Editor: Yang1002
Mấy ngày nay Văn Chương Uyển thu được không ít đậu hủ, đậu hũ già, đậu hũ non, sữa đậu nành, đậu hoa, đậu khô...... Chế phẩm từ đậu chảy vào cuồn cuộn không ngừng, trong lúc nhất thời Văn Chương Uyển đậu hủ xếp thành núi nhỏ.
Không thể không bội phục đầu bếp Vương phủ, bọn họ phát huy tinh thần, làm được đậu hủ so với Nhan Tích Ninh còn tốt hơn. Hai ngày nay Nhan Tích Ninh đổi vô số biện pháp làm đậu hũ, đậu hủ áp chảo, đậu hủ kho tàu, đậu hủ nhồi thịt, không vài ngày hắn cảm thấy chính mình béo.
Từ sau khi cải tạo xong Phẩm Mai Viên, Nhan Tích Ninh liền thực hiện cuộc sống nằm ngang. Nằm ngang cũng cần khí lực khỏe mạnh, vì thế mỗi ngày hắn đều rút ra thời gian chạy vòng quanh Phẩm Mai Viên cùng Văn Chương Uyển.
Hôm nay lúc chạy đến cầu đá nhỏ, hắn đột nhiên nhìn thấy có cái gì đang di chuyện trên hành lang. Nhìn kỹ, kia không phải Cơ Tùng sao?!
Nhan Tích Ninh dưới chân trượt thiếu chút nữa ngã cái sấp mặt, đứng vững thân thể rồi hắn u buồn nhìn nhìn không trung. Gặp quỷ, rốt cuộc là loại gió nào đem tôn đại thần này thổi lại đây?
Ăn cơm của Cơ Tùng thì phải chịu quản lý của y, lãnh đạo đến thị sát công tác, công nhân làm sao có thể ngăn cản? Nhan Tích Ninh bày ra nụ cười tiếp đãi khách đại gia bước nhanh về phía cổng vòm.
Cơ Tùng vừa qua khỏi hành lang trước hồ, đã thấy Nhan Tích Ninh một đường chạy chậm lại đây.
Thanh niên tuấn tú trên trán lộ ra mồ hôi, làn da trắng nõn ẩn ẩn phiếm hồng nhạt. Hắn thần thanh khí sảng, như liễu mới tháng ba làm cho người ta trước mắt sáng ngời. Cơ Tùng gặp qua không ít mỹ nhân, dung mạo Nhan Tích Ninh trong đám người mà y gặp qua thuộc loại nhân tài kiệt xuất.
Cơ Tùng tâm tình vi diệu, từ lần trước ở Văn Chương Uyển ăn một chút thịt nướng, các thuộc hạ luôn khuyên y nhiều đến Văn Chương Uyển đi một chút. Bọn họ nói, mặc dù y không thích Nhan Tích Ninh, cũng nên cho Vương phi thể diện.
Nhưng y lại lo lắng, chính mình nếu là xuất hiện quá thường xuyên, sẽ làm Nhan Tích Ninh sinh ra hy vọng xa vời không nên có. Có câu là hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, y mặc dù không thích hắn, nhưng cũng không muốn thương tổn hắn.
Mắt thấy Nhan Tích Ninh rất nhanh chạy đến trước mặt chính mình, Cơ Tùng ánh mắt từ do dự biến thành kiên định.
Nhan Tích Ninh hào phóng đích lau lau mồ hôi trên đầu, hắn cười lộ hàm răng: "Tùng Tùng, sao ngươi lại tới đây?"
Cơ Tùng trầm giọng nói: "Tùy ý tới xem, ngươi làm chuyện của mình, không cần phải xen vào ta."
Nhan Tích Ninh hiểu ra, Cơ Tùng đây là nghẹn đến buồn bực đi. Cũng đúng, nếu đổi thành hắn ngồi xe lăn ngày ngày ở trong phòng, hắn sẽ điên. Nhan Tích Ninh cũng không khách sáo: "Được, tự ngươi đi dạo, ta đi thu thập một chút."
Thấy Nhan Tích Ninh vào phòng, Cơ Tùng lăn xe tiến vào Văn Chương Uyển. Lần trước đến ăn thịt nướng là buổi tối, trong viện một mảnh tối đen, hiện giờ y rốt cục thấy cảnh sắc trong Văn Chương Uyển.
Đất trồng rau sinh cơ bừng bừng vô cùng bắt mắt, trong đất trồng hơn mười loại cây duỗi ra dáng người của mình, có chút cây gấp gáp muốn nở nhị hoa. Từ phía Đông vườn rau nhìn tới, Phẩm Mai Viên thu hết vào đáy mắt.
Khó trách các thuộc hạ nguyện ý đến Văn Chương Uyển, Nhan Tích Ninh đem lãnh cung cải tạo thành một mảnh phúc địa.
Cơ Tùng nhìn chằm chằm hướng Phẩm Mai Viên thật lâu, y đến Văn Chương Uyển cũng không phải vì cho Nhan Tích Ninh thể diện gì, mà là vì nói cho hắn một sự kiện. Lập gia đình đến nay đã ba tháng, y phải xuất hiện trước triều đình.
Mấy ngày nữa là xuân săn mỗi năm một lần, y chuẩn bị ở xuân săn lộ mặt, đương nhiên Nhan Tích Ninh cũng không có thể vắng mặt.
Kỳ thật y có thể cho Nghiêm Kha hoặc là Lãnh Tuấn chuyển lời cho Nhan Tích Ninh, nhưng mà cũng không biết tại sao, chờ phục hồi lại tinh thần, y đã ở Văn Chương Uyển.
Đang lúc Cơ Tùng ngẩn người, Nhan Tích Ninh đã đổi xong quần áo đi ra: "Giữa trưa lưu lại ăn cơm đi?"
Bạch Đào trầm mê câu cá không thể kiềm chế, trong hồ Lãm Nguyệt dưỡng không ít cá trích. Hiện tại đã nhanh đến giữa trưa, giữ Cơ Tùng cùng ăn cơm trưa cũng là nhân chi thường tình.
Cơ Tùng chần chờ một lát cũng chậm rãi gật đầu, quân tử có vẻ đẹp của người trưởng thành, không thể hồi đáp tình cảm của Nhan Tích Ninh, bồi hắn ăn một chút cơm có thể được. Huống chi tay nghề Nhan Tích Ninh không tồi, đồ ăn hắn làm hương vị đều tốt lắm.
Văn Chương Uyển chim hót hoa thơm, tuy rằng cảnh sắc không tinh xảo như những sân khác, nhưng cảnh sắc sinh cơ bừng bừng làm cho người ta ngoài ý muốn thả lỏng. Cơ Tùng ở dưới mái tìm một chỗ có thể phơi nắng, y tựa lưng vào ghế ngồi như là một con báo săn già dặn.
Phòng bếp truyền ra tiếng nấu nướng cùng mùi cơm, nghe thanh âm này, Cơ Tùng buồn ngủ.
Đang lúc y chuẩn bị chợp mắt một chút, trong phòng bếp truyền đến động tĩnh, giống như có người đi ra. Cơ Tùng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Nhan Tích Ninh trong tay bưng một cái bếp lò nhỏ đầu tròn tròn, hắn đem bếp lò gác lên trên cây cọc trước phòng bếp.
Bếp lò này thật ra khá tinh xảo, cả vật thể đen vàng sáng bóng trơn nhẵn, nhìn kỹ lên mặt trên còn khắc hoa. Chính là...... Thứ này có điểm quen mắt, giống như ở nơi nào gặp qua.
Nhớ rồi! Này không phải bình nước nóng để mùa đông sưởi ấm sao?! Mùa đông Sở Liêu lạnh ẩm, người bình thường vào đông chống lạnh đều phải dựa vào loại bình nước nóng bằng đồng này. Chỉ cần ở bên trong bình đổ vào nước sôi, liền có thể ấm giường ấm tay.
Cơ Tùng có chút kinh ngạc, hiện giờ xuân về hoa nở, Nhan Tích Ninh như thế nào tìm ra bình nước nóng lớn như vậy?
Dưới sự kinh ngạc, y đẩy xe lăn đi tới bên người Nhan Tích Ninh. Chờ tới gần y mới phát hiện, đây là một cái bình nước nóng bị vỡ, đã không có biện pháp đựng nước sôi.
Tuy rằng không thể chứa nước sôi, nhưng lại có cách sử dụng khác. Lúc này trong bình nước nóng bị vỡ chứa một đống than củi đang cháy đỏ bừng bừng, bình nước nóng nghiễm nhiên thành một cái bếp nấu di động!
Cơ Tùng nghe bọn thuộc hạ nói qua Nhan Tích Ninh cần lao tiết kiệm, hiện giờ tận mắt nhìn y mới tin tưởng. Nếu là đổi thành chính mình, y tuyệt sẽ không nghĩ ra cách lợi dụng hư hao gì đó mà dùng.
Nhan Tích Ninh ở trên bình nước nóng để một cái nồi nhỏ dáng dấp kỳ quái, cảm giác được Cơ Tùng tới gần, hắn cười nói: "Ngươi đói bụng rồi sao? Không nóng nảy a, chờ ta chiên một chút đậu hủ là có thể ăn cơm a."
Cơ Tùng khóe môi hơi hơi giơ lên: "Ân."
Xem Nhan Tích Ninh nấu ăn là một chuyện sung sướиɠ thể xác và tinh thần, thanh niên đứng thẳng thao tác thành thạo, tất cả đồ dùng nhà bếp ở trong tay hắn biến thành binh khí thuận tay. Cơ Tùng quên hết mệt nhọc, đại não thả lỏng, thầm nghĩ đắm chìm tại nơi đầy khói lửa nhân gian này.
Giống như Nhan Tích Ninh nói, cơm trưa rất nhanh là tốt rồi. Dĩ vãng Nhan Tích Ninh sẽ cùng Bạch Đào ở tại trù phòng ăn cơm trưa, nhưng là hôm nay có Cơ Tùng ở, Nhan Tích Ninh bưng cái bàn nhỏ bọn họ ăn cơm tới dưới mái hiên.
Cái bàn có chút tuổi chứa những lỗ sâu đυ.c, lại rửa sạch thật sạch sẽ. Trên mặt bàn có một món một canh, đồ ăn tuy ít nhưng sắc hương vị đều đủ cả.
Trước mắt y là một tô canh cá trích đậu hủ, trong canh đậu hủ đầy lỗ hổng hấp no canh cá, chúng nó ở trong canh cá giãn ra thân hình. Dưới đậu hủ mơ hồ có thể thấy được cá trích, hồ Lãm Nguyệt thức ăn cho cá sung túc, cá trích so với chỗ khác lớn hơn. Canh cá nóng hầm hập màu trắng sữa tản ra mùi thơm, rau thơm xanh biếc không chỉ tăng thêm nhan sắc cho canh, còn làm cho mùi thơm của canh cá càng thêm nồng nàn.
Lại nhìn đậu hủ áp chảo, trong chén đĩa thô sơ xếp từng khối đậu hũ ánh vàng rực rỡ ngay ngắn chỉnh tề, đậu hủ được chiến đến hai mặt vàng óng ánh ngâm trong nước sốt màu nâu đỏ, mùi đậu đặc hữu thấm vào ruột gan.
Nhan Tích Ninh múc một chén canh cá đưa cho Cơ Tùng: "Đây, nếm thử xem hợp khẩu vị không."
Cơ Tùng đã không phải lần đầu tiên nhấm nháp canh cá mà Nhan Tích Ninh làm, nhưng mấy lần trước lượng đưa tới chỉ có một ngụm, y còn chưa kịp thưởng thức canh cá đã hết rồi. Nhìn phân lượng canh lúc này thật sự cảm động, bên trong gì đó cũng vẫn còn đầy đủ.
Cơ Tùng cúi đầu nhấp một ngụm canh, canh cá nóng hổi thơm lại đậm đà một tia mùi tanh đều nhấm nháp không thấy, vị tiêu thản nhiên cùng vị rau thơm giao hòa, tư vị thơm ngon thổi đầy khoang miệng theo kinh lạc toàn thân mà chạy.
Canh cá đặc sệt hơi hơi dính lại, lúc uống xong làm cho người ta nhịn không được liếʍ khóe miệng. Nhưng mà mới vừa liếʍ một chút, tay Cơ Tùng lại không tự giác nâng chén lên, y khống chế không được chính mình, thầm nghĩ lại uống mấy ngụm.
Canh cá bỏ thêm hồ tiêu, uống xong toàn thân ấm lên, trong chốc lát chóp mũi y đổ một lớp mồ hôi nhợt nhạt.
Đợi khi nước canh trong chén chỉ còn hơn phân nửa, y phát hiện dưới đáy còn cất giấu mấy khối đậu hủ. Đậu hũ hấp thụ đầy canh cá mềm nhũn tươi ngon, tan ngay trong miệng. Đậu hủ như vậy y có thể ăn một chén lớn!
Khi chén canh cá của Cơ Tùng rất nhanh đã thấy đáy, đột nhiên trong chén y nhiều ra một khối cá. Đây là một khối bụng cá chỉ toàn thịt, xương ở mặt trên đã đượv xử lý sạch sẽ.
Y ngẩng đầu nhìn Nhan Tích Ninh, chỉ thấy trong bát hắn là lưng cá, mỗi lần ăn một ngụm hắn đều phải dừng lại phun ra xương cá. Thấy Cơ Tùng nhìn chằm chằm mình, Nhan Tích Ninh cười nói: "Mau ăn nha, cá lạnh sẽ bị tanh."
Cơ Tùng thích ăn cá, nhưng y cũng không quá biết ăn, xương mảnh trên người cá mỗi lần đều có thể kẹt lại trong yết hầu y. Vì làm cho y ăn được thịt cá ngon, khi còn nhỏ, mẫu phi của y sẽ chọn phần bụng cá non mềm nhất đút cho y, nàng tự mình ăn lưng cá nhiều xương.
Cơ Tùng mím môi, y nhẹ giọng nói: "Cám ơn." Sau đó hạ mắt giấu đi tất cả cảm xúc bên trong.
Cá trích tươi mới nấu canh làm cho thịt cá ngọt hơn, ăn ở trong miệng tươi mềm thơm ngon. Ăn một ngụm cá uống một ngụm canh, Cơ Tùng thân thể toát ra cảm giác thoả mãn lớn lao.
Trừ bỏ canh cá, hương vị đậu hủ áp chảo cũng phi thường ngon. Trải qua chiên dầu làm lớp da đậu hủ có sự mềm dẻo, bên trong non mịn lại thấm nước sốt, mỗi khi ăn một ngụm đều có thể cảm giác được đậu hủ ở trong miệng vỡ ra. Đậu hũ tinh khiết và thơm ngon làm cho người ta muốn ngừng mà không được, thầm nghĩ từng ngụm từng ngụm ăn kèm cơm.
Chỉ có canh cá cùng đậu hủ, Cơ Tùng ăn thêm hai chén cơm. Đợi khối đậu hủ cuối cùng cũng bị y ăn hết, y thỏa mãn ợ một cái.
Nhan Tích Ninh mặt mày hớn hở: "Thế nào Tùng Tùng, ăn no sao?"
Sức chiến đấu của Cơ Tùng rất được a, một chén canh cá lớn như vậy y uống hết toàn bộ! Rất có cảm giác thành công!
Cơ Tùng thỏa mãn gật gật đầu: "Ân."
Cơm cũng ăn canh cũng uống, là thời điểm thuyết minh ý đồ đến đây. Cơ Tùng lau qua khóe miệng: "Qua mấy ngày sẽ có xuân săn, đến lúc đó ngươi và ta cùng đi."
Nhan Tích Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, mắt hoa đào trong suốt tràn đầy hoang mang: "Xuân săn?"
Cơ Tùng dừng một chút, nói: "Phụ hoàng và các tần phi được sủng ái trong hậu cung cùng với vương công đại thần đều sẽ có mặt, ngươi...... không cần có áp lực gì."
Cân nhắc đến thân phận của Nhan Tích Ninh, y lo lắng trường hợp lớn như vậy làm cho hắn tham gia giữ thể diện quả thật có chút ép buộc. Cơ Tùng tận lực chậm lại tốc độ nói: "Ngươi và ta cùng nhau, ta sẽ bảo hộ ngươi chu toàn."
Nhan Tích Ninh kinh ngạc mở miệng: "A?!"
Cơ Tùng thấy vẻ mặt kinh ngạc của Nhan Tích Ninh, nhìn đến bát đũa trống trên bàn, sờ sờ cái bụng căng tròn, cuối cùng miễn cưỡng nói không nên lời: "Nếu ngươi thật sự không muốn đi, ta đây liền từ chối."
Xuân săn là lúc tốt nhất để các Hoàng tử triển lãm thực lực, tuy không nhắc tới hai chân y bất lợi, cũng không cần thiết đi so với các Hoàng tử khác. Vốn định ở xuân săn lộ mặt giải sầu cho Phụ hoàng, nhưng nếu Nhan Tích Ninh thật sự không muốn, hoãn lại cũng không ngại.
Tiếng nói vừa dứt lại nghe Nhan Tích Ninh còn thật sự nói: "Đi!"
Hoàng thất xuân săn không phải tương đương với công ty teambuilding sao?! Cơ Tùng cùng đám hoàng tử không phải tương đương với ở trước mặt đại lão tranh cống hiến của các ngành sao?
Xuân săn hắn không biết, nhưng teambuilding hắn lành nghề a! Nhất là teambuilding dã ngoại, hắn am hiểu nhất là sờ cá(*)! Hắn muốn chuẩn bị đi chơi xuân, không, ở xuân săn ăn chơi trác táng, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản hắn đi hái rau dại!
(*) sờ cá: ngôn ngữ mạng, theo mình biết là lười biếng, qua loa.
_________________Canh cá trích đậu hũĐậu hũ áp chảo