Mục lục
Sau Khi Cá Mặn Thế Gả - Lão Đại Bạch Miêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yang1002

Nhan Tích Ninh ở trên giường nằm ba ngày, ứ thanh trên người mỗi ngày đều phát sinh biến hóa kịch liệt. Ngày đầu tiên màu sắc lấy xanh tím làm chủ đạo, ngày hôm sau màu xanh tím phai nhạt, nhiều một ít màu hồng tím. Ngày thứ ba, hắn cảm giác thân thể của mình giống bảng pha màu, so với cẩm lí trong hồ còn nhiều màu hơn.

Tuy rằng màu sắc trên người không dễ xem, nhưng đau đớn mỗi ngày lại giảm bớt. Tới buổi sáng hôm nay, lúc hắn duỗi người đã không còn cảm giác đau nhức cơ thể khi dãn thân thể.

Cơ Tùng đem ấm sắc thuốc đã trống đặt ở bên cạnh, nhìn thấy Nhan Tích Ninh tinh thần no đủ, khóe môi y giơ lên: "Bọn Nghiêm Kha mang lễ vật đến cho ngươi."

Nhan Tích Ninh hai mắt sáng ngời: "Ai? Lễ vật?" Chờ hắn bước ra phòng ngủ, hai mắt hắn sáng ngời: "Thật nhiều măng!"

Chỉ thấy giữa nhà chính đặt năm cái sọt lớn, cái sọt theo kiểu Trung Quốc tràn đầy măng. Bọn Nghiêm Kha đứng ở bên cạnh sọt tươi cười sáng lạn: "Hai ngày trước trời mưa, măng mùa xuân mọc rất tốt. Nghĩ đến Vương phi thích ăn măng, các huynh đệ đã đi đào một ít."

Nhan Tích Ninh cảm kích không thôi: "Cám ơn các huynh đệ."

Tuy rằng hắn tạm thời không thể ăn măng, nhưng hắn chuẩn bị đem toàn bộ đám măng phơi nắng thành măng khô. Chờ thân thể hắn khôi phục hầm với thịt ăn, hương vị nhất định cực kỳ ngon miệng.

Lúc này thanh âm Cơ Tùng truyền đến: "Măng với người có dạ dày không tốt xem như thức ăn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dạ dày ngươi không thành vấn đề. Ta hỏi qua thái y, không phải không thể ăn, mà là phải ăn số lượng vừa phải."


Lông mày Nhan Tích Ninh bắt đầu giương lên, ánh sao nhỏ vụ trong mắt đã trở lại: "Thật vậy chăng?"

Cơ Tùng ôn thanh nói: "Không cần phải lừa ngươi."

Nhan Tích Ninh hoan hô một tiếng: "Bạch Đào đem đao nhà chúng ta đến đây, chúng ta bóc măng! Đúng rồi, đem thịt muối trong nhà ra ngâm một chút, giữa trưa chúng ta ăn canh măng hầm thịt!"

Nhìn thấy bộ dáng cao hứng phấn chấn Nhan Tích Ninh, Nghiêm Kha nhịn không được nở nụ cười: "Vương phi chỉ chú ý tới măng, căn bản không chú ý mấy thứ này." Nói xong hắn chỉ chỉ hộp gấm to nho chất đống trên bàn.

Nhan Tích Ninh quả thật không chú ý tới hộp gấm này, hắn đi qua nhìn xem, từng hộp gấm đều được bao đến kín kẽ, căn bản nhìn không ra bên trong đó có gì. Bất quá từ đóng gói hoa lệ bên ngoài hộp, giá trị của đồ bên trong chắc chắn không nhỏ.


Nhan Tích Ninh tùy tay cầm lấy một cái hộp gấm nhìn nhìn: "Đây là cái gì?"

Cơ Tùng nói: "Có thể là cỏ linh chi phủ Nhị Hoàng tử tặng qua, cũng có thể là nhân sâm phủ Thái tử đưa tới, đều là cho ngươi."

Nhan Tích Ninh vội vàng buông hộp gấm, hắn ở trên quần áo chà chà tay: "Tình huống gì đây? Thái tử cùng Nhị Hoàng tử sao đột nhiên tặng mấy thứ này cho ta?"

Vô công bất thụ lộc, Nhan Tích Ninh luôn cảm thấy có một âm mưu thật lớn đang chờ hắn: "Ta và bọn họ nói cũng chưa nói được vài câu, đang êm đẹp tự nhiên bọn họ tặng đồ cho ta làm cái gì? Khẳng định có âm mưu."

Cơ Tùng tựa tiếu phi tiếu: "Mấy ngày nay công đường rất náo nhiệt."

Từ khi Cơ Tùng gặp chuyện ở xuân săn, Thánh Thượng long nhan đại nộ ở trong doanh địa đã nhắm vào đầu mấy Hoàng tử mà mắng một chút, ngay cả Cơ Đàn còn nhỏ cũng không có ngoại lệ. Xuân săn tuy rằng đã kết thúc, nhưng chuyện truy tra hung thủ vẫn không chấm dứt.

Thánh Thượng lên tiếng, thề đem việc này tra ra kết quả. Vì thế mấy Hoàng tử bắt đầu cắn qua cắn lại nhau, hôm nay người của Nhị Hoàng tử bắt được mấy quan viên tham ô dưới trướng Thái tử, ngày mai Thái tử đem người có tài đắc lực của Nhị hoàng tử tham tấu......
Quan viên hai bên một mảnh tinh phong huyết vũ, nhưng Cơ Tùng nương cớ đóng cửa dưỡng thương rời xa nơi thị phi. Vì chứng minh mình trong sạch, các Hoàng tử vắt hết óc tặng đồ cho Dung Vương phủ, đây là lý do tồn tại của đám hộp gấm trên bàn.

Cơ Tùng nói: "Tặng đến đều là một ít dược liệu bổ dưỡng, ngươi thu lại đi."

Nhan Tích Ninh vừa nghe đầu cũng muốn lớn: "Đừng đừng đừng, ngươi thu đi. Thân thể ta hư không thể bổ, lần trước ngươi đưa cho ta một đầu nai, ta liền ăn một chút thịt nai nướng, sau đó bị nóng trong người tận vài ngày."

Cơ Tùng nở nụ cười: "Không phải ta tặng, là Thái tử tặng."

Thấy Nhan Tích Ninh kháng cự lợi hại, Cơ Tùng nghĩ nghĩ nói: "Ta sai người đem mấy thứ này bỏ vào khố phòng, đặt cùng của hồi môn của ngươi. Lúc ngươi cần có thể tự mình sử dụng."
Nhan Tích Ninh tùy ý gật đầu: "Ân, được."

Hôm nay ngoài phòng ánh mặt trời sáng lạn, Nhan Tích Ninh ở trên giường nằm ba ngày xương cốt cũng mềm nhũn. Hắn đi bộ ngoài phòng một vòng, chờ lúc trở về liền cùng Bạch Đào ngồi dưới mái hiên bắt đầu lột măng. Chủ tớ hai người ghé vào nhau chăm chỉ lột vỏ măng, ngẫu nhiên thấy được măng cực kỳ lớn, hai người còn có thể thì thầm nói nói mấy câu.

Cơ Tùng tùy tay đem tấu trình đặt trên án thư, ánh mắt y xuyên thấu qua cửa lớn rộng mở thấy được vườn rau sinh cơ bừng bừng: "Để cho bọn họ cắn xé thêm vài ngày, nhìn xem có thể lộ ra sơ hở gì hay không. Đúng rồi, Thương Phong thế nào?"

Nghiêm Kha nói: "Thuộc hạ đã phái người nhiều ngày vẫn luôn nhìn chằm chằm Thương Phong, không thấy người đến tìm nó."

Cơ Tùng vuốt cằm, y thao tác xe lăn hướng ngoài cửa: "Lại quan sát thêm một thời gian."
Vừa ra cửa lớn, Cơ Tùng cảm giác mình đi vào một thế giới khác. Ngoài phòng cảnh xuân tươi đẹp chim hót hoa nở, áp lực trên người y đột nhiên buông lỏng. Không biết là loại cây nào tản ra mùi tươi mát, ngửi vào khiến người ta thư sướиɠ cả thể xác lẫn tinh thần.

Cửa phòng bếp Nhan Tích Ninh đang đưa lưng về phía y ngồi trên một cọc gỗ, dưới chân là vỏ măng đầy đất. Măng mà bọn Nghiêm Kha mang tới phi thường tươi non, trên mỗi một cái đều dính sương trong suốt. Khi dao nhỏ cắt qua vỏ măng, mùi măng đặc biệt thơm ngát tràn ra. Thanh âm từng lớp măng bong ra cực kỳ dễ nghe, nhìn măng trơn bóng đầy đủ thoát ra khỏi lớp vỏ ngoài, cái loại cảm giác thành tựu này không gì sánh kịp.

Măng được bóc ra ánh màu xanh trắng, những bụi măng mọc gần rễ trúc sẽ xuất hiện bộ rễ màu đỏ. Nhan Tích Ninh đem bộ rễ cùng vỏ già nhẹ nhàng tước ra, trải qua hắn xử lý từng cái từng cái măng nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, tươi non nhìn thấy liền rất ngon.
Trong chốc lát Nhan Tích Ninh liền xử lý xong một giỏ măng, hắn chia ra một chút giao cho Bạch Đào: "Phần này giữ lại giữa trưa ăn, đem rửa một chút."

Nghe thấy tiếng xe lăn phía sau, Nhan Tích Ninh đem vỏ măng dưới chân sửa sang lại một chút, tạo ra một lối nhỏ để xe lăn có thể thông hành: "Tùng Tùng, muốn thử bóc măng hay không?"

Lúc nãy Cơ Tùng đã nhìn Nhan Tích Ninh bóc măng, nhưng bản thân y lại chưa từng thử qua, y tự hỏi một lát rồi vươn tay: "Ta thử xem."

Nhan Tích Ninh nhặt ra một gốc măng đưa cho Cơ Tùng: "Dùng đao nhỏ xé lớp vỏ ngoài, nhẹ nhàng lay một chút là có thể lấy được măng ra rồi."

Cơ Tùng chẳng những biết dùng đao, hơn nữa tay chân y còn nhanh nhẹn hơn so với tưởng tượng của Nhan Tích Ninh. Chỉ thấy y lưu loát rạch một đao trên vỏ măng, đao phong chưa rời đi vỏ măng đã rớt ra hai bên, một gốc măng xanh trắng mập mạp liền xuất hiện ở trong tay y.
Nhan Tích Ninh nhiệt tình vỗ tay cổ vũ: "Giỏi quá!"

Cơ Tùng có chút buồn cười: "Cũng không phức tạp."

Nhan Tích Ninh cười: "Đúng nha, không phức tạp, nhưng cũng không phải mỗi người đều có thể giống ngươi lần đầu tiên liền làm tốt như vậy nha!"

Cơ Tùng quay đầu đi, lỗ tai hơi hơi nóng lên.

Lại lột thêm một ít măng, Cơ Tùng liền hiểu được lạc thú đào măng bóc măng của Nhan Tích Ninh. Đúng như lời Nhan Tích Ninh vậy, rau dại là món quà mà tự nhiên ban cho nhân loại, chỉ cần bỏ ra chút sức, có thể nhận được hồi báo rất lớn.

Nghe âm thanh vỏ măng ca ca vỡ ra, ngửi mùi măng thơm ngát, nôn nóng và phiền muộn ở trong lòng bất tri bất giác tiêu tán rất nhiều. Ngẫu nhiên cùng Nhan Tích Ninh nói nói mấy câu, cũng không cần nghĩ sâu tính kỹ.

Cơ Tùng đã thật lâu không trải qua nhẹ nhàng như vậy, y quên hết thời gian trôi qua kiên nhẫn lột từng gốc măng. Thẳng đến đầu giờ Tỵ, Nhan Tích Ninh đứng dậy đi về hướng phòng bếp, y mới buông xuống dao nhỏ trong tay.
Chậu gỗ trong bếp đang ngâm một khối thịt khô đã được ướp muối, Sở Liêu không có tủ lạnh, chỗ thịt mà các thị vệ đại ca tặng Nhan Tích Ninh chỉ có thể nghĩ biện pháp để bảo quản chúng nó. Thịt muối là một trong những phương pháp để bảo quản thịt: Bôi một lớp muối lên thịt xoa đều cho thấm mấy ngày, sau đó rửa sạch muối để ở chỗ râm mát thông gió, thịt xử lý xong có thể để được mấy tháng.

Trừ thịt muối, Nhan Tích Ninh còn chuẩn bị thêm thịt ba chỉ tươi ngon. Hắn đem thịt muối rửa sạch sau đó cùng với thịt tươi cắt thành miếng lớn: "Bạch Đào, cắt ba bắp cải tới đây, thuận tiện hái một chút hành."

Bạch Đào nhét hết nhánh cây vào lòng bếp: "Hảo!"

Bạch Đào chạy rất nhanh, nhưng lại ra cửa sai thời điểm đυ.ng trúng Cơ Tùng đang đi vào. Cũng may Cơ Tùng thân thủ bất phàm, mặc dù đi đứng bất lợi cũng có thể ổn định thân hình. Không chỉ thế, y còn thuận tay nắm lấy sau cổ Bạch Đào, làm cho Bạch Đào tránh được vận mệnh ngã sấp mặt.
Cơ Tùng buông tay thản nhiên mở miệng: "Cẩn thận chút."

Trải qua mấy ngày ma hợp cùng bọn thị vệ, Bạch Đào đã không sợ hãi bọn Cơ Tùng như lúc mới bắt đầu. Cậu lắp bắp giải thích: "Tiểu nhân sai rồi, Vương gia thứ tội."

Cơ Tùng nhẹ nhàng vuốt cằm: "Đi đi."

Sau khi Nghiêm Kha bọn họ tháo cửa phòng bếp, Cơ Tùng cũng có thể đến phòng bếp trung đến xem. Kỳ thật hai ngày này y đã muốn đến phòng bếp vài lần, trong phòng bếp có đồ vật cùng bài trí gì, y cũng muốn thăm dò.

Nghe được tiếng xe lăn, Nhan Tích Ninh vui vẻ: "Ngươi làm sao lại vào? Bên trong nhiều khói dầu."

Cơ Tùng thả lỏng thân hình: "Ngươi đang làm cái gì?"

Nhan Tích Ninh đưa tay bốc lên một khối măng đã được cắt miếng, hắn giới thiệu nói: "Ta chuẩn bị làm canh măng hầm thịt."

Đây là món Cơ Tùng chưa từng nghe qua, Nhan Tích Ninh giới thiệu nói: "Đem thịt muối cùng thịt tươi chần qua rồi lật lại xào một chút, thêm nước sôi ninh nửa canh giờ, sau đó bỏ thêm măng và bắp cải đã được trụng qua vào trong nồi. Món này gọi là canh măng hầm thịt (yêm đốc tiên), mỹ vị đặc sắc của mùa xuân, ngươi ăn rồi nhất định sẽ quên không được."

Cơ Tùng nhịn không được khẽ gật đầu: "Ân."


Thân là Hoàng tử, Cơ Tùng nhấm nháp qua nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất Sở Liêu, y cũng không phải một người yêu thích ẩm thực. Nhưng sau khi nghe Nhan Tích Ninh mặt mày hớn hở giới thiệu, y vậy mà có chút chờ mong.


Nghe trong phòng bếp âm thanh muỗng đũa chậu nồi va vào nhau, nhìn thấy bộ dáng khí thế ngất trời của Nhan Tích Ninh, ngửi mùi đồ ăn đang được nấu trên bếp toả ra. Cơ Tùng cảm giác được phần yên bình trước nay chưa từng có, trong lúc nhất thời y có chút mệt rã rời.


Chờ hai loại thịt đều bỏ vào trong nồi bắt đầu ninh, Nhan Tích Ninh mới phát hiện hình như có gì không đúng: Bạch Đào vì sao còn chưa trở về?


Hắn buồn bực đi ra phòng bếp, chỉ thấy dưới mái hiên trước phòng bếp, Cơ Tùng yên lặng tựa vào xe lăn, hai mắt nhắm lại, hô hấp chậm rãi đều đặn. Ánh mặt trời chiếu vào trên mặt y, quầng thâm mắt xanh đen mỏi mệt của Cơ Tùng không nghi ngờ gì lộ ra, tựa như đã lâu không ngủ được một giấc ngủ bình thường. Nhưng mà giờ phút này, y lại ngủ đến mặt mày thoải mái, không hề sầu lo.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK