Mục lục
Sau Khi Cá Mặn Thế Gả - Lão Đại Bạch Miêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yang1002

Gà ăn mày được bọc bởi lá sen và đất sét có hình dạng tròn tròn như quả trứng, Nhan Tích Ninh đặt chúng ở bên cạnh lửa trại, nhìn qua như hai tảng bùn đất tròn trịa. Lúc này lửa trại cháy còn chưa đủ lớn, than phía dưới chưa đủ nhiều, cần đợi một lát nữa mới có thể chôn gà ăn mày dưới lửa trại.

Bọn thị vệ trừ bỏ gϊếŧ gà ra, còn làm thịt hai con dê tranh cãi ầm ĩ khiến người khác đau đầu. Tuy rằng Cơ Tùng hạ lệnh nói làm thịt mấy con có thể gϊếŧ trước, nhưng thời tiết oi bức như vậy, động vật sau khi gϊếŧ xong không được bảo quản thích đáng chính là lãng phí. Hơn mười con gà thêm hai con dê nữa, cũng đủ cho đoàn người Cơ Tùng ăn no nê.

Đầu bếp Lão Trương tách thịt dê tươi mới xuống, cắt thành từng khối vừa miệng. Nhóm hạ nhân xiên thịt dê lên trên nhánh cây, chuẩn bị để một lát nướng thịt dê trên than lửa.

Đương nhiên, phần thịt tốt nhất phải giữ cho Vương gia và Vương phi, phần Lão Trương đưa cho bọn Nhan Tích Ninh chính là bộ phần tươi ngon nhất trên cả con dê. Nhan Tích Ninh vì trải nghiệm một lần cắm trại nướng đồ đến nghiện, cố ý nói Lão Trương đưa thịt dê chưa xiên tới.

Bạch Đào đặt một cái bàn nhỏ ở cạnh lửa trại, Nhan Tích Ninh ngồi bên cạnh bàn chỉ dẫn Vương Văn Việt xiên thịt dê. Nhóm hạ nhân dùng nhánh cây để xiên thịt dê, bọn họ dùng đồ cao cấp hơn, dùng que sắt để xiên thịt.

Vương Văn Việt vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với nguyên liệu nấu ăn tươi sống, tay cầm que sắt run nhè nhẹ. Xiên thịt nạc còn đỡ, nhưng xiên thịt mỡ mang theo độ ấm đầy mỡ còn tản ra mùi hôi đặc trưng của dê. Không bao lâu sau Vương Văn Việt liền không được, hắn có chút buồn nôn: "Tức Ninh, ta có thể xiên cái khác không?"

Nhan Tích Ninh liếc mắt một cái liền nhìn ra nỗi quẫn bách của Vương Văn Việt, hắn cười nói: "Ngươi không quen mùi thịt dê đi? Đặt ở nơi đó, một lát ta đến xiên. Nếu không ngươi hỗ trợ xiên nấm hoa đi."

Nấm hoa chính là nấm hương, trong đám vật tư mà Cơ Nam tặng trừ nấm hoa còn có vài loại nấm khác. Ăn đồ nướng sao có thể thiếu nấm hương? Vì thế Nhan Tích Ninh để Bạch Đào rửa sạch một chén nấm hương, chốc lát hắn có thể làm nấm hương ướp tỏi.

Thấy Nhan Tích Ninh trước sau như một vẫn luôn săn sóc người khác, Vương Văn Việt cười đến ánh mắt đều híp lại: "Được."

Khi Cơ Tùng thao tác xe lăn đến gần bàn thấp, vừa lúc nghe được Nhan Tích Ninh nói: "Lúc xiên nấm phải dùng hai que sắt xiên song song, nếu chỉ dùng một que, nấm hoa sẽ trượt."

Vương Văn Việt đáp ứng, hắn đang chuẩn bị bốc nấm xiên lên, lại thấy một cánh tay thon dài vươn ra từ bên cạnh cầm cả một bó que sắt đi rồi. Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cơ Tùng chậm rãi đặt nấm hoa cùng que sắt ở trước mặt mình.

Cơ Tùng ôn thanh nói: "A Ninh, Vương Lang trung là khách nhân, sao có thể để cho khách làm việc, loại việc nhỏ này vẫn nên để cho ta tới đi."

Nhan Tích Ninh thật ra không nghĩ nhiều như vậy, trong nhận thức của hắn người không lao động không được ăn. Bất quá thấy Cơ Tùng chủ động như vậy, hắn cười nói: "Vậy được, một lát ngươi lại xiên thêm một ít rau xanh khác, chỉ ăn thịt thôi sẽ nóng trong người."


Cơ Tùng liếc Vương Văn Việt một câu, nụ cười tự đắc lướt qua trong giây lát: "Được, nghe lời ngươi."

Đối mặt với Cơ Tùng, Vương Văn Việt luôn luôn có chút khẩn trương, nhưng sau khi nhìn nhìn Nhan Tích Ninh, hắn vẫn cố lấy dũng khí. Vương Văn Việt củng chắp tay: "Hạ quan cùng Vương gia và Tích Ninh đi Lương Châu, đã quấy rầy rất nhiều, không dám lấy tự cho mình là khách. Có gì cần hỗ trợ, thỉnh Vương gia cứ việc mở miệng."
Cơ Tùng mỉm cười gật gù: "Vậy bổn vương sẽ không khách khí với Vương Lang trung, nếu Vương Lang trung không ngại, bổn vương có thể gọi tên của ngươi không?"

Vương Văn Việt cười đến nheo mắt: "Cầu còn không được."

Cơ Tùng làm việc rất nhanh nhẹn, y vừa ra tay đã ấn Vương Văn Việt tay chân không lanh lẹ lên mặt đất ma xát. Nhìn xiên nấm mà y đã xiên xem, đây gọi là tiêu chuẩn. Y vừa lòng nắm que nấm hoa nói: "A Ninh xem nấm hoa ta đã xiên, thế nào?"

Nhan Tích Ninh nhìn nhìn một lúc rồi giơ ngón cái lên: "Thật không tệ."

Cơ Tùng một bên xiên nấm một bên hỏi Vương Văn Việt: "Văn Việt, vì sao ngươi không chọn tiền đồ như gấm ở kinh, mà lựa chọn đi Lương Châu?"

Vương gia là thế gia nhà cao cửa rộng, Vương Văn Việt dưới sự che chở của dòng tộc sau khi xuất sư từ Quốc Tử Giám liền vào Công bộ nhậm chức Lang trung. Khởi điểm của hắn còn cao hơn đệ tử hàn môn gấp mấy lần, nhưng mà hắn lại bỏ qua hết thảy những thứ sắp tới tay, ngược lại đi theo bọn họ tới Lương Châu.
Tuy nói Công bộ là bộ nhàn tản nhất trong lục bộ, nhưng càng nhàn tản, tính lưu động nhân viên lại càng nhỏ. Đại bộ phận chức vị đều là một cây củ cải một cái hố, Vương Văn Việt vừa đi, rất nhanh sẽ có người mới đến thế chỗ hắn. Hắn đi thì dễ dàng, nhưnb muốn trở về lại rất khó khăn.

Trước đó Cơ Tùng cảm thấy Vương Văn Việt là cơ sở ngầm mà Cơ Lương nhét vào Lương Châu, nhưng xem thái độ của Cơ Lương đối với Vương Văn Việt, lại ngẫm lại phong cách làm việc bình thường của Vương Văn Việt, trừ phi Cơ Lương choáng đầu mới có thể để Vương Văn Việt làm do thám.

Nếu phải cùng tới Lương Châu, Cơ Tùng cần thiết thăm dò Vương Văn Việt rốt cuộc suy nghĩ cái gì.


Vương Văn Việt nhanh chóng ngồi ngay ngắn, hắn nghiêm mặt nói: "Hạ quan từ sau khi rời Quốc Tử Giám liền vào Công bộ, trong khoảng thời gian này tuy rằng cũng làm một vài việc, nhưng luôn cảm thấy những thứ làm được cùng với khi ứng dụng thực tế lại có chút không giống nhah. Cẩn thận ngẫm nghĩ, hẳn là do hạ quan không thân cận bách tính, không thể nhận thức được điều dân chúng mong muốn, không hiểu bọn họ chân chính cần cái gì."
Cơ Tùng gật gật đầu: "Ân......"

Điều Vương Văn Việt nói chính là tình hình thực tế, không chỉ hắn, trong lục bộ có rất nhiều quan viên đều là quý tử thế gia vọng tộc. Phía sau bọn họ có gia tộc, có nhân mạch, khi bọn họ còn học ở trường, người trong nhà cũng đã trải sẵn đường cho bọn họ. Đám quý tử nhà cao cửa rộng này vào Hộ bộ Lại bộ Lễ bộ còn chưa tính, nhưng vào Công bộ lại không được.

Công bộ là bộ ngành thân cận dân chúng nhất, quản chính là việc xây thành thuỷ lợi linh tinh, nếu người quyết sách cao cao tại thượng, thứ làm được chỉ là đồ vật thiên mã hành không tưởng tượng vô căn cứ mà thôi.

Vương Văn Việt nghiêm chỉnh nói: "Hạ quan tài sơ học thiển năng lực hữu hạn, nhưng cũng muốn vì dân chúng mà làm một ít chuyện trong khả năng. Hạ quan vẫn nghĩ muốn thừa dịp còn trẻ du ngoạn các châu huyện Sở Liêu, nhưng lại bất hạnh không có cơ hội. Từ khi biết được Vương gia cùng Tức Ninh muốn đi Lương Châu, hạ quan rốt cuộc cũng hạ quyết tâm. Chỉ có đi ra bên ngoài nhìn ngắm, hạ quan mới biết được chính mình muốn làm cái gì, muốn trở thành loại người gì."
Cơ Tùng gật gật đầu, ánh mắt y ôn hòa: "Suy nghĩ này của Văn Việt rất tốt, nếu quan viên Sở Liêu ta đều có lý tưởng như ngươi thì tốt rồi."

Vương Văn Việt ngượng ngùng nở nụ cười, có thể được Cơ Tùng khích lệ, hắn vừa khẩn trương vừa kiêu ngạo. Dừng một chút Vương Văn Việt nói: "Kỳ thật đi Lương Châu còn có một nguyên nhân chủ yếu."

Cơ Tùng bình tĩnh nhìn về phía Vương Văn Việt, trong mắt y phản chiếu lửa trại: "Ân?"

Vương Văn Việt thành thật nói: "Trước đây hạ quan cộng sự với Vương gia ở Công bộ, cũng có hiểu biết về tác phong làm việc của Vương gia. Hạ quan không giỏi ăn nói, không biết giao tiếp cùng người khác. Nếu đi các bộ khác, khó tránh việc bị xa lánh. Nhưng dưới sự dẫn dắt của Vương gia, hạ quan cảm thấy rất thoải mái."

Sợ Cơ Tùng hiểu lầm, Vương Văn Việt giải thích nói: "Thoải mái mà hạ quan nói không phải chỉ chính vụ của Công bộ thoải mái, mà là tâm tình thoải mái. Có ngài ở, hạ quan không cần lục đυ.c với quan viên khác, không cần bắt buộc chính mình làm chuyện không muốn làm. Hạ quan cảm thấy ngài rất tốt......"
Nếu là những người khác nói lời này, khó tránh khỏi hiềm nghi nịnh nọt, nhưng là Vương Văn Việt nói lời này chỉ làm cho người ta cảm giác được một mảnh hết sức chân thành. Vương Văn Việt còn nghiêm túc nói: "Tuy hạ quan sinh ra ở Vương gia, nhưng trời sanh tính chất phác, không giỏi ăn nói. Ở nhà thường xuyên nhìn thấy người nhà vì lễ nghĩa lui tới mà phiền não, mỗi khi đến lúc này, hạ quan liền cảm thấy vô cùng may mắn. Vào Công bộ thật tốt, gặp quan trên như Vương gia thật tốt."

Động tác xiên thịt dê của Nhan Tích Ninh chậm lại, hắn không khỏi nhìn về phía Vương Văn Việt. Trong ấn tượng của hắn, Vương Văn Việt là bằng hữu của nguyên chủ, hắn là túi khóc nhỏ, là đại lão thích phát minh sáng tạo. Lúc trước hắn hạ quyết tâm, giữ quan hệ nhàn nhạt với Vương Văn Việt. Nhưng hiện tại nghe Vương Văn Việt nói những lời này, hắn cảm thấy là hắn nông cạn.
Vương Văn Việt không phải thứ ăn chơi trác táng trong đô thành ỷ vào gia thế liền muốn làm gì thì làm, trong lòng hắn có lý tưởng, hắn nhất định có thể có làm được. Nhan Tích Ninh bội phục người có lý tưởng có thể hành động, Vương Văn Việt làm cho hắn tôn trọng lẫn kính nể.

Cơ Tùng hơi hơi gật đầu, trong khẩu khí mang theo tán thưởng: "Ngươi có tài cán, tương lai nhất định sẽ trở thành một vị quan tốt."

Vương Văn Việt hổ thẹn nở nụ cười: "Vương gia, hạ quan là người không có hùng tâm chí lớn gì, không muốn làm quan tốt quan kiêu ngạo, thầm nghĩ làm một ít chuyện trong khả năng. Hạ quan chỉ là một người thường, tự mình cố gắng, không thẹn với lương tâm là được."

Cơ Tùng nhướng mày: "Nói rất hay."

Vương Văn Việt lại nhìn thoáng qua Nhan Tích Ninh: "Trừ bỏ nguyên nhân là ngài, còn có một nguyên nhân quan trọng khác: Tức Ninh là bằng hữu của ta. Hai người một là quan trên ta tôn kính, một là bạn thân của ta. Đi theo các ngươi tới Lương Châu, hẳn sẽ không có người khi dễ ta."
Cơ Tùng:......

Quả nhiên là Vương Văn Việt có lối suy nghĩ đặc biệt, Cơ Tùng dở khóc dở cười: "Cho dù ngươi ở kinh thành, cũng sẽ không có người khi dễ ngươi."

Vương Văn Việt lắc đầu: "Không giống nhau không giống nhau, ta chỉ cảm thấy đi theo các ngươi an tâm."

Vương Văn Việt hạ mi mắt nhìn về phía lửa trại, hắn giấu đi chột dạ cùng mất mác trong mắt. Lời hắn nói với Cơ Tùng đều xuất phát từ chân tâm, nhưng hắn không dám nói ra nguyên nhân chủ yếu đi Lương châu, hắn không dám để cho Vương gia phát hiện tình cảm của hắn đối với Tức Ninh, cũng không dám khiến Tức Ninh lâm vào buồn rầu.

Hắn đã muốn hạ quyết tâm, đời này có thể đứng xa xa nhìn Tức Ninh, chỉ cần hắn sống tốt, mình liền cảm thấy mỹ mãn.

Lúc này mặt trời đã muốn xuống núi, núi rừng bốn phía trở nên tối om. Trên đất trống đã đốt hơn mười đống lửa trại to to nhỏ nhỏ, hạ nhân cùng bọn thị vệ ngồi vòng quanh lửa trại, bên cạnh lửa cắm xiên thịt dê. Không khí chung quanh là hương vị gà kho tàu cùng thịt dê nướng, mọi người thoải mái nói chuyện với nhau, tiếng cười vui không dứt bên tai.
Nhan Tích Ninh rốt cuộc cũng xiên xong tất cả thịt dê, chờ hắn rửa sạch tay, nướng thịt cắm trại ngoài dã ngoại cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi. Nhan Tích Ninh đứng lên nhìn một vòng, hắn vừa định nói chuyện liền nghe Cơ Tùng hỏi: "A Ninh, ngươi muốn làm gì?"

Nhan Tích Ninh ngượng ngùng nói: "Muốn nhờ Nghiêm Kha đến giúp một chút."

Hắn chỉ chỉ hai con gà ăn mày: "Ta phải chôn bọn nó xuống dưới đống lửa." Lửa trại nóng bỏng, thoáng tới gần da mặt sẽ bị ánh lửa chiếu đến sinh đau. Muốn vùi gà ăn mày vào trong lửa cũng là một kỹ thuật sống, ít nhất Nhan Tích Ninh cảm giác chỉ bằng một mình hắn là không làm được.

Cơ Tùng khẽ cười nói: "Cần gì gọi Nghiêm Kha? Loại việc nhỏ này ta có thể làm."

Lúc còn ở Sí Linh quân thường xuyên hành quân ăn ngủ ngoài trời, Cơ Tùng làm Nguyên soái, vô luận là nhóm lửa vẫn là nướng đồ đều không làm khó được y. Chỉ thấy y lấy một chiếc kẹo gắp than đem củi bên ngoài lửa trại đặt qua một bên, tiếp theo vùi hai con gà vào trong củi lửa đỏ bừng, đặt bó củi lên đống lửa lại.
Rõ ràng ngồi trên xe lăn, Cơ Tùng lại làm việc này như cưỡi xe nhẹ đi đường quen. Một bên thêm củi y còn vừa nói: "Đáng tiếc lúc này không phải mùa đông, nếu ăn ngủ hoang dã trong mùa đông, có thể dời đống lửa đi, mặt đất bên dưới lửa ấm nóng, rải cỏ khô lên trên, ngủ đặc biệt ấm áp."

Nhan Tích Ninh ngồi xổm bên lửa trại, hắn nghiêng đầu mỉm cười nhìn về phía Cơ Tùng: "Dung Xuyên thật lợi hại."

Tay Cơ Tùng run lên, hầu kết lăn lộn một chút, nếu không phải lúc này bên cạnh có nhiều người mắt tạp, y nhất định sẽ hôn Vương phi nhà y một cái. Mà lúc này y chỉ có thể áp chế rung động trong lòng vươn tay với Nhan Tích Ninh: "Đưa xiên thịt cho ta, ta đến nướng."

*

Cơ Tùng biết nướng thịt, việc này Nhan Tích Ninh đã sớm biết, lần đầu tiên y đến Văn Chương Uyển liền triển lãm kỹ thuật xắt rau cao siêu. Khi đó Nhan Tích Ninh nướng chân nai, Cơ Tùng dùng một cây đao nhỏ tách thịt trên đùi nai đến sạch sẽ, Tiểu Tùng nhìn đều phải rơi lệ.
Nhưng hắn lại không biết Cơ Tùng lại biết nướng thịt đến như vậy.

Nhan Tích Ninh chỉ dùng than đá nướng qua thịt, tuy nhiệt độ than lửa cao, nhưng nhiệt độ lại cố định. Hơn nữa có giá thịt nướng hỗ trợ, rất nhanh là có thể nướng ra thịt tươi mới. Nhưng mà dùng củi lửa nướng thịt, không phải người bình thường có thể khống chế được.

Xiên thịt cách lửa trại gần, thịt sẽ dễ dàng bị cháy, sẽ xuất hiện tình huống bên ngoài cháy đen bên trong chảy máu. Cách lửa trại quá xa, vậy không gọi là thịt nướng, mà là hong khô, nướng nửa ngày thịt mới hơi hơi đổi màu. Bởi vậy rất khó nắm chắc, điểm ấy có thể nhìn ra thông qua mùi khét từ lửa trại chung quanh truyền đến.

Cơ Tùng tìm một cây gỗ phân nhánh dài hai thước, y cắm đầu nhọn của que thịt dê vào đầu gỗ, sau đó đặt gỗ không xa không gần lửa trại. Mặt thịt dê hướng về phía lửa rất nhanh liền chuyển màu, lớp mỡ trong suốt theo que sắt trượt xuống, trong chốc lát cây gỗ liền bị tẩm mỡ thành mộ mảng tối màu.
Chờ một mặt thịt nướng tổ, Cơ Tùng lật cây gỗ lại, tiếp tục nướng phần thịt dê còn lại. Sau vài lần trở mặt, thịt dê chảy mỡ xèo xèo, miếng thịt tựa hồ nhảy lên trong ánh lửa, không bao lâu sau mùi thơm liền nhẹ nhàng toả ra.

Thịt dê tươi mới mẻ, gia vị chỉ cần nêm một nhúm muối là được. Chờ thịt dê thu nhỏ lại hai vòng, Cơ Tùng bốc muối rải một tầng lên thịt dê.

Đồng dạng là nướng thịt dê,bọn thị vệ bên lửa trại khác xích loã cánh tay đầu đầy mồ hôi. Mà Cơ Tùng bao đến kín cẩn, bình tĩnh thong dong không thấy một tia bối rối.

Nhìn thấy Cơ Tundg khí định thần nhàn nướng thịt, không chỉ là Nhan Tích Ninh nhìn đến ngây người, Vương Văn Việt cùng Diệp Lâm Phong bên cạnh cũng ngây người. Ánh mắt Vương Văn Việt phức tạp, hắn phát hiện vô luận Vương gia ở đâu lúc nào cũng có thể treo hắn lên đánh, nhận thức được điều này khiến cho tâm tình hắn vô cùng trầm trọng đồng thời lại có chút an tâm khó hiểu: A Ninh đi theo Vương gia cuối cùng cũng khổ tẫn cam lai trải qua ngày lành.
Diệp Lâm Phong là người đầu tiên không nhịn được, ông hít khụt khịt: "Thật thơm a, thịt dê này rất chắc nịt." Không hổ là dê mà Thái tử tặng, phẩm chất chắc chắn tốt. Dê bình thường phải tới mùa thu mùa đông mới màu mỡ, mà hai con dê này vô luận là kích thước hay là trình độ nạc mỡ đều vừa đúng.

Cơ Tùng giương mắt nhìn mọi người giương đôi mắt trông mong nhìn về phía y, khóe môi cong lên ý cười: "Đợi lát nữa lập tức sẽ xong."

Nói xong lời này không bao lâu, thịt dê liền chín. Cơ Tùng dùng khăn tay bọc que sắt, đặt một bó thịt dê to vào trong đĩa bên cạnh: "Xong rồi."

Nói xong y cầm lấy một xiên thịt dê đưa cho Nhan Tích Ninh trước: "A Ninh, ngươi nếm thử hương vị xem thế nào?"

Cơ Tùng có chút không yên, lần cuối cùng y nướng thịt đã là chuyện vài năm trước, không biết tay nghề mình có thụt lùi hay không. Nhan Tích Ninh chờ mong tiếp nhận xiên thịt, hắn cẩn thận thổi thổi thịt, sau đó xoay ngang xiên thịt rút phần thịt dê trước mặt vào trong miệng.
Thịt dê cực kỳ mềm cắn một ngụm xuống nước thịt ứa ra bốn phía, vị mặn vừa đúng khiến cho vị tươi ngon được khuếch đại tới mức lớn nhất. Thịt dê mang theo mùi khói trấn an đầu lưỡi đồng thời cũng an ủi dạ dày gợi lên cơn thèm ăn, làm cho người ta ăn một ngụm còn muốn ăn tiếp một ngụm. Nhan Tích Ninh khen không dứt miệng: "Ăn ngon, vừa ngon vừa mềm!"

Chiếm được sự khẳng định từ Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng mới yên lòng, y cười nói: "Ngày thường đều là ngươi nấu cho ta ăn, đây cũng là lần đầu tiên ngươi thưởng thức tay nghề của ta. Đợi khi đến Lương Châu, ta lại mời ngươi ăn một bữa thịt nướng thật ngon."

Nhan Tích Ninh cảm thấy mỹ mãn: "Đã rất tốt rồi, thật sự rất ngon." Nói xong hắn nhìn về phía Cơ Tùng: "Mau ăn lúc còn nóng, thịt nướng lạnh hương vị liền thay đổi."
Cơ Tùng mỉm cười bốc một chuỗi thịt dê lên: "Được." Thịt xiên hôm nay ngon miệng hết sức, Cơ Tùng rất vừa lòng.

Bó thịt dê đầu tiên nhanh chóng bị bọn Nhan Tích Ninh chia xong, có Cơ Tùng chỉ điểm, Vương Văn Việt cùng Diệp Lâm Phong tìm một cây gỗ tự mình nướng thịt.

Ăn vài xiên thịt dê liên tiếp, Nhan Tích Ninh có chút ngấy. Hắn muốn nướng chút đồ chay, nhưng thức ăn chay cắm trên gỗ không tiện cho việc trét tương tỏi mấy. Vì thế nghĩ nghĩ một lât, hắn lấy một cái bình nước nóng cũ nát từ trên xe xuống: "Dung Xuyên, có thể gắp chút lửa vào trong đây không?"

Nhìn đến bình nước nóng cũ, khoé môi Cơ Tùng co rút: "Ngay cả nó ngươi cũng mang theo sao?" Không nghĩ tới A Ninh ngay cả cái bình nước nóng vỡ này cũng mang theo, Vương phi nhà mình tiết kiệm dị thường, khiến cho Cơ Tùng có chút đau đầu a.
Bất quá Cơ Tùng sẽ không làm cho A Ninh mất hứng, y dùng kẹo gắp không ít than cháy sạch đỏ bừng vào bình nước nóng: "Cẩn thận nóng."

Nhan Tích Ninh đặt bình nước nóng lên mặt đất, còn thả mấy khúc gỗ chung quanh để tránh có người không cẩn thận đυ.ng phải lớp ngoài nóng bỏng. Sau đó hắn đặt một cái lưới sắt lên miệng bình nước nóng, lại đặt nấm hoa lên trên lưới sắt: "Đúng vậy, thứ này dùng rất tốt." Chủ yếu là nhỏ gọn, lúc không tiện còn có thể dùng làm bếp.

Nấm hoa bị lửa nóng nướng chín phát ra tiếng vang tê tê, Nhan Tích Ninh kiên nhẫn lật mặt nấm. Đợi cho hai bên nấm hoa bắt đầu mềm hơn, hắn quét một tầng dầu lên trên nấm. Dầu cùng than lửa vừa tiếp xúc, trên bình nước nóng liền có một làn khói nhẹ xông ra.

Trước đó Nhan Tích Ninh muốn làm nấm hương nướng tỏi, nhưng tới hiện tại hắn mới phản ứng lại, hắn chưa xào tương tỏi. Vì thế chỉ có thể nướng nấm hoa vô cùng đơn giản, cũng may nấm hoa nướng như thế nào cũng ngon. Khi hắn rải một chút muối cùng bột ớt lên trên nấm hương, mùi hương mê người nháy mắt vọt ra.
Bọn Nghiêm Kha có mặt ở đó không thể ngồi yên được, bọn họ nhích nhích lại đây: "Thơm quá a, Vương phi, ngài còn bột ớt không?"

Từ sau khi nhấm nháp qua vị ngon của ớt đem lại, đại đa số thị vệ đều thành người không cay không vui. Nếu hiện tại có thể có được một chút bột ớt do Vương phi chế tác, thật là hoàn mỹ a.

Nhan Tích Ninh vui vẻ: "Có, các ngươi chờ một chút a."

Nói xong hắn hướng về xe ngựa thứ hai đằng sau mà đi, không trong chốc lát hắn liền ôm hai chiếc bình ra. Bột ớt mà bọn Nghiêm Kha muốn ở trong bình thứ nhất, vừa mở nắp bình mùi cay quen thuộc ập vào mặt, sặc đến người chung quanh đều phải hắt xì vài cái.

Nhan Tích Ninh múc một chén đầy ắp bột ớt cho bọn thị vệ, Nghiêm Kha cảm kích vạn phần: "Tạ ơn Vương phi."

Đang lúc bọn Nghiêm Kha vui sướиɠ hài lòng cầm bột ớt chuẩn bị rời đi, Nhan Tích Ninh hỏi: "Nơi này của ta còn có tương ớt, các ngươi có muốn không?"
Trước khi xuất phát, Nhan Tích Ninh hái hết mọi rau dưa đã chín trong đất trồng rau, trong đó số lượng ớt liền không ít. Nhưng mà số lượng ớt quá nhiều, nhất thời ăn không xong, hắn đã thái vụn ớt làm thành tương ớt.

Mở nắp bình thứ hai ra, một mùi cay thản nhiên nhập mũi. Nhan Tích Ninh múc một chút tương ớt đặt vào chén nhỏ để bọn Nghiêm Kha nhấm nháp: "Thử xem hợp khẩu vị không."

Bình tương ớt này có lượng nước vừa đủ, lúc Nhan Tích Ninh làm tương ớt đã bỏ thêm tỏi giã, vụn gừng cùng các loại gia vị, ăn vào cay thơm ngon miệng. Bọn Nghiêm Kha thử một miếng hai mắt loeenf tỏa ánh sáng: "Vừa cay vừa thơm, rất khai vị."

Bọn thị vệ bưng bột ớt cùng tương ớt mỹ mãn trở về lửa trại bên cạnh, đừng nói, thịt dê nướng cháy hoặc là nửa sống nửa chín sau khi chấm bột ớt cùng tương ớt, vị và hương phút chốc đều được thăng hoa.
Trong nhất thời hưng trí của mọi người càng thêm tăng vọt, chỗ cắm trại một mảnh khói lửa tưng bừng, người ở cuối hướng gió bị sặc đến liên tục ho khan. Nhưng mà ăn đồ nướng chính là vì vị khói lửa này, người quen biết ngồi quanh cùng một chỗ, ăn vài xiên, uống một chút rượu, tư vị tuyệt vời miễn bàn.

Không lâu sau nấm hoa liền chín, Nhan Tích Ninh chia nấm hoa cho bọn Cơ Tùng: "Coi chừng nóng a."

Nấm hương tròn trịa đẫm dầu, trên thân và tán nấm đều dính đầy bột ớt và bột hoa tiêu màu nâu đỏ, còn chưa ăn vào trong miệng, đã có thể cảm nhận được vị cay của nó. Thừa dịp nóng cắn một ngụm, vị giống như đang ăn thịt. Nấm hương tươi cay chắc nịt nướng vừa tới được mọi người nhất trí khen ngợi, trong lúc nhất thời bọn thị vệ cũng đi tới xe ngựa tìm kiếm nấm hương.
Lúc này Bạch Đào ôm cái gì đó bước nhanh tới chỗ Nhan Tích Ninh: "Thiếu gia, thiếu gia người xem, ta ở trên xe tìm được cái gì nè?"

Nói xong cậu mở cổ tay áo ra, Nhan Tích Ninh mắt sắc thấy được một quả dưa hấu lớn, hắn kinh hỉ không thôi: "Dưa hấu?"

Sở Liêu có dưa hấu, Nhan Tích Ninh đã trong dưa hấu trong Phẩm Mai Viên, đáng tiếc không đợi đến lúc dưa hấu chính, hắn liền ly khai Vương phủ. Lúc này nhìn đến dưa hấu, hắn lại nhớ tới vườn rau của hắn.

Bạch Đào vui vẻ đặt dưa hấu ở bên chân Nhan Tích Ninh bên: "Bên trong vật tư mà Thái tử điện hạ tặng có rất nhiều dưa hấu, đây là trái lớn nhất."

Nhan Tích Ninh cười nói: "Ngâm nó vào trong sông, một lát chúng ta ăn dưa hấu." Ăn xong đồ nướng còn có dưa hấu, đây là ngày tháng thần tiên a!

Ăn thịt nướng không gấp gáp được, phải chậm rãi nướng ăn từ từ, vừa ăn vừa nói chuyện mới có thể thưởng thức hương vị trong đó. Mọi người rất nhanh liền cảm thụ được tư vị này, trong tiếng nói nói cười cười, thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt liền qua một canh giờ.
Lúc này Diệp Lâm Phong bắt đầu cầm xiên thịt nướng của ông ra đùn đẩy: "Tích Ninh a, muốn ăn chút thịt nướng không a?" "Này ai, ăn thịt không a?"

Ban đầu Nhan Tích Ninh nghĩ rằng thịt Diệp Lâm Phong nướng có hương vị không tốt, nhưng sau khi ăn thử một xiên, hắn phát hiện thịt dê ăn rất ngon. Hắn có chút mơ hồ: "Diệp thần y, ngài đây là ăn không vô sao?"

Diệp Lâm Phong mặt mày hớn hở nhìn bọn họ ăn thịt dê: "À không, ta nuốt trôi, ta chỉ là chừa bụng ăn gà thôi. Ta ngửi được mùi gà."


Nhan Tích Ninh vỗ mạnh lên đầu: "Đúng nga." Còn có hai con gà ăn mày chôn trong lửa đâu, hắn đều sắp quên. Vì thế hắn chạy nhanh gọi Cơ Tùng: "Dung Xuyên, đào gà ra đi."


Phần đất sét bên ngoài gà ăn mày đã bị nướng thành màu cháy đen, lúc lấy từ trong đống lửa ra, đất sét còn khá cứng. Nhan Tích Ninh đặt gà ăn mày lên trên cỏ, hắn cầm lấy một khúc gỗ gõ vào lớp đất cứng. Chỉ sau vài nhát, lớp đất vỡ vụn, lộ ra lớp lá sen nóng hổi bên trong.

Một mùi hương mê người từ gói lá sen nhanh chóng khuếch tán ra, thơm đến khiến mọi người vươn thẳng mũi: "Đây là gà ăn mày sao? Rất thơm."


Diệp Lâm Phong hít một hơi: "Vừa rồi lúc nướng ta đã ngửi được mùi, đây làm sao là gà ăn mày, này rõ ràng là gà thần tiên a."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK