếng đã bị anh nuốt trọn.

Thô lỗ cạy khuôn miệng muốn chống đối của cô ra, môi lưỡi linh hoạt dần dần tiến vào, dư vị càn rỡ hung bạo xâm lấn.

Cuồng dã, mãnh liệt... còn có chút chiếm hữu, xâm lược.

Hô hấp càng lúc càng không thông, môi lưỡi hòa quyện, hương vị đê mê đến điên dại.

Chưa bao giờ anh hôn theo cách thô lỗ thế này. Nếu là trước kia, cách hôn của anh dịu dàng, thăm dò bao nhiêu, giờ phút này lại hung hăng, mãnh liệt bấy nhiêu.

Cả người Trình Doãn mềm như cọng bún, bàn tay đặt trên ngực anh cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực nữa.

Nụ hôn mơn trớn gò má, ngậm lấy vành tai thiếu nữ, rơi xuống cằm, dừng lại ở hõm xương quai xanh tinh tế.

Cô không thấy được sự giận dữ muốn hóa thú của anh, cũng không thấy được sự nuông chiều đến bất kham của anh.

"Em bỏ chồng đi tương tư thằng khác à?" Giọng anh khàn khàn, ẩn chứa dục vọng. "Em nghĩ anh nhân từ thế sao? Nghe em nhắc đến thằng khác, anh sẽ không tức giận sao? Doãn Doãn, đừng đánh giá cao giới hạn của anh như thế."

Doãn Doãn...

Những lời này làm cô ngẩn người.

Dụ Ngôn Gia vẫn như cũ ôm chặt lấy cô, làn môi mỏng trải qua một trận ướt át đã sưng nhẹ, còn có vết máu rướm ra do ai đó cắn.

"Ngôn Gia, em không muốn anh hiểu lầm. Nhưng anh ta muốn dựa hơi em để kiếm tiền, em phải hai mặt một lời dứt khoát cho xong..."

Dụ Ngôn Gia nhìn cô.

"Em có yêu anh không?"

"Hả... sao anh lại hỏi..."

"Trả lời!" Âm cuối cao vút.

Trình Doãn sợ hãi đến hoảng hốt. Từ trước đến nay, anh chưa từng tức giận với cô, trong bất kỳ chuyện gì, ngay cả mắng cũng chưa từng...

Vậy mà hôm nay...

"Ngôn Gia... anh... vừa quát em sao?" Thiếu nữ mím môi, mí mắt ngấn lệ, cuối cùng không kìm được mà bật khóc thành tiếng.

Bộ dạng hung dữ của anh trong giây lát như ngọn lửa đang cháy phừng phừng bị nước lạnh dập tắt. Chiếc giường lớn nún xuống một cái, nửa phút sau, hai đầu gối quỳ xuống đệm, vòng tay lớn gắt gao ôm lấy cô.


"Mẹ kiếp! Giọng ông to, không phải quát!"


Trong căn phòng ngủ, tiếng khóc nấc của Trình Doãn càng lúc càng thê lương muốn đứt ruột.


"Hức... ông với ai... em không... hức... không phải con cháu nhà anh..."


"Đúng, là anh hỗn! Là anh hỗn, anh là chồng em, không dám quát em, nửa đời chỉ dám hầu em ngủ thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK