Lá sen bị nước gà nhuộm thành màu sẫm, mở dây mảnh cột lá sen ra, một làn khói trắng mỏng chậm rãi bay lên. Nếu lúc này mà là mùa đông, làn khói sẽ càng thêm rõ ràng hơn. Vạch lá sen ra, gà trống lớn ánh vàng rực rỡ sáng bóng cuộn thân thể ngẩng mặt nằm trên lá sen, mùi thịt gà nồng đậm chui thẳng vào mũi.
Không đợi thịt gà nguội bớt, Diệp Lâm Phong liền muốn ăn gà đến khẩn cấp. Ông chà chà ngón tay, sau đó nắm lấy phần xương chân gà: "Lão phu không khách khí nha."
Chỉ cần kéo nhẹ một cái, da gà bóng lưỡng liền tách ra, nước thịt gà đẫy đà chảy dọc xuống, khiến người vây xem không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Diệp Lâm Phong đặt chân gà ở bên môi nhẹ nhàng thổi thổi, đợi độ nóng thoáng giảm xuống, ông liền há to mồm cắn một miếng thịt gà.
Gà được bịt kín bởi một lớp đất sét nướng trong một canh giờ đã sớm chín mềm, gà đi bộ vốn có khẩu vị tốt, hơn nữa còn ướp với gia vị đơn giản, cắn một ngụm vị tươi ngon ngập tràn. Da gà mềm mọng dính mỡ, thịt gà tan ở trong miệng. Diệp Lâm Phong đã rất lâu không được ăn qua món gà nào đã nghiền như vậy, sau hai ba miếng, cái chân gà mập mạp trong tay tay chỉ còn lại hai cái xương cốt dính liền.
Xương cốt ông cũng luyến tiếc bỏ, ông tỉ mĩ nhai sạch phần da ở các đốt chân, lại liếʍ kỹ phần thịt nát còn dính. Ông liếʍ đến sạch sẽ kỹ càng như vậy, khiến cho Tiểu Tùng ở bên cạnh gấp muốn chết.
Tiểu Tùng gấp đến độ dùng thân thể cọ cọ chân Diệp Lâm Phong, thấy Diệp Lâm Phong không phản ứng, nước mắt lưng tròng sủa hai tiếng. Lúc này Diệp Lâm Phong mới cảm thấy mỹ mãn ném xương cho Tiểu Tùng, ông liếʍ liếʍ ngón tay: "Thực đã nghiền."
Nhan Tích Ninh chia thịt gà ra, hắn đưa một cái đùi khác cho Cơ Tùng, chính mình cùng Vương Văn Việt phân chia chân gà. Nghe được lời của Diệp Lâm Phong, Nhan Tích Ninh mặt mày loan loan: "Đáng tiếc thời gian gấp gáp, ta không có đủ tất cả nguyên liệu, bằng không hương vị sẽ tốt hơn nhiều."
Nghe nói gà ăn mày chính tông sẽ có phần da màu nâu đỏ, còn da gà mà hắn làm được là màu hoàng kim. Nhan Tích Ninh cảm thấy gà ăn mày mình làm có thể không chính tông, nhưng mọi người cũng không để ý một chút nào: "Đã ăn ngon lắm rồi."
Trong bụng gà ăn mày bị Nhan Tích Ninh nhồi nấm hương cùng táo đỏ, xé mở phần ức gà dày cộm ra, có thể thấy rau bị nước gà ngâm đến mềm nhuyễn bên tròn. Gắp một miếng nấm hương nhét vào trong miệng, tư vị hoàn toàn không giống với lúc nướng trên than lửa.
Diệp Lâm Phong tuy rằng la phải ăn gà, nhưng sau khi ăn một cái đùi gà cùng một nửa ức gà, ông liền ăn không vô nữa. Ông cảm thấy mỹ mãn ợ một cái: "Thật ngon miệng. Hôm nay lão phu học được một chiêu, tương lai ta cũng nướng gà như vậy, không phải còn tiện hơn so với việc đun đun nấu nấu hơn sao?"
Nhan Tích Ninh cẩn thận lột phần thịt dính trên xương gà ra, hắn ném xương cho Tiểu Tùng: "Mỗi một cách nấu nướng đều có hương vị bất đồng, ta cảm thấy hương vị gà kho tàu mà Lão Trương làm cũng tốt lắm a."
Bọn họ chia nhau hết một con gà, còn một con bị bọn Nghiêm Kha cầm đi. Tuy gà rất lớn, nhưng từng thị vệ được chia một hai miếng cũng sẽ hết sạch. Mọi người ý do vị tẫn, quyết định trong hành trình kế tiếp chỉ cần đóng quân ngoài dã ngoại sẽ chôn mấy con gà ăn mày xuống lửa.
Chờ mọi người ăn xong xiên nướng cùng gà ăn mày, cắm trại dã ngoại cũng tới lúc kết thúc. Bọn thị vệ nhiễm một thân mùi khói lửa cởϊ qυầи áo nhào thẳng đến giữa sông tắm đến thống khoái, nước sông mát mẻ mang đi mồ hôi trên người, cũng thư hoãn sự mỏi mệt của người. Bọn thị vệ sảng khoái tắm sông, mà hai người Cơ Tùng cũng không dám làm như vậy.
Hai chân Cơ Tùng còn đang khôi phục, lúc này mà xuống sông chỉ sợ mất nhiều hơn được. Mà Nhan Tích Ninh lại tin tưởng chắc chắn rằng chỉ khi dùng nước ấm tắm rửa mới có thể sát trùng tiêu độc ngưng mồ hôi.
Chỉ có thể nói Nhan Tích Ninh thu thập đồ vật rất cẩn thận, các mặt đều lo lắng tới. Hắn mang theo một cái chậu tắm nông, chỉ cần lót gạch ở phía dưới bồn tắm, lại đổ nước ấm vào trong bồn là có thể tắm nước ấm.
Cơ Tùng đưa lưng về phía rèm cửa, nghe tiếng nước từ trong thùng xe truyền đến, tai y hơi hơi phiếm hồng. Tưởng tượng đến cảnh tượng mới vừa nãy A Ninh giúp y chà lưng, mặt y liền nóng đến lợi hại.
Qua một lúc sau, Nhan Tích Ninh từ trong xe ngựa chui ra, tóc hắn ướt sũng, cả người tản ra mùi đậu tắm: "Xong rồi, chúng ta có thể nghỉ ngơi."
Xuất môn bên ngoài không thể so với ở nhà, không có giường thoải mái, cũng không có thùng băng. Cũng may Nhan Tích Ninh mang theo sa liêm, hắn cùng Cơ Tùng có thể miễn bị muỗi đốt.
Nhan Tích Ninh dựng thẳng tháp thấp lên, hắn thu thập thùng xe sạch sẽ rồi trải đệm giường cùng chiếu lên. Hắn không quen ngủ phản cứng, lót đệm giường lên sẽ thoải mái hơn một ít. Nhưng mà trải đệm giường sẽ nóng hơn một chút.
Lửa trại ở ngoài xe phát ra tiếng củi cháy nho nhỏ, dư quang xuyên thấu qua cửa dừng ở trên đỉnh xe. Đầu Nhan Tích Ninh hướng về phía đuôi xe, nói đến cũng kỳ quái rõ ràng chạy một ngày đường đã mỏi mệt chịu không nổi, nhưng lúc này hắn lại không thấy buồn ngủ chút nào.
Nhất định là bởi vì thời tiết quá nóng, hơn nữa hôm nay buổi tối ăn nhiều thịt dê như vậy, còn có trong thùng xe bọn họ không có thùng băng...... Nhan Tích Ninh nâng tay phẩy phẩy gió: "Nóng quá, nếu có bồn băng thì tốt rồi."
Thanh âm Cơ Tùng từ bên cạnh truyền đến: "Ngày mai chúng ta tận lực nghỉ tạm trong thành trấn, hôm nay liền tạm thời nhẫn nại một ít đi."
Cơ Tùng đang nói, Nhan Tích Ninh đột nhiên cảm giác có từng trận gió thơm từ bên phía Cơ Tùng truyền tới. Hắn híp mắt nhìn lại, chỉ thấy Cơ Tùng chính nằm nghiêng hướng mặt về phía hắn, trong tay nắm một thanh chiết phiến, đang không nhanh không chậm quạt gió.
Nhan Tích Ninh vui vẻ: "A? Ngươi lấy chiết phiến từ đâu ra vậy?"
Cơ Tùng nói: "Ngày hôm qua lấy từ chỗ Cơ Lương." Cơ Lương có tầm một sọt quạt, mỗi một chiếc đều có giá cả xa xỉ. Ở trong tay Cơ Lương, cây quạt là thứ để hắn khoe mẽ, mà tới chỗ Cơ Tùng, cây quạt trở về bản chất —— quạt gió.
Ngày hôm qua lúc nói chuyện phiếm với Cơ Lương, Cơ Tùng hỏi mượn Cơ Lương một cây chiết phiến, giống như y sở liệu, hiện tại chuôi quạt này liền có công dụng.
Nhan Tích Ninh ngửi làn gió thơm: "Ân, là quạt của Cơ Lương."
Có Cơ Tùng phẩy quạt, cảm giác nóng bức trên người Nhan Tích Ninh dễ chịu hơn rất nhiều, lúc này hắn mới nhớ tới chuyện trọng yếu: "Đúng rồi Dung Xuyên, ta thiếu chút nữa quên mất. Ngày hôm qua Tiểu Thất......"
Cơ Tùng hạ giọng: "A Ninh, nhỏ giọng một chút." Tuy rằng chung quanh đều có thị vệ canh gác, nhưng khó tránh khỏi tai vách mạch rừng.
Nhan Tích Ninh vội vàng đè thấp thanh âm, hắn nhẹ giọng nói: "Ngày hôm qua Tiểu Thất nói với ta, hắn nhớ tới đã gặp qua Thương Phong ở nơi nào. Hắn nói hắn thấy Thươnb Phong ở trong phủ đệ của Cơ Du, lúc ấy Cơ Du đang nói chuyện cùng một người cao to mặc áo tơi. Ngươi nói, cái người cao to kia có thể là Tiêu Linh hay không?"
Động tác phẩy quạt của Cơ Tùng dừng một chút, nhưng một lát sau y lại tiếp tục không nhanh không chậm lay động quạt: "A Ninh, cám ơn ngươi nói cho ta biết tin tức này. Việc này ngươi tạm thời đừng manh động, ta sẽ xử lý."
Ở kinh thành y còn có chút nhân thủ, tuy rằng bên ngoài y tới Lương Châu rời xa tranh đấu, nhưng kỳ thật là từ chỗ sáng chuyển vào chỗ tối. Y đã phái người nhìn chằm chằm Cơ Du, chỉ cần Cơ Du có động tĩnh khác thường, các huynh đệ sẽ nói cho y đúng lúc. Chỉ cần Tiêu Linh còn ở trong kinh, chỉ cần hắn cùng Cơ Du có liên hệ, sớm hay muộn gì bọn họ cũng sẽ lộ ra dấu vết.
Nhan Tích Ninh lúc này mới yên tâm, hắn xê dịch qua chỗ Cơ Tùng: "Tùng Tùng, nếu thật sự phát hiện Tiêu Linh kia cùng Cơ Du có liên hệ, ngươi sẽ làm gì?"
Cơ Du tâm ngoan thủ lạt hắn đã được kiến thức rồi, Cơ Lương bị hắn hãm hại đến cả mặt đầy máy, không chừng chân của Cơ Tùng hắn cũng không thoát khỏi can hệ. Cái gọi là chó cắn người không sủa, Cơ Du tránh ở chỗ tối vừa lúc thuận tiện ra tay.
Trong bóng đêm hai mắt Cơ Tùng toả ánh sáng lạnh, y nói từng chữ một: "Nếu Cơ Du thật sự hại ta, ta muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu."
Y không đành lòng đối phó Bình Viễn Đế, chẳng lẽ còn không đối phó được Cơ Du ư?
Nghe Cơ Tùng nói như vậy, Nhan Tích Ninh nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. Ta còn đang lo lắng Cơ Du rất giả dối, sợ ngươi bị hắn hãm hại......"
Cơ Tùng tâm niệm vừa động, hầu kết y trượt lên trượt xuống vài cái, nhất thời tim cũng đập nhanh hơn. Y rất thích bộ dạng A Ninh lo lắng cho mình, thích dáng vẻ hắn lẳng lặng nằm trong l*иg ngực mình. Y muốn...... hôn Vương phi của mình.
Lời còn chưa dứt, giọng Nhan Tích Ninh dần dần thấp xuống, hắn vừa nhấc mắt liền phát hiện mình cùng Cơ Tùng bốn mắt nhìn nhau. Hai người gần trong gang tấc, Nhan Tích Ninh có thể cảm giác được hơi thở ấm nóng của Cơ Tùng phả vào hai gò má cùng trên cổ hắn. Trong lúc nhất thời hô hấp của hắn cũng nhanh hơn vài phần, tim cũng đập dồn dập lên.
Hắn và Cơ Tùng làm rõ quan hệ cũng đã được một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này những thứ Cơ Tùng làm vì hắn, hắn đều nhìn rõ ràng ở trong mắt. Nói đến cũng buồn cười, hắn ở hiện đại nhiều năm như vậy ngay cả yêu đương cũng chưa từng thử qua, tới Sở Liêu rồi ông trời liền phát cho hắn một vị hôn phu. Tuy rằng hắn và Cơ Tùng cũng chưa phát sinh cái gì, nhưng dựa theo mục tiêu cuối cùng bọn họ đã đặt ra, sớm hay muộn cũng sẽ vượt qua từng bước kia.
Ngoài xe ngựa bọn thị vệ đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau gì đó, bên trong xe hai tai Nhan Tích Ninh ù đi, hắn có thể cảm giác được hơi thở cùng mùi đậu tắm từ trên người Cơ Tùng truyền đến. Hắn thấy được sự ẩn nhẩn ở đáy mắt Cơ Tùng, thân là nam nhân, hắn biết rất rõ nó đại biểu cho cái gì.
Cơ Tùng tiến đến bên tai hắn thấp giọng hỏi: "A Ninh, ta có thể hôn ngươi không?"
Trong bóng đêm mặt Nhan Tích Ninh nóng đến lợi hại, thân thể hắn như nhũn ra, sợ kinh động đến thị vệ bên ngoài, hắn nhỏ giọng lên tiếng: "Ân......"
Tư vị hôn môi, hắn cũng muốn biết.
Kỳ thật trước đó Cơ Tùng cũng từng hôn hắn, ngày đó Cơ Tùng mổ, trước khi vào phòng giải phẫu y đột nhiên ôm mình, cũng hôn mình. Một nụ hôn kia trực tiếp khiến chính mình hoang mang, cũng làm cho hắn ý thức được mình không thể tiếp tục trốn tránh.
Cánh môi Cơ Tùng dừng trên môi Nhan Tích Ninh, giống như chuồn chuồn lướt nước trong giây lát. Cơ Tùng thăm dò hôn lên hai bên sườn mặt Nhan Tích Ninh, y thấp giọng hỏi: "Có thể chứ?"
Nhan Tích Ninh hiểu rõ ý Cơ Tùng, cũng hiểu rõ cảm thụ của mình. Hắn không chán ghét Cơ Tùng hôn hắn, giây phút hai người đυ.ng vào nhau, có cái gì không giống xưa. Thân thể hắn đang chờ mong cái gì.
Nhan Tích Ninh không đáp lại Cơ Tùng ngay, hắn chỉ vươn cánh tay ôm lấy cổ Cơ Tùng. Mái tóc dài và dày từ phía sau lưng Cơ Tùng lộ ra, có chút dừng ở trên cổ hắn ngưa ngứa, làm cho hắn không tự giác được mà lui cổ.
Nhưng mà không đợi hắn lui cổ, Cơ Tùng cười cúi đầu. Lúc này đây môi hai người dán vào nhau lâu hơn một chút. Nhan Tích Ninh không tự chủ nhắm hai mắt lại, hắn nhớ tới một chuyện buồn cười: nguyên lai thời điểm hôn môi mũi sẽ không đυ.ng tới nhau.
*
Ở phương diện cảm tình này, Cơ Tùng cũng là lần đầu tiên. Lần đầu tiên y gặp được người khiến mình động, nhìn thấy nhất cử nhất động một cái nhăn mày một nụ cười, tâm y đều muốn mềm nhũn. Hiện tại ôm Nhan Tích Ninh trong l*иg ngực, y cảm giác được sự sung sướиɠ trước nay chưa từng có.
Trên người A Ninh là mùi đậu tắm hương hoa lài, rõ ràng là dùng cùng một khối đậu tắm với mình, nhưng mùi hương của hắn đặc biệt dễ ngửi. Cơ Tùng cúi đầu dán lên trán và chóp mũi Nhan Tích Ninh: "A Ninh......"
Lần thứ ba hôn môi không giống dịu dàng như hai lần trước, nụ hôn lúc này giống như mưa rền gió dữ. Cơ Tùng công thành đoạt đất, vừa hôn xong hai người liền thở hồng hộc, nhất là Nhan Tích Ninh thân thể mềm nhũn không thể động đậy.
Nhan Tích Ninh hoa mắt thở hổn hển không ra hơi: "Nguyên lai đây mới là hôn nhẹ......" Rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn cảm giác thân thể cũng không còn là của mình.
Cơ Tùng ôn nhu ôm lấy Vương phi của y, ghé vào bên tai A Ninh thấp giọng nỉ non: "A Ninh, lòng ta duyệt ngươi......"
Trái tim Nhan Tích Ninh nhảy lên kịch liệt, hắn thật muốn nói cho Cơ Tùng biết mình cũng bắt đầu thích y. Nhưng không đợi chính mình mở miệng, Cơ Tùng lại hôn tiếp, hôn đến khiến hắn thất điên bát đảo. L*иg ngực hắn phập phồng, bất tri bất giác lại đổ một thân mồ hôi.
Hắn không biết đêm nay hắn đã thϊếp đi khi nào, chỉ biết là hết sức hỗn loạn, có làn gió thơm cùng với tiếng nói nhỏ truyền vào trong tai: "A Ninh, mời ngươi tối nay vào trong mộng ta, cũng xin cho ta vào trong mộng người." (Ulachoi cái khúc này nó soft tới muốn để Hán việt nhưng lại thôi 😭😭)
Có lẽ là ăn nhiều thịt dê, cũng có thể là do nụ hôn của Cơ Tùng. Nhan Tích Ninh làm một giấc mộng kiều diễm, sau khi tỉnh dậy hắn đỏ mặt ngồi xổm bên bờ sông giặt nội khố.
Sáng sớm trong chỗ đóng quân liền truyền đến hơi khói lửa, Nhan Tích Ninh theo hương vị nhìn lại, chỉ thấy đầu bếp Lão Trương dựng bếp đang ở bờ sông. Nhìn thấy Nhan Tích Ninh tỉnh, Lão Trương mặt mày hớn hở: "Vương phi ngài tỉnh rồi? Bữa sáng hôm nay ăn canh dê cũng một nồi bánh nướng, một lát tiểu nhân mang qua cho ngài."
Nhan Tích Ninh mỉm cười: "Được, cám ơn Lão Trương." Tay nghề Lão Trương không tồi, nhất là bánh nướng, vừa thơm vừa giòn, một lần hắn có thể ăn ba cái. Canh dê Lão Trương hầm cũng rất ngon, nhớ rõ khi đó hắn vừa tới Văn Chương Uyển, Lão Trương cũng đưa canh thịt dê cho bọn họ, Bạch Đào ngay cả bát cũng liếʍ sạch sẽ.
Nhưng Lão Trương đột nhiên dừng lại: "Vương phi ngài thượng hoả rồi sao? Sao miệng ngài lại sưng lên? Ngài mau nhìn xem, chẳng những sưng lên còn có vết nứt. Xem ra không thể uống canh dê nữa, như vậy đi, chốc nữa tiểu nhân nấu một chút cháo hoa cho ngài lại thêm hai cái trứng vịt muối, ngài cảm thấy thế nào?"
Nhan Tích Ninh:......
Hắn sờ sờ môi trên mặt nóng đến hoảng: "Làm phiền."
Tất cả mọi người có canh dê để uống, duy độc Nhan Tích Ninh chỉ có thể uống cháo hoa. Nhan Tích Ninh chọc lòng đỏ trứng muối u oán ngó ngó Cơ Tùng, đều do Cơ Tùng, hiện tại cả đội ngũ đều biết hắn ăn thịt dê thượng hoả. Kỳ thật hắn căn bản không thượng hoả, hắn cũng muốn ăn canh thịt dê.
Thừa dịp không ai nhìn đến, Cơ Tùng nhanh chóng đút một ngụm thịt dê vào miệng Nhan Tích Ninh: "Là do ta sai, đêm nay nhất định chú ý."
Nhan Tích Ninh trợn mắt xem thường, hắn nghiêng thân đưa lưng về phía Cơ Tùng, chỉ là lỗ tai đỏ ửng đã bán đứng hắn.
Chờ mọi người ăn xong bữa sáng, bọn Nghiêm Kha thu thập thỏa đáng xong, đoàn xe tiếp tục hướng về phía tây. Bởi vì ngày hôm qua chậm trễ hành trình, hôm nay bọn họ phải đi nhanh hơn, bằng không đêm nay lại phải ăn ngủ ngoài hoang dã.
Xuất phát không bao lâu sau, mặt trời liền lên tới đỉnh đầu, ánh nắng chói lọi chiếu xuống mặt đất, phơi nắng đến lá cây đều héo ba ba. Thùng xe thành lò nướng khiến Nhan Tích Ninh không có chỗ trốn, ngay cả mành trên xe đều bị mở, Nhan Tích Ninh vẫn nằm thẳng như cũ.
Cơ Tùng cầm cây quạt chút gió thay Nhan Tích Ninh: "Nhịn thêm chút nữa, chốc lát đến dưới tán cây nghỉ ngơi một chút."
Nhan Tích Ninh hai mắt trống rỗng: "Tùng Tùng, ngươi từng thấy con giun bị phơi nắng chết chưa?"
Cơ Tùng bị vấn đề đột nhiên xuất hiện gây khó hiểu: "Con giun?"
Nhan Tích Ninh hữu khí vô lực nói: "Con giun dài dài, bị phơi nắng đến xẹp léo. Tựa như như ta vậy......"
Cơ Tùng dở khóc dở cười: "Đừng nói bậy, sẽ không phơi nắng chết. Nếu không ngươi ăn thêm mấy miếng dưa hấu? Dưa hấu còn mát mẻ." Nếu tướng sĩ dưới trướng y đều mảnh mai giống như A Ninh, y đã sớm lấy quân pháp ra hầu hạ. Nhưng nhìn đến bộ dạng không có tinh thần của A Ninh, Cơ Tùng chỉ có thể lo lắng suông, gấp cái gì cũng không thể giúp.
Phía trước xe ngựa đặt một thùng nước, trong nước ngâm dưa hấu tối hôm qua muốn ăn. Theo xe ngựa lăn bánh, dưa hấu cũng lăn lộn trong nước. Nhan Tích Ninh nhìn nhìn hoa văn dưa hấu liếc mắt một cái, cảm giác chính mình càng hoa mắt lợi hại hơn.
Hắn lầm bầm: "Ta muốn thùng băng." Không có thùng băng thì cho hắn một cây kem cũng là được a.
Nhưng sơn đạo gập ghềnh, càng đi về hướng tây điều kiện càng gian khổ, đào đâu ra băng đây?
Đột nhiên trong đầu Nhan Tích Ninh hiện lên linh quang, hắn ngồi bật dậy: "Đúng nga, vì sao không chế băng?" Một người hiện đại như hắn, chẳng lẽ trên người thật sự không có một chút bàn tay vàng nào sao?
Nhan Tích Ninh đột nhiên tỉnh táo tinh thần: "Tùng Tùng, ngươi có biết quặng kali nitrat không?"
Quặng kali nitrat là một loại tinh thể màu xám trắng, có màu sáng bóng trong suốt hòa tan trong nước, là một trong những nguyên liệu quan trọng để chế tác thuốc nổ. Quan trọng nhất là, quặng kali nitrat hòa tan với nước sẽ hấp thu đại lượng nhiệt, trong ấn tượng của Nhan Tích Ninh, người cổ đại có thể dùng quặng kali nitrat để chế ra băng. (Hãy bỏ qua cho con người học xã hội đã tha Hoá)
Hắn từng tiếp xúc với quặng kali nitrat lúc làm thực nghiệp vật lý, bất quá bởi vì lão sư cung cấp không đủ số lương quặng kali nitrat, toàn bộ lớp bọn họ cũng chưa thể chế tạo ra khối băng. Nhưng hắn nhớ rõ sau khi quặng kali nitrat hoà tan trong nước, nhiệt độ ống nghiệm rõ ràng hạ xuống.
Hai mắt Nhan Tích Ninh tỏa sáng: "Chúng ta có thể dùng quặng kali nitrat để chế tạo băng."
Cơ Tùng hơi hơi nhăn mày lại: "Quặng kali nitrat? Chế băng?" A Ninh không phải là nóng đến hồ đồ đi? Y chỉ biết quặng kali nitrat là một loại đá thông thường, thường xuyên dùng để chế tạo pháo hoa. Đá có thể tạo ra pháo hoa sao có thể chế ra băng?
Nhan Tích Ninh chắc chắn: "Đúng vậy, chỉ cần có đủ kali nitrat, ta có thể tạo ra khối băng."
Thấy Nhan Tích Ninh tự tin như thế, Cơ Tùng nói: "Thôn trấn phía trước hẳn sẽ có quặng kali nitrat, chúng ta đi mua một ít là được."
Quặng kali nitrat không phổ biến ở Sở Liêu, chỉ có thành trấn đang chế tác pháo hoa mới có thể mua được. Trùng hợp chính là trấn ở phía trước vừa lúc có một xưởng chế tác pháo hoa, Cơ Tùng cảm thấy hẳn có thể tìm thấy quặng kali nitrat mà A Ninh cần ở nơi đó.
Xe ngựa rất nhanh liền tới trấn trên, không trong chốc lát Nghiêm Kha đã mua được quặng kali nitrat mà Nhan Tích Ninh cần trở về. Nghe nói Vương phi muốn dùng quặng kali nitrat để chế băng, Nghiêm Kha ngồi xổm trước cửa xe ngựa giương đôi mắt mong chờ nhìn hắn.
Nhan Tích Ninh lần đầu tiên nhìn thấy kali nitrat đầy túi như vậy, nhìn đến bọn Nghiêm Kha chờ mong như vậy, hắn có chút áp lực.
Nhan Tích Ninh bưng thùng nước ngâm dưa hấu vào trong xe ngựa, vừa lúc bên trong còn hơn phân nửa thùng nước, hắn thả từng chút quặng kali nitrat vào trong thùng. Hắn chuẩn bị một cái bình đồng nhỏ, trong đó chứa một nửa bình nước trong. Hắn đặt bình vào trong thùng gỗ, sau đó dần dần tăng số lượng quặng kali nitrat thả vào trong thùng, một cảm giác mát lạnh từ trong bồn truyền ra.
Cơ Tùng dùng tay sờ sờ bên cạnh thùng gỗ, sau đó kinh hỉ nhướng lông mi: "Thật sự lạnh."
Có đồng dạng cảm thụ còn có Nghiêm Kha, Nghiêm Kha liên tục gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, thuộc hạ ở ngoài cửa còn cảm giác được sự mát mẻ." Đây thực sự không phải hắn lỗi giác, hắn cảm thấy gió trong thùng xe thổi ra là lạnh.
Nhan Tích Ninh dùng muỗng đồng nhỏ múc quặng kali nitrat vào trong bồn, hắn nghiêm mặt nói: "Quặng kali nitrat có độc, tỉ lệ kali nitrat với nước phải đạt tới một: một, nước trong bình mới có thể kết băng."
Tuy nói quặng kali nitrat có thể tái sử dụng, chỉ cần đun quặng kali nitrat đã tan ra trong nước một chút, là có thể lấy ra một lần nữa. Nhưng thời điểm kết được quặng sẽ sinh ra khói thuốc súng, trình tự làm việc khá phức tạp.
Biện pháp dùng quặng kali nitrat để chế băng rất phiền toái, băng làm được cũng không nhiều lắm, thời gian có thể mát mẻ cũng không dài. Nhưng trong ngày hè nắng chói chang, chẳng sợ chỉ có một trận gió lạnh thổi qua đều đã rất tốt.
Cơ Tùng hai mắt sáng quắc nhìn về phía bình đồng, lúc này bộ phận bên ngoài bình đã muốn ngưng kết ra một tầng hơi nước,y ôn thanh nói: "Không có việc gì chỉ cần dùng được là được."
Trong mỏ phía Nam Lương Châu có mỏ quặng kali nitrat, phần trước đó khai thác ra đều vận chuyển đến các thành trấn làm pháo hoa ở Sở Liêu. Hiện giờ biết được quặng kali nitrat có thể chế tác khối băng, tác dụng của mỏ quặng lại nhiều thêm một cái.
Phải biết rằng ở mùa hạ nóng bức, chỉ có người phú quý mới có thể dùng được băng, người thường chỉ sợ nghĩ cũng không dám nghĩ, càng đừng nói đến các tướng sĩ đóng ở biên cương. Cơ Tùng nhớ rõ có một năm mùa hè thời tiết nóng đến chịu không nổi, y dẫn dắt các tướng sĩ đánh thắng trận, Bình Viễn Đế hạ chỉ tặng mười xe băng cho Sí Linh quân, các tướng sĩ được thưởng băng còn vui vẻ hơn so với ăn thịt năm mới.
Buổi tối ngày có khối băng, các tướng sĩ đã được ngủ một giấc ngon. Nếu A Ninh thật sự chế ra băng, tướng sĩ Sở Liêu không bao giờ phải chịu đựng nắng nóng khắc nghiệt nữa, mỗi buổi tối đều có thể ngủ một giấc thật ngon.
Qua một hồi lâu Nhan Tích Ninh ngó bình đồng một cái, hắn kinh hỉ nói: "Xem, có băng!" Nói xong hắn dùng một cái muỗng nhỏ sạch sẽ múc một thìa từ trong bình ra, quả nhiên trên muỗng có một tầng băng nhợt nhạt.
Nhan Tích Ninh vươn muỗng ra trước mặt Cơ Tùng, phiến băng trong suốt ngâm trong nước lạnh lẽo. Cơ Tùng dùng tay nắm lấy khối băng này, trong lòng bàn tay truyền ra cảm giác mát lạnh làm cho y kích động vạn phần, sau khi xác nhận mãi Cơ Tùng mới nở nụ cười: "Là băng."
Nghiêm Kha cười đến càng toe toét hơn: "Thật tốt quá, chủ tử, này thật sự là quá tốt! Vương phi ngài thật sự là quá lợi hại!" Có cách này, các huynh đệ không cần phải hứng nắng hè oi bức đến nổi sảy cả người nữa.
Đáng tiếc lòng bàn tay cực nóng, phiến băng hơi mỏng rất nhanh liền tan thành nước. Cơ Tùng luyến tiếc nước lạnh rơi trên mặt đất, y cúi đầu một hơi cạn sạch nước trong lòng bàn tay, sau đó y cho ra đánh giá: "Thực mát mẻ, so với băng lạc còn mát hơn."
Nhan Tích Ninh vớt ra càng nhiều vụn băng từ trong bình, hắn chia vụn băng cho Cơ Tùng và Nghiêm Kha: "Đáng tiếc chút băng này không chống đỡ được trên xe ngựa bao lâu, rất nhanh sẽ tan." Bất quá chỉ cần có thể cảm thụ được cảm giác mát mẻ, người cũng thoải mái hơn.
Trong lòng Cơ Tùng đã có tính toán, A Ninh dùng một cái thùng gỗ liền làm ra vụn băng, nếu xây một toà nhà chuyên môn chế băng ở Lương Châu, vậy chẳng phải sẽ làm được càng nhiều băng hơn sao?
Cơ Tùng cho Nghiêm Kha một ánh mắt, Nghiêm Kha ngầm hiểu, hắn khiêng quặng kali nitrat đi về xe ngựa phía sau. Không trong chốc lát một con bồ câu trắng từ thùng xe phía sau bay ra, hướng về phía Tây Bắc bay nhanh mà đi.
Trong xe ngựa có một thùng nước hoà quặng kali nitrat, sau khi đóng cửa cùng cửa sổ thùng xe rất nhanh liền mát mẻ xuống dưới, đương nhiên ánh sáng trong thùng xe cũng ảm đạm xuống dưới. Trong thùng xe mát mẻ tràn ngập mùi dưa hấu thơm ngát, Nhan Tích Ninh cảm thấy mỹ mãn cắn một miếng dưa hấu trong veo, quả nhiên mùa hè nên có điều hoà cùng dưa hấu.
Đang lúc Nhan Tích Ninh đắm chìm trong việc ăn dưa hấu, hắn đột nhiên cảm giác được một tầm mắt nóng rực, quay đầu lại, chỉ thấy Cơ Tùng đang giương ánh mắt cực nóng nhìn về phía chính mình. Động tác ăn dưa của Nhan Tích Ninh dừng lại: "Làm...... Làm sao vậy?"
Cơ Tùng nghiêng thân về hướng Nhan Tích Ninh, hai tay y dùng sức liền dời mình từ trên xe lăn đến tháp thấp. Ngay sau đó Nhan Tích Ninh bất ngờ không kịp phòng bị Cơ Tùng áp đảo trên tháp.
Nhan Tích Ninh giơ dưa hấu có chút dại ra: "Rớt dưa...... Ngô......"
_________________________
Editor thổ lộ:
Dạo này truyện có nhiều lượt đọc rồi bình luận hơn rồi nè vui ghê hị hị hị🥰🥰🥰🥰 Mọi người ăn Tết có vui hong.