Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 815:

 

Phòng ăn trở nên yên tĩnh, Hạ Mộc Ngôn vẫn nhìn ông cụ Lục.

 

Ông cụ Lục đã lấy lại bình tĩnh rồi nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Là bác Âu nói cho cháu biết chuyện cây gậy sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn không nói gì, nhưng ánh mắt đã ngầm thừa nhận.

 

“Cháu cứ coi như không biết đi.” Vừa rồi thái độ của Lục Cẩn Phàm thể hiện rất rõ. Ông cụ Lục nói đến đây thì dừng lại, nhấc tay định cầm rượu lên.

 

“Ông nội à, tuy đây là rượu thuốc nhưng tốt nhất ông uống ít thôi. Thật ra bệnh cao huyết áp này không nên động vào rượu mới là tốt nhất.” Hạ Mộc Ngôn không hỏi tiếp nữa mà vội vàng chủ động rót rượu cho ông cụ, nhưng nếu so với để ông cụ tự mình làm thì cô rót rất ít.

 

Nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn thật sự muốn tốt cho mình, ông cụ cười ha hả: “Được, ông nội nghe lời cháu. Tối nay cháu ở lại đi, sáng mai để Cẩn Phàm đưa cháu về.”

 

“Không cần đâu ạ. Cháu tự lái xe đến, ăn cơm với ông xong cháu sẽ đi.”

 

“Bảo cháu ở lại thì cháu cứ ở lại đi. Ông bảo người giúp việc sắp xếp cho cháu một phòng khác. Cháu vừa đến đã đi rồi, sợ rằng tối nay ông sẽ tức đến mức không ngủ được. Nhỡ đâu vì không ngủ ngon mà ông lại phát bệnh thì cháu nói xem, có phải cháu còn tốn công tới bệnh viện với ông hay không?” Ông cụ vừa nói vừa trừng mắt nhìn cô, rõ ràng bắt cô nhất định phải ở lại đây một đêm, nếu không ông cụ sẽ nổi giận. Ông cụ bị bệnh này không thể nổi giận, nhất định phải duy trì tâm trạng ôn hòa mới được.

 

Nếu như Hạ Mộc Ngôn không tận mắt nhìn thấy ông cụ, có lẽ cô còn có thể tuyệt tình, tránh không gặp như ba năm trước. Nhưng hiện giờ ông cụ ở ngay trước mặt, thái độ vẫn luôn chiều chuộng mỗi mình cô cháu dâu này, thật sự làm người ta không nỡ lòng làm vậy.

 

*** Đêm đó, Hạ Mộc Ngôn ở lại gian phòng nhỏ phía sau căn biệt thự của nhà họ Lục. Nghiêm Cách cũng được bác Âu đưa tới một gian phòng thích hợp để nghỉ ngơi.

 

Sau khi vào phòng, Hạ Mộc Ngôn không đi tắm rửa như bình thường mà ngồi ở trước cửa sổ, cầm tách trà nhài mà người giúp việc mới pha nhìn xuống phía dưới.

 

Mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng của Mặc Giai Tuyết thì cô mới để tách trà trong tay xuống.

 

Mặc Giai Tuyết mặc bộ váy ngủ lụa thắt đai mỏng manh, gợi cảm, tay bưng một bát không biết đựng thứ gì, giống như là bữa khuya mới được chuẩn bị. Chỉ là từ góc độ này, Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy gò má của Mặc Giai Tuyết đỏ ửng không bình thường, bước đi cũng run run, xiêu vẹo. Cô ta nhìn chằm chằm vào cái bát, trong mắt lộ ra vẻ sợ sệt. Nhưng dường như cô ta đang không ngừng cổ vũ bản thân, sau đó cẩn thận bưng bát đi thẳng về phía biệt thự của Lục Cẩn Phàm với khuôn mặt đỏ bừng vô cùng khả nghi.

 

Đến trước cửa biệt thự, Mặc Giai Tuyết hoàn toàn không thể khống chế được sự khô nóng kỳ lạ trong cơ thể mình nữa, vẻ mặt hoảng hốt đi vào trong.

 

Vừa rồi Mặc Bội Lâm kiên quyết bắt cô ta uống một bát ngân nhĩ hạt sen rồi mới cho ngủ. Nhưng sau khi cô ta uống xong thì bà ta lại đưa thêm một bát khác, bảo cô ta thay váy ngủ rồi tự mình đưa tới cho Lục Cẩn Phàm.

 

Lúc đầu Mặc Giai Tuyết còn không hiểu, mãi tới khi trong người dâng lên từng đợt khô nóng kỳ quặc thì mới hiểu được đôi chút.

 

Từ nhỏ Mặc Giai Tuyết đã không có chính kiến, chuyện gì cũng nghe theo mẹ. Nhưng trước đây lúc còn đi học, cô ta đã xem qua một vài bộ tiểu thuyết và một số phim ảnh, lúc này cũng đoán được, hẳn là Mặc Bội Lâm đã cho cô ta uống loại thuốc kia. Cô ta cũng đoán được cái bát đưa tới cho Lục Cẩn Phàm chứa loại thuốc gì.

 

Tuy rằng Mặc Giai Tuyết không có gan đưa những thứ này cho Lục Cẩn Phàm, nhưng hiện giờ, đã đến nước này thì cô ta cũng không từ chối được. Huống hồ, đúng là từ nhỏ cô ta đã thầm thích anh.

 

Sau khi vào trong biệt thự, Mặc Giai Tuyết cẩn thận bê bát lên lầu. Đi đến trước cửa phòng Lục Cẩn Phàm, cô ta gõ nhẹ một tiếng.

 

Cô ta gõ được một lúc cũng không có ai đáp lại.

 

Mặc Giai Tuyết gõ tiếp lần nữa. Cô ta nhớ trước đó mẹ mình đã dặn, trước khi cửa được mở ra thì không được lên tiếng. Nếu như nghe được tiếng nói của cô ta thì chưa chắc Lục Cẩn Phàm sẽ mở cửa. Thế nên cô ta không lên tiếng, nhưng sự khô nóng trong cơ thể làm cả người cô ta không thấy thoải mái, chân cũng mềm ra, không thể chịu được. Cô ta không còn chút sức lực nào, dựa vào cửa, tiếp tục gõ không ngừng.

 

Mãi cho tới khi cửa phòng được mở ra, Mặc Giai Tuyết vội vàng lùi về sau một bước. Gương mặt cô ta đỏ bừng, cẩn thận nâng cái bát trong tay lên rồi rụt rè nhìn người đàn ông mặt lạnh như tiền đứng trước ngưỡng cửa.

 

*** Biệt thự phía bên kia vẫn chìm trong yên lặng rất lâu, Hạ Mộc Ngôn không nghe thấy tiếng động gì.

 

Cô bắt đầu hoài nghi, phải chăng Mặc Bội Lâm đã cho con gái bà ta uống thuốc gì đó, sau đó để Mặc Giai Tuyết cho thuốc vào trong đồ ăn khuya rồi bảo cô ta đưa đến?

 

Từ cuộc trò chuyện trước đó của hai mẹ con bà ta, Hạ Mộc Ngôn cũng có thể đoán ra. Vừa rồi nhìn sắc mặt của Mặc Giai Tuyết, cô có cảm giác cô ta đã bị bỏ thuốc.

 

Đã hơn nửa đêm rồi mà còn đưa đồ ăn khuya, chắc hẳn Lục Cẩn Phàm cũng sẽ đoán ra. Với lòng đề phòng của anh và thái độ không mấy tốt đẹp đối với hai mẹ con nhà này, nếu không có chút thủ đoạn thì có thể Mặc Giai Tuyết có gõ cửa anh cũng không mở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK