• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Doãn tìm ra Venn Jones ở phòng nghỉ của khách, căn phòng này cách xa khu bày tiệc ăn uống, nằm trong góc khuất của tầng ba, cũng được coi là yên tĩnh.

Ít bị chú ý nhất.

Chạy lòng vòng ba tầng của du thuyền, hai cẳng Trình Doãn cũng đã mỏi nhừ từ lâu rồi, vậy mà đến lúc tìm ra Venn Jones, cậu nhóc đang ung dung vui vẻ chơi liên quân.

Thật là điếc không sợ súng mà!

"Ngài Venn yêu quý!"

[Chỉ cần bạn có mặt, thắng thua không quan trọng.]

"Ngài Venn tôn kính!"

[Chào mừng đến với bình nguyên vô tận.]

"Venn Jones!" Trình Doãn nghiến răng, không đủ kiên nhẫn mà chạy qua đó, giật phăng tai nghe khỏi tai cậu bé.

"Là chị à?"

Ném tai nghe sang một bên, khoanh tay trước ngực, khí thế kiêu ngạo nhìn xuống, rất giống bộ dạng người mẹ nghiêm khắc mà giáo huấn cậu bé một trận.

Dù có là tiểu hoàng tử của một gia tộc lớn thì chung quy vẫn là một cậu bé, còn ham chơi.


"Chúng ta đến nơi an toàn." Nói xong lại gần, vươn tay toan kéo cậu nhóc đi.

"Nơi này có gì không an toàn?"

Xem ra căn phòng này chưa ai nhòm ngó, cách âm đỉnh, hoàn toàn khiến cậu bé không phát giác ra nguy hiểm bên ngoài.

Hành lang trước cửa phòng lại vang lên tiếng đạp đổ, lúc này sắc mặt Venn Jones mới tái đi.

"Ba mẹ của tôi sắp đến rồi, tôi phải đi tìm họ!" Nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, Venn Jones rốt cục cũng trở nên sốt sắng. Đôi chân ngắn chạy bình bịch ra ngoài.

Cùng lúc đó, ba con Doberman cũng đuổi tới nơi rồi.

...

Gần mười lăm phút trôi qua, khoang du thuyền cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Khu vực tiền sảnh là một dãy vệ sỹ dàn thành hai hàng, vừa chuẩn bị hộ tống quốc vương và vương hậu lên thuyền, vừa để chia nhau tìm tung tích của Venn Jones.

"Ngài Venn, xin thứ lỗi vì đã hộ giá chậm trễ!" Người đàn ông Hoàng gia Anh hôm nọ đặt tay lên cầu vai rồi cúi người, nét bàng hoàng trên gương mặt còn chưa tiêu tan.

Nãy giờ đều là Trình Doãn đi cùng cậu bé, anh ta cảm ơn cô một tiếng rồi dẫn người đi.

Mà lúc này, bên ngoài cửa lại có một đám người khác đi vào.

"Trình Doãn!"

Chất giọng uy lực, âm khí trầm thấp khiến Trình Doãn theo bản năng mở bừng hai mắt, cổ họng run run. "Em ở đây..."

Dụ Ngôn Gia sải bước đi tới, mái tóc dài rủ quanh trán, mồ hôi thấm vào tóc đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Phía sau có người quen, Dụ Chính!

Ban đầu nghe nhân viên nói nhìn thấy thú cưng của anh chạy vào phòng một cô gái, là sinh viên đại học, xuất thân tiểu thư tài phiệt, gương mặt yêu kiều, thân hình mỏng manh dễ vỡ, lại được Dụ Ngôn Gia hết mực cưng chiều.

Anh ta lập tức liên tưởng đến mấy cô em gái mặc váy hoa ngày ngày nhảy nhót hát hò, khéo khi gặp ba con Doberman hệ chiến của anh còn nháo lên khóc lóc.

Nhưng người con gái trước mặt này hoàn toàn không giống với tưởng tượng.

Bộ quần áo đơn giản ôm lấy thân hình hoàn mỹ, gương mặt trắng trẻo giờ phút này lại hồng rực lên, thoạt nhìn thì chẳng khác sinh viên là mấy, nhưng khi nhìn vào đôi mắt cáo sinh tình kia lại khó dứt ra được.

Càng ngạc nhiên hơn, hai con Doberman đực quỳ hai chân sau, tư thế ngồi ngoan ngoãn ngay cạnh chân cô gái, Doberman cái còn lại thì ngủ li bì trên tay cô.

Dụ Ngôn Gia còn thấy kinh ngạc.

"Cô không sợ sao?" Dụ Chính đi tới, nhếch môi dò hỏi.

Hai con đực quẫy quẫy cái đuôi dài, lập tức chạy về phía chủ nhân, gầm lên hai tiếng.

Dụ Ngôn Gia ôm con cái từ tay Trình Doãn đưa cho Dụ Chính, gương mặt lộ rõ vẻ không vui.

"Thứ đáng sợ hơn tôi còn thấy qua rồi."

Chết cũng đã chết rồi, còn gì để sợ nữa chứ?

Đôi mắt Dụ Chính mơ màng, nhìn theo bóng lưng cô gái rời khỏi, khẽ cong môi.

Thú vị thật!

...

"Nhẹ thôi mà..." Trình Doãn kêu rên, vết bầm ở đầu gối đã tím xanh rồi.

"Có bị nó cắn không?" Dụ Ngôn Gia nhìn lên, ấn đường co quắp chật vật.

Trình Doãn không nhịn được mà duỗi tay, ngón tay lành lạnh xoa nhẹ lên ấn đường của anh.

"Đừng nhăn nữa, nhanh già, xấu chết đi được!"

"Trả lời anh." Nghiêm túc chất vấn, giọng điệu như đang nói chuyện với con gái vậy.

"Không có." Lúc này cô mới nhớ ra, lần mò trong túi quần, lôi ra một lọ thủy tinh bé xíu. "Một người phụ nữ đã đưa cho em, tên là... ừm... Thẩm Ninh!"

Ngừng một lát, lúc này cô mới quan sát rõ dung dịch bên trong lọ thủy tinh. "Hình như là thuần dược..."

"Thành phần biệt dược gây mê là chủ yếu, dùng cho người, nhưng vẫn có một ít thành phần hương của hoa diên vĩ, có thể thuần hóa động vật trong thời gian ngắn." Tiếng nói phát ra từ phía cửa, người trong phòng đồng loạt nhìn ra.

Thẩm Ninh lịch sự bồi thêm ba tiếng gõ cửa.

Trình Doãn nhìn lọ mê dược trong tay, lè lưỡi. Hàng xài trên người mà cô dùng cho chó ngửi?

Thất lễ quá!

"Gan cũng lớn đấy. Cô không sợ tác dụng của hương này phản lại mình sao?"

Trình Doãn đứng dậy, nhún vai. "Ăn may mà!"

Dân gian có câu "lòng người dạ thú". Khi thật sự điên cuồng như ngựa mất thắng, bản chất lộ ra cũng chả khác nào một con thú dữ.

"Nhưng thứ đồ này không tồi nha, có thể bán lại cho tôi một ít không?"

Thẩm Ninh nhíu mày.

Dụ Ngôn Gia lúc này mới lên tiếng, cao giọng răn đe. "Trẻ nhỏ đừng học hư!"

Trình Doãn chu môi, bày bộ dạng ủy khuất.

"Bà xã! Em đâu rồi?"

Căn phòng đang yên tĩnh vì một câu này mà trở nên sôi động.

"Anh bé tiếng thôi xem nào, cứ như em bị thằng nào bắt đi ấy!" Thẩm Ninh đánh vào bả vai người đàn ông.

Xin phép không nhận chồng năm giây được không?

"Mất mặt chết đi được!"

Lúc này Lục Bác Dịch mới nhận ra trong phòng không chỉ có hai người họ, hai người đàn ông ánh mắt giao nhau, gật đầu chào hỏi một cái đơn giản.

"Anh nghe nói có người bị thương..."

Thẩm Ninh đánh mắt vào trong.

Lục Bác Dịch hiểu ra, thở phào một hơi, ôm chặt lấy eo cô vợ nhỏ thắm thiết. "Em là người đã có chồng, đi đâu cũng phải đợi anh hộ tống chứ?"

Thẩm Ninh: "..."

Mất mặt lắm được chưa?

"Im lặng đi!" Thẩm Ninh bày bộ dáng ghét bỏ bịt mồm anh, không quên lý do bản thân đến đây. "Tôi muốn hỏi cô có bị thương không? Dù sao loài Doberman cũng không giống chó thường."

Trình Doãn lắc đầu. "Chỉ bầm nhẹ do leo trèo thôi."

"Nhẹ là nhẹ thế nào? Con gái không được có sẹo, mau lấy thuốc qua đây!" Dụ Ngôn Gia lại trở nên sốt sắng, vác người quay về ghế.

"Chó cắn? Bà xã, vậy em có bị nó cắn không?" Lục Bác Dịch ngờ ngợ quay sang nhìn Thẩm Ninh, ngay giây sau lại gầm lên.

"Im lặng!"


"Im lặng!"


Hai người phụ nữ không hẹn mà cùng lên tiếng, cảm thấy những con người trầm tĩnh khi xưa bị tha hóa hết rồi.


Ai đó khi nãy hùng hổ bao nhiêu giờ lại im nghỉm bấy nhiêu, gương mặt đồng loạt héo rũ như trái cà tím.


Chịu thôi, thời buổi nữ quyền lên ngôi, nam quyền bị tước đoạt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK