Tiến vào bếp, Cơ Tùng liền chú ý tới rổ trúc trên mặt đất và bình kế bên, từng quả trứng vịt lớn sạch lẳng lặng nằm trong rổ trúc, còn có một bộ phận nổi trên mặt nước đựng trong bình.
Lông mày Cơ Tùng hơi hơi nhướng lên, nguyên lai Nhan Tích Ninh nói hắn đang làm trứng vịt muối không phải là nói dối.
Nhan Tích Ninh rất nhanh đem số trứng vịt còn lại cẩn thận bỏ vào trong bình: "Chờ một chút a, ta đem trứng vịy xử lý xong liền xào rau."
Nghiêm Kha xem xét trong bình xong nhắc nhở: "Vương phi, đám trứng vịt này cũ rồi. Ngươi xem, đều nổi trên mặt nước."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Trong đây là nước muối, mật độ nước muối cao, trứng mới mẻ cũng sẽ nổi trên mặt nước."
Nghiêm Kha sửng sốt một chút: "Mật cái gì?"
Nhan Tích Ninh nhanh chóng thanh thanh giọng nói: "Ta là nói, trứng vịt này không phải hư hỏng, là bởi vì ta ở trong nước bỏ thêm muối, nó mới có thể nổi trên mặt nước."
Nghiêm Kha cái hiểu cái không gật đầu: "Nga ~"
Đem trứng bỏ vào bình xong, Nhan Tích Ninh đặt bình ở cạnh góc tường, nhìn kỹ, bên góc tường bày một loạt xoong chảo chum vại, cũng không biết bên trong chứa cái gì.
Nhan Tích Ninh vỗ vỗ tay: "Bắt đầu xào rau!"
Lúc này Cơ Tùng mới nhìn đến ớt xanh màu biếc trên thớt, đám ớt này đã được cắt sẵn thành nhưng khối hình thôi, trong không khí mơ hồ có mùi cay. Cơ Tùng vậy mà liếc mắt một cái liền nhận ra cây ớt: "Đây là cây ớt ngươi trồng sao?"
Trong khoảng thời gian này y thường xuyên quan sát đất trồng rau của Nhan Tích Ninh, đợi lúc ớt xanh xuất hiện trên cây, y liền phát hiện ra chúng nó. Không nghĩ tới Nhan Tích Ninh nói món rau chưa từng nếm qua dĩ nhiên là ớt, quả thật rất mới mẻ.
Nhan Tích Ninh nhóm lửa: "Đúng vậy, chốc lát cho ngươi thử vị tươi ngon."
Vô luận khi nào thì việc xem Nhan Tích Ninh xào rau đều là một loại hưởng thụ, chỉ thấy hắn thêm chút ít dầu nành vào trong nồi, cùng với một làn khói nhẹ dâng lên, hắn đem những lát thịt cắt hơi mỏng trên thớt đẩy vào bồi. Thịt mỡ ban đầu có màu trắng nõn, gặp được dầu nóng rất nhanh trở nên trong suốt, chảy ra lớp mỡ trong suốt.
Trở tay xào hai ba cái, miếng thịt hơi hơi săn lại xuất hiện màu vàng xém cạnh, dầu dưới đáy nồi xèo xèo rung động, thịt lát phát ra tiếng nổ tanh tách rất nhỏ. Lúc này bỏ vào trong nồi sái một ít gừng xắt sợi cùng một muỗng chao, trong mùi thịt trộn lẫn chút hương chao nồng đậm, mùi toả ra càng thơm hơn.
Nhan Tích Ninh một bên đổ thêm rượu gia vị vào nồi một bên dặn dò Nghiêm Kha: "Nghiêm thị vệ, có thể ăn cơm."
Trên bếp của Nhan Tích Ninh có hai cái nồi sắt, một nồi hấp mấy chén cơm, nồi nhỏ hơn thì xào đồ ăn, hai nồi hỗ trợ không hề chậm trễ. Nghiêm Kha nắp nồi, sương mù màu trắng bốc hơi lên, dưới ánh nến mờ nhạt, hắn thấy rõ trong nồi hấp hai món ăn ăn: "Oa ~"
Trên l*иg hấp đặt hai chén lớn, một chén chưng một khối chả thịt tròn dẹp, một chén còn lại là trứng hấp ánh vàng rực rỡ. Ngửi một cái, Nghiêm Kha liền cảm thấy đói bụng, hắn chà xát tay: "Nhìn liền thấy ăn ngon thật a."
Lúc này thịt trong nồi đã được xào tốt lắm, Nhan Tích Ninh đem ớt đặt trên thớt lưu loát đẩy vào nồi. Quả ớt xanh biếc vừa được bao một lớp dầu, mùi cay đặc trưng của ớt liền bay ra.
Nhìn thấy Nhan Tích Ninh thuần thục thêm vào trong nồi nước tương và đường trắng, mùi thịt xào càng phát ra nồng đậm. Bụng Nghiêm Kha thầm thì kêu lên: "Nhìn thấy ngon thật a. Vương phi, này gọi là cái gì?"
Nhan Tích Ninh nhoẻn miệng cười: "Thịt heo xào ớt xanh."
Chờ Nghiêm Kha đem hai lón trong nồi đặt trên bàn, thịt heo xào ớt xanh cũng đã cong. Nhan Tích Ninh đang bưng đĩa kéo dài thanh âm: "Thịt heo xào ớt xanh tới rồi ~"
Theo chiếc đĩa được đặt xuống bàn, một đĩa lớn thịt xào ớt xanh béo ngậy thơm ngào ngạt xuất hiện ở trước mặt Cơ Tùng. Nhan Tích Ninh đúng lúc đưa đũa qua: "Mau nếm thử hợp khẩu vị các ngươi không."
Số lượng ớt cuối cùng vẫn là thiếu một ít, liếc mắt một cái đĩa thịt nhiều ớt ít. Nhưng đúng là bởi vì như thế, ớt xanh bình thường để làm đẹp ngược lại trở thành diễn viên chính. Cơ Tùng gắp đũa đầu tiên là một miếng ớt xanh, ớt xanh vào miệng cũng không có vị cay như dự kiến, nhai đi nhai lại, vậy mà có vài phần giòn.
Ớt mà Nhan Tích Ninh trồng vỏ ớt có chút mỏng, mặt ngoài nhìn thấy nhiều nếp nhăn, loại ớt xanh này vị cay không nồng đậm vị cũng không tệ. Ớt sau khi nuốt xuống bụng, trong miệng mới truyền đến vị cay triền miên.
Lúc này gắp một đũa thịt đặt lên trên cơm, nước thịt đậm đà thong thả rót vào cơm, ngay cả thịt mang theo cơm một miếng vào miệng, mùi thịt chiên dầu với vị chao cùng cơm dung hợp, làm cho người ta muốn ngừng mà không được, hoàn toàn dừng không được tay.
Vị cay vừa đúng làm cho người ta khẩu vị đại khai, trong lúc nhất thời Nghiêm Kha và Cơ Tùng quên cả nói chuyện, bọn họ mồm to ăn cơm, trong phòng bếp chỉ nghe đến tiếng bát đũa va chạm cùng tiếng nhai nuốt.
Nếu nói thịt heo xào ớt xanh cho hai người có cảm giác thỏa mãn thật lớn, vậy chả thịt hấp và trứng hấp chính là kinh hỉ ngoài ý muốn. Đầu bếp Vương phủ thường xuyên làm chả thịt hấp, ăn nhiều lần sẽ cảm thấy ngấy mỡ. Nhưng mà chả thịt hấp Nhan Tích Ninh làm bỏ thêm một ít thứ gì đó giòn giòn, ăn vào ngon miệng ngoài ý muốn.
Cơ Tùng gắp một miếng chả thịt, tỉ mĩ nhìn một chút, chỉ thấy trong chả thịt có một chút hạt màu trắng ngà: "Đây là cái gì?"
Nhan Tích Ninh nói: "Mã thầy, còn kêu là củ năng, là lão Trương đưa tới. Có thể coi là hoa quả, cũng có thể nấu ăn."
Nói xong hắn từ một bồn nước lấy ra một củ năng đặt ở trong lòng bàn tay cho Cơ Tùng cùng Nghiêm Kha xem: "Thứ này là thực vật thủy sinh, ngâm nước là có thể bảo quản lâu."
Củ năng ở Sở Liêu so với hiện đại nhỏ hơn rất nhiều, sau khi gọt vỏ đi phần thịt còn lại rất ít. Nhưng Nhan Tích Ninh cũng không ngại dùng chúng nó để nấu, hắn hỏi: "Thế nào? Ăn ngon không?"
Nghiêm Kha khen không dứt miệng: "Ăn ngon! Vương phi làm cái gì ăn cũng ngon."
Liền ngay cả trứng hấp đều ngon hơn so với đầu bếp Vương phủ, nhìn chén trứng này một cái, bóng loáng nhẵn nhụi, múc lên còn núng nính núng nính. Bỏ vào trong miệng, hút một chút liền trôi vào bên trong dạ dày. Mà trứng đầu bếp Vương phủ hấp lên khá cứng rắn, có đôi khi dùng đũa chọc một cái cũng không lủng.
Đem trứng hấp trộn vào trong cơm, cơm trở nên vừa thơm vừa mềm, nuốt xuống bụng một miếng liền thoải mái. Hai người khẩu vị đại khai, ăn một chén lại thêm một chén, mắt thấy ba món trên bàn rất nhanh đã thấy đáy, Nghiêm Kha còn muốn bới một chén cơm dùng nước canh chan cơm ăn.
Đợi khi hắn mở nắp nồi ra liền trợn tròn mắt: "Ai? Không có?"
Hắn cùng chủ tử hai người ăn nhiều cơm như vậy? Nghĩ đến đây Nghiêm Kha theo bản năng quay đầu nhìn về phía Cơ Tùng, Cơ Tùng đang không nhanh không chậm buông bát đũa. Bắt gặp Nghiêm Kha nhìn chính mình, y hỏi: "Làm sao vậy?"
Nghiêm Kha thuận miệng hỏi: "Chủ tử, ngươi ăn mấy chén cơm?"
Cơ Tùng bình tĩnh nói: "Không đếm." Nhưng y ăn rất no, cảm giác này tựa như hồi còn ở Sí Linh quân cùng các bộ hạ cướp miếng ăn.
Nghiêm Kha cảm động không thôi: "Có thể ăn là phúc a!" Hắn tình nguyện chủ tử là cái thùng cơm, cũng không nguyện ý nhìn bộ dáng y bệnh tật chỉ có thể ăn mấy miếng cơm.
Nghiêm Kha ý do vị tẫn: "Ăn quá ngon, còn muốn ăn thêm một chút."
Nhan Tích Ninh kinh ngạc nói: "Còn chưa ăn no sao?" Cơm đêm nay nấu cũng đủ hắn và Bạch Đào ăn hai ngày, Nghiêm Kha cùng Cơ Tùng một chút liền ăn xong rồi, hơn nữa còn chưa ăn no?
Hắn không tin thăm dò nhìn nhìn, chỉ thấy ba món trên bàn đã sắp thấy đáy, mà trong nồi chỉ còn lại một tầng cơm cháy.
Nghiêm Kha cầm muỗng muốn vét một ít cơm cháy xuống gặm, nhưng mà ở trong nồi thời gian dài như vậy, cơm cháy cùng nồi dán chặt chẽ với nhau. Hắn chỉ có thể tiếc nuối buông muỗng: "Quên đi."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Vừa lúc ta cũng muốn ăn một chút cơm cháy, ngươi thả muỗng để ta tới."
Nhan Tích Ninh thích ăn cơm cháy, cơm cháy được nấu bằng củi lửa luôn phá lệ dày. Lúc này chỉ cần nhét thêm củi lửa vào lòng bếp đun nóng một chút, có thể ăn được cơm cháy vừa thơm vừa giòn.
Bất quá cơm cháy như vậy cắn rất đau răng, có đôi khi hắn càng thích làm một loại cơm cháy khác không quá đau răng hơn nữa hương vị càng thêm tốt.
Bỏ thêm một khúc củi nhỏ vào trong bếp, Nhan Tích Ninh mở nắp nồi. Hắn rót một ít dầu lên trên lớp cơm cháy: "Không nên gấp gáp, rất nhanh là có thể ăn."
Cơm cháy sau khi chiên qua dầu càng thêm xốp giòn, nhưng dễ bị nóng trong người, sau khi Nhan Tích Ninh đi làm thật sự rất ít ăn.
Độ nóng trong nồi tăng lên, cơm cháy có chút dầu hơi hơi phình ra, phát ra tiếng "ca ca", hơn nữa lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy phồng lên có màu trắng. Khi tiếng vang trong nồi dần dần nhỏ đi, chỉ cần dùng xẻng nhẹ nhàng đẩy một chút, một miếng cơm cháy hoàn chỉnh liền thoải mái mà chuyển động ở trong nồi.
Nhan Tích Ninh dùng xẻng cạy cơm cháy, đem phần cơm cháy chưa được chiên giòn tẩm vào trong dầu. Nghiêm Kha trợn mắt há hốc mồm: "Còn có thể như vậy?"
Nhan Tích Ninh cười mà không nói, trước đây hắn chờ mong nhất là cơm cháy chiên mà ba ba làm, cơm cháy giòn xốp cầm trong tay giống như vàng miếng, cắn một ngụm đầy miệng sinh hương. Nhưng khi đó mẹ luôn luyến tiếc bỏ nhiều dầu, mỗi khi ba ba làm cơm cháy chiên, mẹ sẽ tới nhắc vài câu.
Nhan Tích Ninh ánh mắt hoài niệm nhìn cơm cháy trở nên giòn rụm, ở trong hương cơm cháy, hắn giống như thấy được hình ảnh bản thân tuổi nhỏ vây quanh bên bếp đôi mắt trông mong chờ cơm cháy ra nồi.
Hiện giờ người mỏi mắt mong chờ cơm cháy làm xong biến thành Nghiêm Kha, Nghiêm Kha ánh mắt nhìn thẳng vào nồi: "Nương của ta ơi, Vương phi ngươi rất tốt a."
Cơm cháy thật sự rất hoàn hảo, Nhan Tích Ninh luyến tiếc làm vỡ nó ở trong nồi, vì thế hắn tìm một cái rổ lớn sạch sẽ làm chỗ đựng. Hắn một tay thao tác xẻng múc cơm cháy ra, tay kia thì thật cẩn thận đỡ cơm cháy.
Trong ánh mắt chờ đợi của Nghiêm Kha, miếng cơm cháy vừa lớn vừa hoàn mỹ xuất hiện trong rổ. Cơm cháy vàng rực rỡ còn ngấm dầu đang phát ra tiếng xèo xèo, hương vị thơm nức tràn ngập cả gian bếp.
Lúc Cơ Tùng nhìn thấy cơm cháy rõ ràng bị trấn trụ: "Rất đồ sộ."
Nghiêm Kha đang cầm rổ thật cẩn thận nhích tới bàn: "Chủ tử, cơm cháy tới rồi."
Đêm xuân, gió thổi trên người có cảm giác hơi hơi mát. Nhưng chút gió ấy thổi qua phòng bếp lại vừa lúc thích ý. Ba người vây quanh bàn nhỏ một bên bẻ cơm cháy một bên nhàn thoại.
Bẻ cơm cháy còn muốn xem vận khí, có đôi khi cảm thấy chính mình có thể bẻ xuống một khối thật lớn, nhưng sau tiếng đáp lại của cơm cháy trong tay chỉ có mấy hạt cơm vỡ; có đôi khi tùy ý bẻ một cái, cơm cháy lại xuất hồ ý liêu được một miếng lớn.
Cơm cháy xốp giòn mặc dù không thêm bất kỳ gia vị gì, ăn trong miệng đều thơm ngon. Giữa va chạm của răng và cơm cháy, việc ăn lại trở nên râu ria, quan trọng là... loại niềm vui không gì sánh kịp.
Nhan Tích Ninh ăn vài miếng cơm cháy xong liền cảm thấy quai hàm chua xót, hắn nhìn rổ cơm cháy còn lại hơn phân nửa: "Ăn thêm một mảnh ta sẽ không ăn nữa."
Đang lúc hắn tự hỏi nên ra tay từ góc độ nào để bẻ xuống khối cơm cháy cuối cùng đêm nay, trước mắt đột nhiên xuất hiện một miếng cơm cháy lớn cỡ bàn tay. Phần cơm cháy này gần đáy nồi, trong ngoài đều được chiên đến xốp giòn, vừa thấy đã biết một miếng cơm cháy vô cùng ngon.
Cơ Tùng ôn thanh nói: "Khối này không tồi."
Nhan Tích Ninh cảm tạ một tiếng tiếp nhận cơm cháy, đang lúc hắn ăn đến hăng hái, hắn nghe được thanh âm của Cơ Tùng: "Mấy ngày nữa, ta sẽ đi Công bộ nhậm chức."
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "Ân? Công bộ?"
Cơ Tùng từ núi cơm cháy trước mặt nhéo một mảnh xuống: "Hôm nay tiến cung, Hoàng Thượng để cho ta chọn một chức quan giữa Lại bộ và Công bộ, ta lựa chọn Công bộ."
Nhan Tích Ninh gật gật đầu: "Nga."
Sau đó hắn đột nhiên mở to hai mắt: "Ôi!"
Cơ Tùng nói ra lời này, chính là vì quan sát phản ứng của Nhan Tích Ninh, y muốn xem vị Vương phi này của y có phải thật sự giống như mặt ngoài thoạt nhìn không quan tâm triều chính như vậy hay không. Khi hắn biết được mình lựa chọn Công bộ nhàn tản, có thể thất vọng hay không.