• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Muốn ăn em ấy, ở đâu cũng là giường."

"..."

Đậu xanh rau má!

Nhìn đôi mắt đầy dục hỏa của anh, cô biết hiện giờ lấy cứng đối cứng là không thể. Thể lực cô đương nhiên không bằng anh, nếu cố chấp phản kháng thì chẳng khác nào tự lấy đá đập chân mình.

Vậy nên...

"Ông xã, chúng ta rõ ràng với nhau được không?"

Quả nhiên giọng điệu ngọt ngào của phụ nữ chính là vũ khí trí mạng với đàn ông. Chí ít Dụ Ngôn Gia cũng đã dừng lại, đổi thành nhìn cô chăm chú.

"Em vừa gọi anh là gì?"


Cô gái nhỏ Trình Doãn nằm trong lòng anh, cười khúc khích. "Ông xã... em chỉ coi Ưu Thành Nhan là tiền bối. Anh cũng biết em với nghiệp diễn nghiêm túc cỡ nào. Huống hồ, em cũng có quy tắc riêng của bản thân."

Người đàn ông như thể rửa tai lắng nghe.

"Ông xã, quy tắc của em là anh. Thật lòng diễn cảnh tình cảm yêu đương cũng chỉ có anh. Em chính là diễn yêu với cả thế giới, thật lòng với mình anh mà thôi."

Đối với đàn ông mà nói, sự sùng bái và ỷ lại của phụ nữ chính là liều mê dược hiệu quả nhất không gì bàn cãi được. Chỉ cần vài câu ngọt ngào đã có thể khiến cốt thép trở nên mềm mại.

Dụ Ngôn Gia không phải ngoại lệ.

Ngữ khí chân thành, có nhu có cương, lạt mềm buộc chặt. Chiêu này quả nhiên hữu dụng!

Dụ Ngôn Gia thừa nhận. Anh thua rồi, thua tâm phục khẩu phục luôn rồi.

Hết xoa lại nắn, hình như giày vò anh chưa đủ, Trình Doãn còn bồi thêm mấy cái vuốt ve, thành công biến lang sói trở thành mèo con.

"Ông xã, đêm qua người ta rất mệt..." Trình Doãn chỉ khắp nơi trên người mình, đều là những nơi in dấu hôn mập mờ từ đời nào. "Người ta đã như vậy rồi, anh nỡ sao?"

Gương mặt Dụ Ngôn Gia dịu đi trông thấy. Anh đổi tư thế, chuyển thành ôm cô đặt lên đùi mình, vùi mặt vào hõm cổ hít hà hương tóc cô, giọng khàn khàn.

"Tiểu yêu tinh."

Trình Doãn để mặc anh nũng nịu, thì ra nhiều khi chẳng cần đánh nhau tơi bời máu lửa, cô cũng có thể dễ dàng đánh gục anh như thế!

Haha!

Rất có cảm giác thành tựu!

Dụ Ngôn Gia như đứa trẻ được dỗ ngọt, giờ khắc êm đẹp này dù bị phá hỏng bởi tiếng chuông điện thoại cũng chỉ nhíu mày một chút.

Là điện thoại của Dụ Chính.

"... tôi biết rồi..."

Cuộc điện thoại không lâu, chỉ vỏn vẹn vài chục giây, ngắt điện thoại xong, Trình Doãn thấy rõ tâm trạng anh có phần nặng nề.

"Sao thế?"

"Anh để người ở lại, xong việc nhớ gọi cho anh."

Cô mơ hồ gật đầu, nhận ra tính nghiêm trọng trong ngữ khí nói chuyện của anh, nhanh nhẹn rời khỏi ghế.

Trước đây Lợi Bỉ từng nói Dụ Ngôn Gia có thể thành công đi đến bước này đều không phải may mắn, khi để lộ sơ hở thì bất kỳ lúc nào cũng có thể mất mạng.

Đợi Trình Doãn nghĩ lung tung xong thì căn phòng đã không còn hơi ấm của anh nữa rồi. Cả người cô gái như quả bóng da xì hơi, ủ rũ trông thấy.

Tâm trạng không tốt, lại gặp đúng người không muốn gặp.

Đây là tầng hai của Giai Thụy, không có quá nhiều máy ghi hình. Vì thế Nhan Điềm mới đánh bạo một mình tới.

Ngay khi thấy cô bước ra từ phòng Chủ tịch, bà ta lập tức tiến lên, giọng điệu van xin khẩn khoản.

"Tiểu Doãn, con giúp chúng ta được không? Giúp chị gái con được không? Nó mấy ngày nay đều ăn không ngon ngủ không yên, đến đêm toàn mơ thấy ác mộng mà nói sảng. Mẹ rất sợ, con giúp ta... giúp ta có được không?"

Mặt mày Trình Doãn chả biểu lộ cảm xúc gì, trông rất vô cảm.

"Rốt cuộc bà muốn gì?"

Đôi mắt đầy nước của bà ta đáng thương đến đau lòng, khuôn mặt đứng tuổi nhăn rúm ró cả lại. Nghe cô nói vậy còn tưởng cô đã mềm lòng, liền nhanh chóng nói ra mục đích.

"Vai diễn này con đừng nhận, nhường cho Tiểu Nhược có được không? Mẹ sẽ nói nó đến đây tạ lỗi với con, Tiểu Doãn, con xem chúng ta sống chung bao nhiêu năm. Đều là xích mích cá nhân có thể giải quyết, con giúp..."

"Ý bà nói đêm tôi ra làm trò cười là xích mích ấy hả?" Gương mặt Trình Doãn lạnh lùng, cắt ngang lời bà ta.

Đáy mắt Nhan Điềm thoáng hiện vẻ sợ hãi, nhưng lại nhanh chóng biến mất, nước mắt lã chã như mưa, khóc đến thảm hại.

"Mẹ... mẹ biết nó muốn hại con. Nhưng đều là thế giới bất công với nó, nó phải khổ sở thế nào mới nghĩ đến chuyện dại dột như vậy chứ? Tiểu Doãn, bây giờ con thành công như thế. Trước đây nó nâng đỡ con nhiều như vậy, con mới có ngày hôm nay, bây giờ con cũng nên báo đáp nó chứ..."

Ha, đã sai còn không biết hối cải... còn muốn nói chuyện ân huệ với cô sao?

"Nhan phu nhân, tôi không phải Trình Doãn của trước đây đâu. Lúc chị ta bày mưu tính kế tôi thì đã không cần đến hai chữ "người nhà" mà bà nói nữa rồi. Tôi cũng chẳng mẹ con gì với bà. Kịch vui của Trình gia từng ấy năm, kéo dài đến giờ phút này đã là quá đủ."

Nhan Điềm như thể sụp đổ. Bà ta không ngờ cô sẽ thẳng thắn như vậy, rắn không được cứng không xong. Tính kế cũng khiến người ta đau đầu.

Nghĩ quanh co một hồi, bà ta còn định dùng chiêu cuối cùng. Bắt Trình Doãn về nhà ngay bây giờ, lừa cô dùng thuốc rồi mặc theo ý bà ta sai bảo.

Nhưng Trình Doãn bây giờ là ai chứ? Vệ sỹ giám sát mọi lúc mọi nơi, căn bản bà ta không hề có cơ hội tiếp cận lần nữa.

Tốn công vô ích lại còn mất mặt, Nhan Điềm trở về nhà, nhìn Trình Nhược như cái xác không hồn Không những đau lòng mà còn cảm thấy lộn ruột.

"Tối nay con sẽ xin ba đuổi nó khỏi nhà... ba Trình chỉ có một mình con thôi, ba Trình nhất định sẽ có cách cứu con... nhất định thôi..."

"Tiểu Nhược!" Nhan Điềm tức giận la lớn. "Chuyện này còn muốn để ông ấy biết sao? Nếu con mà nói, chúng ta nhất định sẽ chết mà không có chỗ chôn!"


Sự nghiệp mất, bây giờ chẳng nơi nào cần một diễn viên tâm địa bẩn thỉu như cô nữa, thân thể này cũng đã bị vấy bẩn, còn ai cần nữa?


Đôi mắt cô ta trống rỗng, ngước nhìn Nhan Điềm đầy tuyệt vọng. "Mẹ... là nó, là nó cướp của con... mẹ phải đòi lại... đòi lại cho con!"


Nhan Điềm đau lòng ôm con gái, gật gật đầu.


"Phải, con không có lỗi. Chúng ta sẽ giống như mười mấy năm trước, khiến mẹ con nó biến mất khỏi căn nhà này!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK