Từ sau khi Thanh Hà đến Dung Vương phủ một chuyến, bầu không khí trong Vương phủ liền ảm đạm đi không ít. Mấy ngày nay Cơ Tùng ở lại Thính Tùng Lâu rất lâu, y cau mày tâm sự chồng chất. Thân là nhi tử, biết được mẫu thân chính mình chết oan chết uổng, mà người hại nàng còn ở trong cung hưởng thụ cuộc sống phú quý...... Chỉ cần nghĩ như vậy, y liền đêm không yên giấc.
Nhưng ngoài trừ nhẫn nại, y còn có thể làm gì bây giờ? Cái gọi là bắt trộm phải có tang vật, bắt kẻ thông da^ʍ phải thành đôi, Cơ Tùng cần phải có chứng cứ xác thật có thể ghim Thái hậu lên trụ sỉ nhục. Chỉ bằng mấy câu nói của Dịch ma ma với Thanh Hà, căn bản không có biện pháp định tội Thái hậu.
Nhưng mà khi điều tra sâu hơn, Cơ Tùng càng phát giác được thế lực khổng lồ của Thái hậu. Năm đó người biết việc này nếu không phải tâm phúc của Thái hậu, thì cũng đã bị Thái hậu diệt khẩu, muốn bắt được chứng cứ thật quá khó khăn.
Hai ngày nay trừ Cơ Tùng có sắc mặt không tốt, còn có Diệp Lâm Phong. Nếu đổi thành Diệp Lâm Phong của trước đây, ông đã sớm liều lĩnh vọt vào trong cung hạ độc chết Thái hậu, nhưng mà vì Cơ Tùng, Diệp Lâm Phong cắn răng đè hận xuống.
Ông không chỉ không thể biểu lộ ra nửa phần cảm xúc, còn muốn ôn thanh hòa khí khuyên Cơ Tùng thả lỏng. Hai chân Cơ Tùng đang ở thời kì mấu chốt để khôi phục, cũng không thể mệt nhọc quá độ. Bởi vậy hai ngày này Diệp Lâm Phong cũng không làm chuyện gì khác, ông liền thủ Cơ Tùng, sợ Cơ Tùng luẩn quẩn trong lòng tức đến sinh bệnh.
Nhan Tích Ninh đóng nắp nồi lại, hắn phiền muộn thở dài một hơi: "Ai......"
Bạch Đào an ủi nói: "Thiếu gia, ngươi đừng lo lắng, Vương gia cùng thần y sẽ tốt mà." Hai ngày nay Bạch Đào đột nhiên tiến vào kì vỡ giọng, không biết có phải ở cùng với bọn thị vệ quá lâu hay không, thanh âm của cậu trở nên tục tằng dị thường. Một thiếu niên ngoan ngoãn, mở miệng ra liền giống như vịt đực, uống mấy chén dược nhuận họng vẫn không chuyển biến tốt đẹp.
Nghe được giọng của Bạch Đào, Nhan Tích Ninh càng thêm phiền muộn.
Mặc dù ở hiện đại hắn ăn không ít đau khổ, nhưng hắn lại có được rất nhiều rất nhiều sự yêu thương. Hắn là con trai độc nhất trong nhà, ba mẹ có thứ gì ngon cũng sẽ nhớ thương hắn. Sau khi cha mẹ ly thế, bên cạnh hắn có bằng hữu có đồng học, thiện ý của mọi người đối với hắn vượt xa ác ý. Tiến vào công ty mặc dù có lục đυ.c với nhau, nhưng đồng sự cũng sẽ không ám sát hắn.
Hắn không có huynh đệ tỷ muội có tâm gây bất hoà, cũng không có trưởng bối hận mình đến hạ sát thủ. Tranh đấu ở công ty so với đoạt đích chi tranh, chi là trò con nít.
Nhìn thấy Cơ Tùng từ từ trầm mặc, sao hắn có thể không biết nội tâm giày vò của y. Việc này nếu xảy ra trên người chính mình, hắn có thể tức đến điên rồi.
Trước đây đọc được một mẹo nhỏ, người trong luac mất mác ăn chút đồ ngọt có thể vực lại tinh thần. Đồ ngọt ở Sở Liêu không tính là quá phong phú, nhất là mùa hè, trừ bỏ các loại băng lạc vị trái cây, sẽ không có thứ khác. Nhan Tích Ninh nghĩ nghĩ, quyết định làm chút trà sữa cho Cơ Tùng vui hơn một ít.
Lá trà trong nồi đã được nấu đến không sai biệt lắm, lúc này trong không khí tràn ngập một cỗ mùi trà. Mở nắp nồi lên nhìn thử, trà bên trong đã biến thành màu nâu đỏ trong suốt lấp lánh, Nhan Tích Ninh gọi Bạch Đào: "Bạch Đào, giúp ta bưng sữa lại đây."
Nguyên bản ở trong kinh thành không thường có sữa tươi mới, gần kinh thành nhiều vùng nước, người nơi này thích nuôi trâu hoặc là bò. Hai loại gia súc này đều không phải loại chuyên sản xuất sữa, trừ phi bò mẹ sinh bê con mới có nguồn sữa phong phú, người mới có thể uống được một ít sữa.
Lúc sứ đoàn Liêu Hạ đến nghị hòa dẫn theo rất nhiều dê bò, vì khiến cho Cơ Tùng tham gia yến hội, Bình Viễn Đế vung bàn tay to lên ban thưởng cho y không ít dê bò, trong đó còn có mấy trăm đầu bò sữa. Lý Lập Hằng mở một khối đỉnh núi chuyên môn dùng để nuôi bò sữa ở phụ cận mã tràng, ngắn ngủi hơn một tháng, sữa từ thôn trang sản xuất ra liền uống mãi không hết.
Sữa là thứ tốt, có thể dùng để uống trực tiếp, cũng có thể chế tạo ra đủ loại chế phẩm từ sữa. Nhưng mà trong thời gian hiện tại độ ấm rất cao, Nhan Tích Ninh lười làm khổ bản thân.
Đổ sữa tươi vào trong nồi trà, màu sắc của trà liền biến thành màu trà sữa thuần hậu. Sau khi bỏ thêm nước đường, trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Bạch Đào hít sâu một hơi: "Thiếu gia, thơm quá a ~"
Nhan Tích Ninh múc một muỗng trà sữa mang theo lá trà vào trong chén: "Hiện tại có thể uống rồi, bất quá ướp lạnh một chút hương vị sẽ tốt hơn."
Uống trà sữa đơn thuần sẽ có chút đơn điệu, hắn còn chuẩn bị một ít mật ong đậu đỏ cùng viên bánh trôi nhỏ, một lát có thể thêm vào trong trà sữa. Ngoài ra hắn còn làm một ít sữa đông, hiện tại cũng đặt bên trong thùng băng ướp lạnh.
Chờ trà sữa cùng sữa đông được ướp lạnh xong, sắc trời cũng tối sầm xuống, mà lúc này Cơ Tùng cũng đã trở lại. Tiến vào Văn Chương Uyển Cơ Tùng liền ngửi ngửi: "Hương vị thật ngọt, A Ninh làm món ngon gì sao?"
Nhan Tích Ninh đặt trà sữa đã ướp lạnh tốt lên bàn trong phòng, hắn mỉm cười nói: "Ta làm một ít trà sữa, cho ngươi nếm thử xem hợp khẩu vị không."
Trà sữa sau khi ướp lạnh liền mát lạnh hơn, uống vào vừa thơm vừa ngọt, vị ngọt vừa miệng làm cho thể xác và tinh thần Cơ Tùng đều thư sướиɠ lên. Cơ Tùng khuấy trà sữa khen không dứt miệng: "Đây thật sự là dùng lá trà làm ra sao? Uống ngon lắm." Kết hợp với mật ong đậu đỏ cùng bánh trôi nhỏ, như đang ăn món điểm tâm ngọt.
Nhan Tích Ninh đẩy sữa đông đã chuẩn bị tốt tới trước mặt Cơ Tùng: "Ngươi lại nếm thử thứ này."
Cơ Tùng nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên trong là hơn nửa chén sữa có màu vàng nhàn nhạt, chợt nhìn tựa hồ như một chén sữa bình thường. Nhưng khi Cơ Tùng chạm muỗng vào trong chén, y kinh ngạc phát hiện sữa trong chén không phải chất lỏng như y nghĩ, mà là ngưng kết thành cao, có thể thoải mái dùng muỗng múc ra.
Ăn một ngụm liền cảm thấy trơn mềm nhẵn nhụi, cực kỳ giống đậu hoa mà Nhan Tích Ninh làm, nhưng đậu hoa có vị mặn, mà chén sữa này là vị ngọt. Sữa trong veo trơn nhẵn thế nhưng còn có thể múc lên ăn, điều này làm cho Cơ Tùng mở rộng nhãn giới.
Một hơi ăn nửa chén sữa đông, Cơ Tùng lau miệng: "Thứ này ăn rất ngon, đây là điểm tâm gì?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Đây là sữa đông, dùng sữa cùng trứng gà làm ra. Cảm giác thế nào?"
Cơ Tùng ôn nhu nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Ta tưởng rằng ta là người không thích ăn đồ ngọt, nhưng trà sữa và sữa đông A Ninh làm hôm nay, ta rất thích. Cám ơn ngươi A Ninh." A Ninh cố ý vì y mà làm mấy thứ này, sao mà y không biết. Tâm tư A Ninh tinh tế, mấy ngày nay tất nhiên cũng vì chuyện của y mà lo lắng không ít.
Nghĩ đến đây Cơ Tùng áy náy không thôi: "A Ninh, thực xin lỗi, ta khiến ngươi lo lắng."
Nhan Tích Ninh châm chước nói: "Dung Xuyên, ngươi không cần quá áp lựuc. Ngày sau còn dài, chúng ta bàn bạc kỹ hơn. Chẳng sợ nhất thời không nghĩ ra biện pháp cũng không cần sốt ruột, chậm rãi nghĩ lại khẳng định có thể nghĩ ra được đối sách."
Cơ Tùng nghe vậy mỉm cười: "Ngươi yên tâm đi, ta đã có biện pháp đối phó với Thái hậu."
Nhan Tích Ninh kinh ngạc mở to hai mắt: "Thật sự?" Không hổ là Hoàng tử có thể sống sót từ cung đấu, khốn cảnh đối với Nhan Tích Ninh, nhanh như vậy đã bị Cơ Tùng phá.
Cơ Tùng ôn thanh nói: "Lão nhân gia lớn tuổi, có bệnh đau đầu nhức óc rất bình thường." Tinh lực của người lớn tuổi khẳng định không bằng người trẻ tuổi, nếu thân thể không thoải mái, sẽ không có lòng dạ thảnh thơi để đối phó với y. Chỉ cần làm cho Thái hậu nghĩ rằng chính mình bệnh đến sắp không xong rồi, áp lực trên người Cơ Tùng liền nhỏ hơn không ít.
Nhan Tích Ninh hiểu được: "Cho nên ngươi muốn cho Thái hậu bệnh?"
Trong mắt Cơ Tùng loé ra một tia tàn nhẫn: "Nàng có thể khiến cho mẫu phi của ta thần không biết quỷ không hay mà chết cháy, ta cũng có thể làm cho nàng mạc danh kỳ diệu ngã xuống." Diệp Lâm Phong phối ra một loại dược kỳ quái, cũng đủ khiến Thái hậu nằm trên giường, nàng không chết được, nhưng cũng sống không tốt. Ngày nào y chưa tìm thấy chứng cứ rõ ràng, Thái hậu phải chịu tội ngày đó.
Nói xong lời này Cơ Tùng cảm giác bản thân nói lỡ, y lo lắng nhìn Nhan Tích Ninh một cái: "A Ninh có phải ngươi cảm thấy ta làm như vậy có chút độc ác hay không?" Nguyên bản y không muốn nói kế hoạch của mình cho A Ninh, sợ hắn lo lắng hãi hùng. Kết quả đối mặt với A Ninh, cũng không biết vì sao y liền tự nhiên nói ra miệng.
Nhan Tích Ninh kinh ngạc nói: "Sao có thể? Bọn họ đã muốn gϊếŧ ngươi, ngươi không lấy mệnh nàng, đã là nhân từ." Thái hậu chưa bao giờ cố kỵ quan hệ huyết thống mà đối xử tử tế Cơ Tùng, lại dựa vào cái gì mà bắt Cơ Tùng phải tuân thủ quy củ nghiêm ngặt?
