Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 909:

 

Dung Thành đứng bên cạnh cười lạnh: “Lục tổng coi thường nhà họ Dung chúng tôi như vậy, cần gì phải có ý định tặng bức tranh cho nhà họ Dung. Sáu trăm triệu này anh em chúng tôi vẫn chi được, Lục tổng không cần hào phóng như thể.”

 

Quả nhiên Dung Thành vẫn ngấm ngắm bực bội chuyện ở trước cửa nhà vệ sinh, hoàn toàn không có ý định bị lép về, thậm chí bây giờ còn đang mong tìm lại chút thể điện.

 

Nhưng ngoài suy đoán của mọi người, Lục Cẩn Phàm buông một câu: “Tôi nói sẽ đưa bức tranh này cho nhà họ Dung bao giờ?”

 

Nét mặt Dung Yên khựng lại, sắc mặt Dung Thành cũng lập tức sa sẩầm.

 

Dung Yên dần trợn to mắt: “Ông Lục…”

 

Ánh mắt bình thản thờ ơ của anh đổi diện với ánh mắt kinh ngạc của Dung Yên, lãnh đạm lên tiếng: “Bức tranh này không phải để chúc thọ ai hết, cô Dung cả nghỉ rồi.”

 

Dung Yên: “… Vậy sao anh lại muốn mua nó? Rö ràng anh cũng không thích những món đề này…”

 

“Cô Dung có quyền mua để tặng ông cụ Dung, không lẽ tôi không được mua để tặng cho người quan trọng với mình sao?”

 

Dung Yên lập tức cản môi.

 

Sắc mặt Dung Thành lạnh băng, giọng nói cũng tràn ngập sự khó chịu: “Dung Yên, em nhìn mà không hiểu sao?

 

Tổng Giám đốc Lục đã nói rõ ràng mười mươi cho em thấy, bức tranh này anh ta sẽ không nhường cho em đâu, lại càng không có ý định tặng cho nhà họ Dung. Tổng Giám đốc Lục là người làm ăn, anh ta ra giá mua bằng được bức tranh nổi tiếng này thì chắc chắn là có lý do riêng. Anh ta mua bức tranh này không phải để tặng em, mà e là để tặng cho Cô Hạ này.”

 

Giọng nói Dung Thành cực kỳ không vui, rõ ràng không có ý định để em gái mình còn chút tư tưởng nào đến Mặc Cẩn Phàm nữa. Bây giờ xem ra anh ta cũng đứng về phía người lớn trong nhà, không giúp Dung Yên ra ngoài theo đuổi đàn ông, ngược lại chỉ muốn từ nay về sau cách ly Dung Yên và Lục Cẩn Phàm càng xa càng tốt.

 

Đây mới là mục đích để Lục Cẩn Phàm vẫn nhắn nại nghe Dung Yên nói một tràng như vậy sao?

 

Đối với gia đình quyển thể như Dung thị thì không thể tổ thái độ như những hoa cổ ven đường được. Cự tuyệt thẳng thừng cũng không hiệu quả bằng để người ta tự hiểu mà chủ động bồ cuộc, tránh sau này cứ đây đưa đai đẳng không dứt.

 

Sau khi nghe thấy Dung Thành nói, Hạ Mộc Ngôn không lên tiếng, nhưng coi như đã hiểu rõ ràng Lục Cẩn Phàm làm như vậy là có dụng ý. Cô không nói gì, chỉ liếc sang Lục Cẩn Phàm vẫn đứng bên cạnh cô không rời một bước. Chiếc áo sơ mi đen và quần âu làm nổi bật đáng người cao quý tao nhã lạnh lùng của anh. Cho dù anh đang đối mặt với người thừa kế của Dung thị lẫy lừng tiếng tăm ở Bắc Kinh, cũng không hề giảm đi chút khí chất nào.

 

Dung Thành lúc này quả thật chỉ hận không thể xách Dung Yên rời khỏi đây ngay, tránh để nhà họ Lục ở Hải Thành coi thường.

 

Hạ Mộc Ngôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lục Cẩn Phàm. Người đàn ông này gặp chuyện gì cũng không tỏ thái độ xao động, chuyện gì cũng kín kẽ xử lý hợp tình hợp lý, hơn nữa việc quyết định sách lược tác chiến cũng khiển người ta phải cảm thán.

 

Đây là điều khiến người ta không theo kịp anh, nhưng cũng khiến cô vừa yêu vừa hận.

 

Giống như nguyên nhân khiển anh tàn nhẫn ly hôn với cô. Sau khi cô đã biết được lý do rồi, tất cả đều hợp lý hết, khiến cô có muốn cũng không hận nổi.

 

Vậy thật ra cô đang oán giận anh cái gì?

 

Lục Cẩn Phàm liếc nhìn đáng ngồi yên tĩnh của Hạ Mộc Ngôn: “Sao? Do đự nửa ngày mà vẫn không biết có muốn mua hay không, người ta mua giúp cho rồi lại ngượng ngùng sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Mọi cảm xúc rối loạn đều bay biển hết đi khi anh vừa lên tiếng. Quý Noân nhìn thấy nhân viên đang cuộn bức tranh mang về phía bên này, không nặng không nhẹ khẽ hừ một tiếng: “Lục tổng hào khí ngất trời. Tôi chỉ là người đứng đầu của một Tập đoàn MN nhỏ bé, sao đám vung tay đứt khoát như anh được?”

 

Anh càng mím chặt môi, cười như không cười: “Không muốn sao? Vậy để anh đưa bức tranh này cho nhà họ Dung.”

 

“Có muốn.” Hạ Mộc Ngôn vội đưa tay đón lấy bức tranh mà nhân viên mang đến trước mặt, không hề có ý định cho bức tranh đi.

 

“Anh còn tưởng em rất khí phách chứ.”

 

Khí phách cũng tùy người tùy lúc. Cô rất muốn bức tranh này, vì nó cũng chính là ký ức về tuổi thơ của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK