Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1376:

 

Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân bình bịch ở bên tai, đó là tiếng bước chân cô đã nghe quen ở chỗ này mấy ngày nay.

 

Phong Lăng còn chưa kịp quay mặt sang sang nhìn thì Lệ Nam Hành đã lọt vào tầm mắt của cô.

 

Anh đã tắm xong, cũng đã thay quần áo, chỉ mặc đồng phục chiến đấu màu đen hơi dày, không mặc đồ chống rét. Hai tay đút túi quần, chân đạp lên nền tuyết tràn đầy mặt đất, từ từ đi đến cạnh cô. Lệ Nam Hành nhìn “cậu” thiếu niên đang nằm dưới đất: “Sao thế? Ngại tôi chiếm giường nên cậu muốn lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu à?”

 

Phong Lăng ngồi bật dậy, đưa tay phủi phủi tuyết trêи tay áo và đùi xuống, sau đó cô ôm quần áo dày nặng trêи người, cựa quậy đứng dậy khỏi nền tuyết. Cô phủi hết tuyết trêи người xuống rồi ngửa đầu nhìn Lệ Nam Hành hỏi: “Lão đại, anh tắm xong rồi à?”

 

Lệ Nam Hành liếc cô: “Ừ, cậu không vào tắm à?”

 

“Tôi không tắm đâu.” Phong Lăng vừa nói vừa tránh né ánh mắt của anh. Cô đi về phía lều, giọng nói có chút lúng túng: “Điều kiện ở miệng núi Rogers này không thể tốt bằng trong căn cứ. Cho dù không thiếu nước, tắm rửa cũng rất thuận tiện nhưng mỗi ngày tắm hai ba lần thì xa xỉ quá. Hơn nữa, ở chỗ thế này, thân thể cũng không đổ mồ hôi, người hoàn toàn sạch sẽ, không tắm một, hai lần cũng không sao.”

 

Lệ Nam Hành nhìn con gấu đen nhỏ đang xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến cửa lều, ậm ờ vài câu rồi đi thẳng vào trong, thì buồn cười. Sau khi đảm bảo tối hôm nay Phong Lăng sẽ không muốn tắm, anh cũng không nói gì, xoay người trở vào.

 

Nhiệt độ trong lều vẫn được coi là ấm, Lệ Nam Hành cởi áo khoác đồng phục chiến đấu màu đen ra, chỉ mặc chiếc áo phông màu đen và quần đùi rồi nằm xuống giường, lưng vừa chạm giường, anh lại thử độ cứng của chiếc giường dưới lưng, cảm thấy cũng không tệ lắm. Để chống lạnh và nằm ngủ thoải mái, giường đệm này cũng khá dày, nằm lên rất thích. “Cậu ngủ ở trong hay ở ngoài?” Người đàn ông gối hai tay lên đầu, dáng vẻ cực kỳ thoải mái, anh liếc mắt nhìn Phong Lăng giống như con gấu đang đóng cọc ở cạnh cửa.

 

“Sao?” Lúc đầu, Phong Lăng còn tưởng anh hỏi mình là ngủ ngoài hay trong lều, cô đang định đáp nhưng khi lời đến đầu môi, cô mới nhận ra câu hỏi của anh là hỏi ngủ ở trong hay là ngoài rìa giường. Cô nhìn cái giường: “Để tôi ngủ ở ngoài đi, nếu không, lúc đi vệ sinh buổi tối, tôi sợ mình sẽ làm phiền giấc ngủ của lão đại.”

 

Lệ Nam Hành lập tức nhích người vào phía trong giường nhưng chân người đàn ông này dài, người lại cao, hiện tại chiếc giường rộng một mét năm, dài một mét tám ở bên dưới người anh lại trông khá nhỏ. May là ở đuôi giường có kê một cái bàn cao bằng giường, nếu không khi Lệ lão đại nằm thẳng, có lẽ anh sẽ không có chỗ mà gác chân.

 

“Không còn sớm nữa đâu, cậu mau đi ngủ đi.” Người đàn ông gối hai tay sau đầu, thản nhiên nói một câu rồi nhắm hai mắt lại.

 

Anh đi cả một ngày, chắc hẳn đã mệt lắm rồi.

 

Phong Lăng không lên tiếng, chỉ đi vào bên trong lều. Tuy cô không tắm rửa, nhưng vẫn cởi đồ chống rét ra, vào trong phòng tắm rửa mặt đánh răng qua loa. Sau khi đi ra khỏi phòng tắm, cô lại mặc đồ chống rét vào.

 

Thấy Lệ lão đại đã nằm trêи giường, một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, Phong Lăng cũng không biết là anh đã ngủ hay chưa. Hơn nữa, lúc trước cô làm nhiệm vụ với A K, hai bọn họ từng ngủ chung trong một cái rãnh bùn cả đêm, cô từng nghe tiếng ngáy vang dội tận trời xanh của A K, nhưng Lệ lão đại lại không hề phát ra âm thanh khiến người khác cảm thấy phiền đó khi ngủ.

 

Cô đi đến bên cạnh giường, nghe tiếng hít thở đều đặn của Lệ Nam Hành, lại nhìn chiếc chăn bị anh quăng ở một bên, không thèm đắp. Phong Lăng vươn tay lấy chăn, định đắp lại giúp anh.

 

Cô vừa đắp chăn lên người Lệ Nam Hành thì nghe thấy anh lên tiếng: “Chưa ngủ à?”

 

Tay Phong Lăng khựng lại: “Tôi ngủ ngay đây.”

 

Lệ Nam Hành mở mắt ra nhìn Lăng Phong một lát, rồi lại nhìn chiếc chăn vừa được cô đắp lên người mình, khóe môi anh hơi cong lên, thản nhiên nói: “Đi ngủ sớm đi.”

 

Phong Lăng rầu rĩ ừ một tiếng rồi nằm xuống.

 

Lệ Nam Hành loáng thoáng nghe thấy tiếng quần áo ma sát với bề mặt giường, anh nhíu mày, mở mắt ra nhìn thì thấy Phong Lăng đang nằm xuống mà trêи người vẫn còn mặc bộ đồ chống rét: “Cậu không cởi áo mà đã đi ngủ?”

 

Phong Lăng đã ngả đầu xuống gối, chỉnh lại quần áo cồng kềnh trêи người một chút rồi vẫn giữ nguyên tư thế nằm thẳng, trả lời: “Vâng, chắc vì mấy ngày nay lạnh quá nên tôi bị cảm rồi, có hơi sợ lạnh. Vả lại, lúc nửa đêm chắc chắn sẽ rất rét, lão đại anh cũng nên đắp chăn ngủ đi, tôi ngủ thế này là được rồi.”

 

“Sợ lạnh mà cậu còn nằm trong tuyết lâu như thế à?”

 

“Vừa nãy tôi chỉ định đi ra ngoài hít thở một chút nhưng vì mệt quá nên mới nằm xuống một lát. Dù gì bộ đồ này cũng khá dày, nhiệt độ của tuyết cũng không thể thấm vào qua quần áo nên tôi nằm trong tuyết cũng không sao cả.” Phong Lăng trả lời một cách hờ hững.

 

Lệ Nam Hành nhìn quần áo dày cộm trêи người Phong Lăng thì cảm thấy nó vô cùng chướng mắt, anh lạnh lùng nói: “Cởi đồ ra!”

 

Phong Lăng vờ như không nghe thấy, nhắm mắt lại ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK