"Doãn Doãn... em vẫn đang diễn đúng không?" Chiếc nhẫn vừa chạm đến ngón áp út đã bị hành động rụt tay lại của cô mà rơi xuống, nổi bật trên tấm thảm nhung màu đỏ sẫm.
Cổ họng Trình Doãn nghẹn lại, tựa như bị ai đó bóp lấy. "Anh không diễn mà đúng không? Em cũng không diễn... những gì anh thấy là thật, những gì anh nghe cũng là thật..."
Từ góc nhìn của cô, sắc mặt Dụ Ngôn Gia tái đi đến đáng sợ, gân xanh nổi đầy trán. Cảm giác bây giờ... giống như mọi thứ đã nắm được trong tay nhưng lại không thể giữ lấy...
Mất mát tột độ.
"Chúng ta vẫn đang rất tốt. Doãn Doãn... tại sao?"
Trình Doãn run rẩy nhìn anh, hốc mắt đỏ ngàu.
"Phải... chính vì mọi thứ quá tốt đẹp mới khiến em cảm thấy không chân thực. Ngôn Gia, anh rất tốt, là em không xứng với anh..."
Có câu nói...
Trong chuyện tình cảm, cấm kỵ nhất chính là cảm xúc mập mờ. Nếu ban đầu không rõ ràng thì dù có cố gắng thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn là không có kết quả.
Quan hệ của hai người, dùng một đêm rực tình để đổi lấy, lấy dục vọng làm điểm tựa. Dù cả hai có rõ ràng thế nào đi nữa, cũng chẳng thể thắng nổi hai chữ ranh giới.
Cô có thể cùng anh đi đến giờ phút này, âu cũng là sống trong cái tự tin, kiêu ngạo nửa đời trước của Đàm Ngư. Nhưng thực khác mộng, điên cuồng đến đâu rồi cũng phải tỉnh. Suy cho cùng, thân thể này vẫn mãi là một Trình Doãn thấp cổ bé họng, đứng bên cạnh anh chính là không môn đăng hộ đối.
"Ngôn Gia... chúng ta thích hợp để yêu, nhưng không thích hợp để cưới..."
Thế giới xung quanh hai người họ như chìm vào câm lặng. Mãi một lúc lâu sau, người đàn ông mới đứng dậy. Khoảnh khắc anh quỳ một chân xuống cầu hôn cô không hề thua kém ai, cho nên lúc anh vững chãi đứng dậy, mọi hành động đều đem lại cảm giác vượt trội.
"Chỗ nào không thích hợp?"
Lúc này Trình Doãn mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt giàn giụa nước mắt khiến người đàn ông như chết lặng. Cô im lặng không nói, giống như đang khiêu khích sự nhẫn nại của anh.
Người như Dụ Ngôn Gia, lúc yêu thương cô thì sẽ toàn tâm toàn ý nâng niu trên tay như một viên kim cương quý báu. Còn nếu có ngày anh ruồng bỏ cô, cũng sẽ không nhân từ đối đãi như cách anh loại bỏ một viên đá thô không còn giá trị nữa vậy.
Cứ cho là cô ích kỷ đi, cô nhút nhát, cô không xứng nhận được tình yêu của anh.
"Hay em cảm thấy, tôi không thích hợp với em?" Dụ Ngôn Gia gắt gao siết chặt gương mặt cô, gằn từng chữ.
"Tôi đã nói thế nào? Em vẫn chưa quên được cậu ta đúng không? Hay là em cảm thấy tình cảm của tôi như một trò đùa?"
"Trình Doãn." Anh gọi cả tên của cô. "Rốt cuộc em cảm thấy không thích hợp chỗ nào?"
Bả vai cô gái run lên, nước mắt cũng đã ngừng chảy, khô lại dính lên gương mặt khiến nó trở nên nhem nhuốc.
"Anh cần người xứng đôi vừa lứa cưới về làm vợ..."
"Tôi không quan tâm miệng lưỡi người khác." Ngón tay siết lấy cằm cô mỗi lúc một chặt, cả thanh âm cũng đã nặng nề hơn.
Trình Doãn càng cứng rắn hơn, nhìn thẳng vào mắt anh, rành mạch.
"Anh không quan tâm, nhưng em quan tâm. Con của chúng ta sau này thì sao? Người đời sẽ dè bỉu nó thế nào, nói về ba mẹ nó ra sao, anh đã từng nghĩ đến chưa?"
Lời nói xong, lồng ngực cảm giác không sao thở nổi.
Nắng vẫn xào xạc, lay động cỏ cây. Khung cảnh vẫn rất đẹp, lay động lòng người.
Ngón tay đang giữ lấy cằm cô đã tuột xuống, buông thõng hai bên hông. Dụ Ngôn Gia vô lực cúi đầu, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, ngay giây sau, chuyển thành ôm cả người cô lên, sải bước rời khỏi hiện trường.
"Dụ Ngôn Gia..."
"Im lặng! Em thấy bản thân bị hạ thấp? Được, tôi nâng em lên!"
Hiện trường theo bước chân rời đi của Dụ Ngôn Gia mà nháo nhào như ong vỡ tổ. Lợi Bỉ lúc này mới hoàn hồn, co cẳng đuổi theo.
Dụ Tỉnh như bị ai đó đập mạnh vào gáy. "Vậy là sao? Cầu hôn không thành à? Wtf? Này, đi đâu đấy?"
Lợi Bỉ càu nhàu, luống cuống đến mức run cả người. "Còn đi đâu nữa? Ngăn sói ăn thịt người chứ đi đâu!"
Bác sỹ Diệp Hạo vừa ăn một miếng bánh ngọt còn chưa kịp nuốt xuống đã bị tình cảnh này dọa cho mắc nghẹn. "Ô ô! Khụ... nghẹn chết lão tử! Cấp cứu, hô hấp nhân tạo cho lão tử... ô..."
Tự tin và tự ti, vốn sinh ra từ cảm xúc của con người. Thành hay bại cũng từ nó mà ra, khi đã có rồi thì sẽ có lý do kiêu ngạo, còn nếu có mà không thể giữ được... lại rất dễ sinh ra tự ti.
Đàm Ngư và Trình Doãn... dẫu sao cũng là phụ nữ, đều biết tủi biết hờn. Dù vẻ ngoài có được bảo bọc kỹ lưỡng đến đâu thì cũng có lúc phải tháo chiếc mặt nạ đó xuống.
Đào Tử khẽ thở dài. Người như cô ấy, có cương có nhu, cầm lên được thì cũng buông xuống được. Cô ấy kiêu ngạo, nhưng nếu biết bản thân không giữ được, cũng chẳng thể bắt nó làm của riêng. Từ đó mà buông tay tất cả.
Người đàn ông ưu tú như Dụ Ngôn Gia mà cô ấy cũng không thèm giữ, vậy một kẻ thất bại như Lương Ngạn thì cần gì phải níu kéo hết kiếp này đến kiếp khác?
Haha, sống lại một kiếp cũng không tồi, Đào Tử ngộ ra được rất nhiều chuyện, cũng đã thông suốt một vài thứ.
"Haiz, đúng là phụ nữ... nhiều lúc chỉ biết phức tạp hóa vấn đề lên." Đào Tử ngáp ngắn ngáp dài, lúc rời đi còn tiện tay ngắt một bông hồng. "Nếu là tôi... tôi đã lấy viên kim cương đó rồi..."
Diệp Hạo vừa lúc đi tới, sượt qua Đào Tử vài bước mới nhận ra gương mặt quen thuộc kia.
"Này! Cô dám trốn trại hả?"
Đào Tử: "..."
...
Hai chiếc Roll Royce đuổi nhau như bay trên đường quốc lộ, vừa đi vừa bấm còi khiến nguyên một dải đường họ đi qua như bị khủng bố tấn công.
"Mẹ kiếp, lão Dụ!" Lợi Bỉ chảy mồ hôi hột, tập trung cao độ đuổi theo chiếc xe phía trước.
Dụ Tỉnh mặt mày tái mét. "Chậm lại làm gì? Phóng nhanh lên, còn chậm nữa là không kịp đâu!"
"Cậu ta đúng là tiêm phải máu gà!"
...
"Em muốn về nhà..."
Kít!
Cả chiếc xe như bị kéo dây cót, động tác đứt đoạn, bánh xe xoẹt trên mặt đường bắn cả tia lửa, động cơ xe gầm thét, giống như cách chủ nhân của nó muốn bộc phát cơn thịnh nộ.
Ánh mắt Trình Doãn vẫn kiên định nhìn về phía trước, chỉ là gương mặt vốn hồng hào đã nhợt nhạt đến đáng sợ, giọng cô rất khẽ, nhưng vẫn đủ để người đàn ông bên cạnh nghe thấy.
Anh đã làm theo lời cô.
Dụ Ngôn Gia hoảng loạn bước theo cô xuống xe, hai người một trước một sau đi vào tòa nhà. Trình Doãn bước chậm lại, cuối cùng là dừng hẳn.
Nhưng cô không chịu quay lưng lại, chỉ đứng đó chắn đường như muốn bảo anh đừng đi theo nữa.
" Doãn Doãn..." Phía sau lưng truyền đến tiếng nói. "Tôi chưa từng nghĩ sẽ yêu đương qua loa. Một khi là em, cả đời chỉ có thể là em."