Cơ Tùng vui sướиɠ nở nụ cười: "Ân." Chỉ có thể nói A Ninh rất thiện lương, hắn cảm thấy để cho Thái hậu còn sống là nhân từ, có đôi khi sống còn thống khổ hơn so với chết. Trà sữa làm ngọt miệng Cơ Tùng, cũng làm cho tâm tình chua xót của y được hòa hoãn, uống mấy ngụm trà sữa, Cơ Tùng hoãn thanh nói: "Ta đã an bài người vào cung, hẳn rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến đây."
Nhan Tích Ninh lên tiếng, hắn múc cho mình một chén trà sữa: "Dung Xuyên ngươi muốn làm cái gì thì cứ làm, ta ủng hộ ngươi."
Hai người nói nói cười cười, trà sữa cùng sữa đông rất nhanh liền vào bụng hai người. Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng kêu nôn nóng của Tiểu Tùng, cùng lúc đó Nhan Tích Ninh ngửi thấy được một mùi cháy khét, điều này làm cho Nhan Tích Ninh có chút buồn bực, hắn giương giọng hỏi: "Bạch Đào, có phải trong phòng bếp đang nấu gì không?"
Bạch Đào rất tự giác, mỗi khi nhìn thấy Nhan Tích Ninh cùng Cơ Tùng ở chung một chỗ, cậu sẽ thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân. Khi bọn Nhan Tích Ninh ở phòng bếp, cậu liền lăn tới Phẩm Mai Viên, khi bọn họ ở phòng khách, cậu liền lui vào phòng bếp. Chỉ có khi bọn Nhan Tích Ninh trở lại phòng ngủ, Bạch Đào mới có thể trở lại trong phòng của mình.
Nghe được tiếng của Nhan Tích Ninh, Bạch Đào vội vàng kiểm tra nồi bếp trong nhà: "Không có a thiếu gia."
Mùi cháy khét trong không khí càng ngày càng nặng, tiếng kêu của Tiểu Tùng càng ngày càng kịch liệt. Lúc này ngoài tường viện Văn Chương Uyển truyền đến tiếng gõ kẻng cùng tiếng thét chói tai: "Cháy! Cứu mạng a!"
Cơ Tùng cùng Nhan Tích Ninh vội vàng đi từ trong phòng ra, nhìn lại không trung ngoài tường viện phía Bắc đã bị ánh lửa nhiễm đỏ, âm thanh phòng ốc thiêu đốt sập đổ cùng tiếng khóc thét chói tai và tiếng kẻng truyền đến.
Cơ Tùng cả kinh, đang lúc y chuẩn bị gọi thị vệ tra xét tình huống, Nghiêm Kha từ ngoài Văn Chương Uyển bay vào: "Chủ tử Vương phi, không tốt! Nghênh Tân Lâu cháy! Hỏa thế rất lớn, vây không ít người."
Đồng tử Cơ Tùng co rụt lại, lập tức cũng bất chấp cái gì, y rất nhanh nói: "Kêu các huynh đệ hỗ trợ dập lửa, kêu hết người trong Vương phủ theo."
Hai tay Nghiêm Kha ôm quyền: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Ngọn lửa mãnh liệt bốc cao đến mấy trượng trong đêm đen, cách thật xa vẫn thấy rõ ánh lửa đỏ chói lay động trên mặt đất Văn Chương Uyển. Nhan Tích Ninh kinh hãi không thôi: "Sao đột nhiên lại xảy ra hoả hoạn?"
Ánh lửa màu đỏ phản chiếu vào trong mắt Cơ Tùng thành đỏ sậm, Cơ Tùng nói từng chữ một: "Có thể là trời hanh dễ bốc cháy, cũng có thể là bởi vì có người sai khiến. Không ai thương vong cũng liền thôi, nếu có người thương vong, Cơ Lương trốn không thoát."
Tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế trong ánh lửa không làm giả được, ánh mắt Cơ Tùng u ám: "Nổi gió rồi."
Nghênh Tân Lâu đột nhiên bốc cháy, không đến nửa chén trà nhỏ, cả tòa tửu lâu đều bị lửa lớn nuốt sạch. Gió thổi lửa lan, nửa con phố ở chỗ Nghênh Tân Lâu đều đốt đỏ. Sóng nhiệt tận Văn Chương Uyển cũng có thể cảm giác được, Thương Phong cùng Tiểu Tùng gấp đến độ xoay quanh. Biết tình huống nguy hiểm, Cơ Tùng không dám trì hoãn: "A Ninh, lửa quá lớn, chúng ta đi Thính Tùng Lâu."
Nếu lửa lan tràn ra, Văn Chương Uyển cách Nghênh Tân Lâu gần như vậy rất có thể sẽ bị cuốn vào trong đó. Giữa Thính Tùng Lâu cùng Văn Chương Uyển cách một hồ Lãm Nguyệt, nếu Văn Chương Uyển thật sự cháy, lửa có lớn đến đâu cũng không ảnh hưởng đến Thính Tùng Lâu.
Tâm của Nhan Tích Ninh như bị bóp chặt: "Sao bên ngoài không có thanh âm."
Vừa mới bắt đầu còn có thể nghe được tiếng mọi người kêu khóc, nhưng hiện tại chỉ có thể nghe được tiếng phòng ốc sụp ầm ầm trong lửa. Hốc mắt Nhan Tích Ninh hơi hơi đỏ: "Làm sao bây giờ a, làm sao bây giờ a."
Nếu hắn có năng lực dời núi lấp biển thì tốt rồi, nhưng hiện tại ngoại trừ việc gấp đến độ xoay quanh trong việc ra, hắn cũng không làm được cái gì.
Lúc này bọn thị vệ từ bên ngoài tường vây phi vào Vương phủ, một đám người mặt xám mày tro hai mắt đỏ bừng, quần áo cùng tóc của nhiều người đều bị đốt cháy. Giọng Nghiêm Kha khàn khàn: "Chủ tử, thế lửa quá lớn, bọn thuộc hạ tận lực."
Thị vệ trong Vương phủ cứu ra hơn mười người trong biển lửa, nhưng vẫn còn có nhiều người hơn nữa đã táng thân trong biển lửa.
Cơ Tùng nhìn thấy khói dày đặc trên bầu trời thở dài một tiếng: "Không thẹn với lương tâm là được."
Lửa cháy hơn nửa đêm, thẳng đến giữa giờ Dần mới bị dập tắt. Đại hỏa đốt tường vây ngoài góc Dung Vương phủ đến đen thui, trong không khí tràn ngập một mùi cháy khét khó ngửi.
Nhan Tích Ninh bắc cây thang tựa vào trên tường, hắn vịn lên đầu tường nhìn thoáng qua, chỉ liếc mắt một cái, nước mắt liền không ngừng rơi xuống. Ngã tư cùng tửu lâu quen thuộc đã biến thành một mảnh phế tích, từng đợt khói nhẹ toát ra từ đống phế tích cháy rụi.
Hắn không dám nghĩ dưới phế tích có còn người bị đè hay không, đều nói nước lửa vô tình, hắn chưa từng nghĩ đến ngay tại bên cạnh hắn sẽ phát sinh hiện trường tai nạn thảm như vậy. Hắn đang ở kinh thành Sở Liêu, kiến thức được mưa dầm tháng sáu, cũng thấy được hoả hoạn tháng bảy. Đối mặt thiên tai nhân họa, hắn lại không làm được gì.
Lúc Nhan Tích Ninh từ trên thang leo xuống nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, hắn nức nở nói: "Nếu thật sự là thiên tai cũng liền chấp nhận, nhưng nếu là nhân họa, ta cảm thấy khó có thể chấp nhận."
Cơ Tùng không nói chuyện, y chỉ dùng tay lau nước mắt cho Nhan Tích Ninh. Y không dám nói cho Nhan Tích Ninh, trận hoả hoạn ở Nghênh Tân Lâu chỉ là mở màn, kế tiếp có thể còn có càng nhiều tranh đấu không thể chịu nổi trồi lên mặt nước.
Kinh thành càng ngày càng không an toàn, ngực Cơ Tùng như bị đè bởi một tảng đá lớn, vừa lạnh vừa nặng, ép tới ngực y đau nhức.
Công tác kiểm kê giằng co suốt ba ngày, cuối cùng kiểm kê ra hơn hai trăm xác chết, ngoài ra còn có hơn ba trăm người mất tích trong trận hoả tai này. Trải qua trình tự khám nghiệm hiện trường của quan viên Hình bộ cùng Đại Lý tự, lửa là từ trù phòng Nghênh Tân Lâu lan tràn ra. Bởi vì thời tiết nóng bức hơn nữa phòng bếp nhiều dầu mỡ, lửa mới phát triển rất nhanh, cho nên gây thành đại họa.
Làm chủ nhân của Nghênh Tân Lâu, bởi vậy Nhị hoàng tử Cơ Lương bị Bình Viễn Đế phạt bế môn tư quá ba tháng, phạt phụng ba năm. Về phần người chết đi trong hoả hoạn, triều đình sẽ phát ngân lượng trấn an.
Buổi chiều hôm phạt Cơ Lương, Dương công công mang theo khẩu dụ Thánh Thượng đến Dung Vương phủ một chuyến, Bình Viễn Đế muốn gặp Cơ Tùng. Khoảnh khắc nghe được khẩu dụ, tảng đá nặng nề trong lòng Cơ Tùng rơi xuống, ngày này rốt cuộc cũng đến.
Bình Viễn Đế đang ở sau án thư, chắp tay sau người nhìn địa đồ Sở Liêu ghim trên tường không chuyển mắt. Dùng bút son khoanh mấy chỗ trên địa đồ, nghe được tiếng xe lăn, Bình Viễn Đế cười xoay người: "Dung Xuyên đến rồi?"
Triều phục trên người Cơ Tùng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, hai bên tóc mai dán trên gương mặt. Nhìn thấy y như vậy, mày Bình Viễn Đế nhăn lại: "Sao không ngồi kiệu liễn?"
Cơ Tùng nghiêm túc hành lễ: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng. Nhi thần có thể đi, không cần kiệu liễn cũng có thể tới gặp phụ hoàng."
Bình Viễn Đế cười gật gật đầu, trong mắt ông lộ rõ mỏi mệt cùng đau xót: "Tốt, tốt. Trẫm biết ngươi tốt." Ánh mắt ông đảo qua hai chân Cơ Tùng, nếu hai chân này không bị tàn phế thì thật tốt.
Dừng một lúc sau, Bình Viễn Đế mạnh mẽ tươi cười, ông vẫy tay với Cơ Tùng: "Dung Xuyên ngươi tới nhìn xem, phụ hoàng chọn cho ngươi tuyển mấy địa phương không tồi, ngươi xem xem thích chỗ nào."
Bình thường Hoàng tử sau khi được phong vương sẽ có đất phong của mình, từ nay về sau hắn sẽ ở lại đất phong, không gọi không được nhập vương đô. Nhưng mà Cơ Tùng là ngoại lệ, lúc ấy y hấp hối sắp không xong. Thần quan nói Tam điện hạ thân là Hoàng tử mệnh cách nhấp nhô, sau khi phong vương có thể nhờ mệnh cách Vương gia ngăn cản tai ách. Vì cứu Cơ Tùng, chiêu số gì Bình Viễn Đế cũng dùng.
Ông nghe theo lời thần quan, phong Cơ Tùng là Dung Vương lại cho y thú thê xung hỉ. Sau đó quả nhiên thân thể Cơ Tùng dần dần lên, trong lòng Bình Viễn Đế vui mừng, bởi vậy trọng thưởng thần quan.
Nhưng một thân vương chỉ có phong hào không có đất phong cũng không phải kế lâu dài, hơn nữa tình thế trong kinh ngày một phức tạp, Bình Viễn Đế cảm thấy được đây là thời điểm cho Cơ Tùng một khối đất phong. Bình Viễn Đế bước nhanh đến mặt sau địa đồ, tay ông chỉ về phía giữa địa đồ: "Ngươi xem, Tô Phủ thế nào?"
Tô Phủ là nơi giàu có và đông đúc nhất Sở Liêu, sản vật phong phú dân sinh giàu có, thuế má hàng năm cống hiến cho triều đình cũng hơn rất nhiều các phủ khác. Bình Viễn Đế vuốt râu bạc vừa lòng nói: "Tô Phủ cách kinh thành gần, nếu ngươi muốn trở về tùy thời đều có thể quay về. Phụ hoàng đem Tô Phủ làm đất phong của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Cơ Tùng nhíu mày mím môi, Tô Phủ có bao nhiêu giàu có y rất rành mạch, đi Tô Phủ, y có thể làm Vương gia cả đời nhàn tản yên vui. Nhưng thứ y muốn không chỉ là nhàn tản yên vui, y còn có rất nhiều chuyện trọng yếu chưa làm.
Cơ Tùng cảm kích một phen tâm ý của Bình Viễn Đế, nhưng y không thể nhận: "Phụ hoàng, nhi thần không muốn đi Tô Phủ."
Bình Viễn Đế buồn rầu gãi gãi tóc: "Cũng phải, mấy năm nay Liễu thị cùng Vương thị vì tranh Tô Phủ mà đánh nhau túi bụi...... Vậy đổi một cái."
Nói xong Bình Viễn Đế chỉ về phía hai khối đất gần bờ biển: "Mẫn Phủ thế nào?" Mẫn Phủ ven biển, có nơi sản xuất muối lớn nhất Sở Liêu. Nắm chắc muối là có thể khống chế hơn phân nửa kinh tế Sở Liêu
Bình Viễn Đế chân thành nói: "Mẫn Phủ có khí hậu tốt, ven biển có muối có ao cá, không phải Tích Ninh thích nấu ăn sao? Chọn Mẫn Phủ khẳng định không sai được."
Trong lòng Cơ Tùng càng mềm nhũn, nhưng y vẫn lắc lắc đầu: "Phụ hoàng, nhi thần không muốn Mẫn Phủ."
Bình Viễn Đế cũng không giận, ông vui vẻ nói: "Được được, không đi Mẫn Phủ, Mẫn Phủ hơi xa chút, nếu không nhìn hai cái phủ bên này đi?"
Ở Sở Liêu, chỉ có địa phương giàu có mới có thể xưng là phủ, bằng không địa phương có lớn đến mấy cũng chỉ có thể trở thành châu. Hoàng tử bình thường có một châu làm đất phong đã rất tốt rồi, mà đất phong Bình Viễn Đế chọn cho Cơ Tùng đều lấy phủ làm đơn vị. Ông chọn tất cả phủ giàu có nhất an toàn nhất ở Sở Liêu đặt ở trước mặt Cơ Tùng, nhưng mà mặc kệ ông nói như thế nào, Cơ Tùng vẫn luôn lắc đầu.
Cuối cùng Bình Viễn Đế cũng không có cách: "Dung Xuyên a, phụ hoàng biết ngươi không muốn rời kinh thành. Nhưng tình thế bức bách, ngươi hiểu không? Phụ hoàng an bài cho ngươi đã là đường lui tốt nhất."
Cơ Tùng làm sao không rõ khổ tâm của Bình Viễn Đế, đúng là bởi vì hiểu, y mới không thể nhận: "Phụ hoàng đau lòng nhi thần, nhi thần há có thể không biết. Nhưng phụ hoàng, nhi thần đã sớm nghĩ tốt đất phong của chính mình."
Bình Viễn Đế nhíu mày: "Nga?" Ông đứng trước địa đồ híp mắt nhìn kỹ, "Chọn chỗ nào? Để phụ hoàng nhìn xem."
Cơ Tùng kiên định nói: "Nhi thần muốn Lương Châu làm đất phong của nhi thần." Lương Châu ở Tây Bắc của Sở Liêu, qua Lương Châu chính là Liêu Hạ. Tuy rằng Lương Châu rộng lớn, nhưng hoàn cảnh ác liệt, trừ bỏ vài thành trấn nhỏ dọc theo hướng sông, những địa phương khác hoặc là cát vàng dày đặc, hoặc là là rừng mặn đầm lầy.
Tay cầm bút của Bình Viễn Đế run nhè nhẹ, tươi cười ngưng đọng trên mặt, ông vừa tức vừa vội: "Sở Liêu có nhiều non sông tốt như vậy, vì cái gì phải là Lương Châu?"
Sao ông lại không biết ý của Cơ Tùng, qua Lương Châu chính là Liêu Hạ. Mấy năm nay Cơ Tùng một mực ở trong Sí Linh quân, quen thuộc với Lương Châu nhất. Nếu hai chân Cơ Tùng còn toàn vẹn, để y quay về Lương Châu, y mới có thể ủng binh tự lập làm vương. Nhưng hiện tại hai chân Cơ Tùng tàn phế, còn cưới một nam thê, bây giờ y đi Lương Châu, cũng chỉ kinh sợ người Liêu Hạ a.
Cơ Tùng nghiêm chỉnh nhìn về hai mắt Bình Viễn Đế: "Bởi vì Lương Châu là cửa ngõ Sở Liêu ta, tuy nhi thần thân tàn, nhưng cũng muốn vì Sở Liêu bảo vệ tốt một cửa này. Phụ hoàng, nhi thần chưa từng cầu ngài chuyện gì, chuyện đất phong có thể để cho nhi thần tự mình làm chủ hay không?"
Hốc mắt Bình Viễn Đế đỏ lên một chút: "Rất khổ, Dung Xuyên, Sí Linh quân ngay tại biên cảnh Lương Châu, ngươi ngây người ở Sí Linh quân nhiều năm như vậy. Chẳng lẽ còn muốn chôn thây ở nơi đó sao?"
Cơ Tùng mỉm cười: "Phụ hoàng cũng biết Sí Linh quân ở Lương Châu, vậy hẳn là phụ hoàng hiểu được, nhi thần vẫn là Nguyên soái Sí Linh quân. Ngài chưa từng lấy lại hổ phù, chỉ cần hổ phù còn ở trên tay ta một ngày, thiết kỵ Liêu Hạ liền đừng mơ tưởng bước được nửa bước vào Sở Liêu ta. Nhi thần sinh thủ biên giới, tử cũng muốn trấn biên cương."
Bình Viễn Đế vội vàng xoay người, ông nhấc tay áo xoa xoa khóe mắt. Qua một hồi, dường như ông mới ổn định hô hấp của mình, lúc quay đầu lại, nụ cười trên mặt Bình Viễn Đế còn khó coi hơn cả khóc: "Nếu đây là tâm nguyện của con ta, phụ hoàng thành toàn ngươi."
Nói xong Bình Viễn Đế khoanh một vòng màu đỏ lên hai chữ Lương Châu trên địa đồ: "Từ hôm nay, đất phong của con ta chính là Lương Châu, ngày nào ngươi còn ở Lương Châu, ngày đó Sí Linh quân vẫn do ngươi điều khiển."
Hai tay Cơ Tùng ôm quyền: "Nhi thần tuân chỉ!"
Bình Viễn Đế mệt mỏi lui về phía sau hai bước, nháy mắt như già đi mười tuổi, trên gương mặt xuất hiện rõ dầu hiệu tuổi già: "Dung Xuyên, phụ hoàng biết tâm ý của ngươi. Phụ hoàng cho ngươi cơ hội tuỳ thời đổi ý, một lát phụ hoàng sẽ hạ chỉ, nếu một ngày nào đó ngươi không muốn ở lại Lương Châu, khi nào ngươi muốn quay về kinh thành thì cứ quay về."
Cơ Tùng có chút khó xử: "Phụ hoàng, chuyện này không hợp luật lệ."
Bình Viễn Đế hít sâu một hơi: "Ở Sở Liêu, trẫm chính là luật lệ."
Cơ Tùng hành lễ: "Nhi thần tạ ơn phụ hoàng." Nói không cảm động là giả, Bình Viễn Đế vì y mà suy nghĩ sâu xa, chỉ do y tự ti. Nhưng y cũng thẹn trong lòng, đến bây giờ cũng chưa thể nói chuyện hai chân mình đang khôi phục cho ông biết.
Bình Viễn Đế hít một hơi: "Sau khi định được đất phong, ngươi nên cùng Tích Ninh sớm ngày khởi hành đi. Đúng rồi, trước khi khởi hành, ngươi nên đi thăm Hoàng tổ mẫu của ngươi trước, hai ngày này nàng bị đau đầu rất lợi hại."
Cơ Tùng hạ mi mắt áp chế hàn ý trong mắt, Bình Viễn Đế thổn thức nói: " Hoàng tổ mẫu của ngươi quả thật nàng làm việc không ổn, mấy năm nay nàng bạc đãi ngươi phụ hoàng đều xem ở trong mắt. Nhưng tuổi tác nàng đã cao, hiện giờ thân thể lại không tốt, chỉ sợ lần sau ngươi trở về, e sẽ không gặp được nàng."
Cơ Tùng cung kính hành lễ: "Nhi thần tuân chỉ."
____________________________
Tác giả có chuyện nói:
A Ninh: Chúng ta phải đổi bản đồ ư?
Tùng Nhung: Đúng vậy, dê nướng nguyên con đang vẫy gọi ngươi.
Mọi người đến đoán một cái, bọn A Ninh sẽ ngốc ở Lương Châu bao lâu?