Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1352:

 

Người trong phòng lặng im, sự im lặng này khiến Phong Lăng ở ngoài cửa phải rùng mình mà chẳng hiểu tại tao.

 

Chốc lát sau, cửa phòng mở ra.

 

Ánh đèn sáng trưng bên trong tràn ra ngoài, Phong Lăng ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.

 

Tối nay Lệ Nam Hành không có việc gì, cũng không ra ngoài uống rượu cùng họ, hiển nhiên anh tưởng rằng tối nay không cần gặp ai nên chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu trắng và quần đùi màu đen, mái tóc ướt sũng, có cả giọt nước đọng trêи vai.

 

“Ban nãy lão đại đang tắm ạ?” Phong Lăng vô thức bật ra câu hỏi.

 

Chẳng trách ban nãy cô dừng ở hành lang mà không nghe thấy âm thanh gì từ phòng anh, hóa ra anh ở trong phòng tắm.

 

Lệ Nam Hành không trả lời, nhìn cái túi cô đang xách trêи tay: “Uống rượu cái gì? Ai cho phép cậu uống rượu trong căn cứ? Muốn uống thì ra ngoài uống với họ, trong căn cứ đã quy định rõ không được phép uống rượu rồi.”

 

Phong Lăng giơ cái túi trong tay lên: “Là huấn luyện viên Hàn cho tôi, lão đại, anh cũng biết tửu lượng của tôi không tốt mà, có cho tôi, tôi cũng không quen uống. Cho nên tôi mang tới cho anh, chỗ rượu này để bên anh, mặc anh xử trí, anh muốn giữ lại hay muốn đổ đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản!”

 

Lệ Nam Hành nhìn cô từ trêи cao xuống: “Hàn Kình đưa rượu cho cậu làm gì? Cậu ta giấu rượu bao nhiêu năm như thế, tôi xin một chai cậu ta còn tiếc rẻ, hôm nay lại đưa hết cho cậu à?”

 

Phong Lăng: “…”

 

Có cả chuyện này nữa hả?

 

Thế thì cô thật sự không biết.

 

Nhưng ban nãy, khi qua phòng Hàn Kình, tủ rượu của anh ta bày nhiều rượu thật, cô chỉ lấy bốn chai trong số đó, sau đó sắp xếp ngay ngắn chỗ rượu còn lại rồi đi ra luôn, đâu biết được chuyện này chứ.

 

Không thể nói thẳng toẹt ra là huấn luyện viên Hàn xúi cô qua chuốc say lão đại, đúng không nào… “Lão đại, anh tránh ra tí đi, đồ ăn sắp nguội hết cả rồi.” Phong Lăng vừa nói vừa giơ tay đẩy anh ra, bàn tay sượt qua ngực anh, đi thẳng vào trong.

 

Người đàn ông vừa tắm xong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, áo ba lỗ rất mỏng, cảm giác rắn chắc nơi lòng bàn tay khiến trái tim cô run lên, vội vàng thu tay về như người bị bỏng, rảo bước đi thẳng vào phòng.

 

Phong Lăng đặt hai chiếc túi ni-lông lên chiếc bàn trong phòng anh, sau đó bắt đầu dọn đồ ra ngoài, vừa lấy đồ ăn vừa báo cáo cho anh nghe.

 

“Đây là món ăn sở trưởng của dì Cherry đứng bếp trong nhà ăn căn cứ, tôi cố ý gói về một phần, thêm cả cái này, là gà rán của chú Hàn.”

 

“À phải rồi, có cái này nữa, là dì Cherry bảo tôi mang cho anh. Dì bảo bình thường lão đại không mấy khi xuống nhà ăn, nhưng lần nào tới cũng ăn món này nên tôi mang qua cho anh. Dì ấy bảo mấy năm trước đã học được món thịt hầm này từ một đầu bếp phía Bắc Trung Quốc, rất khó nếm được hương vị chính tông như thế này ở Los Angeles…”

 

“Có cả bít tết nữa!”

 

Sau khi kể hết tên món, Phong Lăng hài lòng bày từng hộp đồ ăn lên bàn, sau đó lấy mấy chai rượu đặt lên, quay người định nói gì đó.

 

Nhưng vừa quay người, cả cơ thể cô đụng phải lồng ngực của người đàn ông kia. Động tác của Phong Lăng đột ngột khựng lại, cô vội vàng lùi một bước, lưng va phải mép bàn, không còn đường lui nữa.

 

Cô ngước mắt lên, nhìn về phía Lệ Nam Hành, không biết anh đột nhiên áp sát từ bao giờ.

 

Người đàn ông kia nhìn xuống, thấy được biểu cảm có vẻ hoảng hốt trong thoáng chốc của cô.

 

Bình thường Phong Lăng luôn giữ lớp mặt nạ bình tĩnh và điềm nhiên, vẻ mặt thất thố như thế này khá hiếm gặp, thế nhưng lần nào cũng khiến tim gan anh ngứa ngáy như bị muỗi đốt.

 

“Lấy nhiều đồ ăn với rượu như thế làm gì?”

 

“Hôm nay là sinh nhật Tam chứ gì nữa? Nhưng họ bảo hôm nay anh không ra ngoài, vừa đúng lúc tôi cũng không đi, nghĩ tới việc hiếm có dịp yên tĩnh, tôi mới xuống nhà ăn gói ít đồ nhắm lên đây, đánh chén cùng lão đại.” Phong Lăng vừa nói vừa tránh ra sau, cánh tay cô chống lên mặt bàn phía sau, cố gắng duy trì khoảng cách an toàn với người đàn ông tràn ngập vẻ áp bức trước mặt.

 

Lệ Nam Hành liếc mắt nhìn một bàn đồ ăn ngon sau lưng cô, thản nhiên hỏi: “Mấy chai rượu này là sao?”

 

“Tôi vừa nói rồi đấy thôi, là huấn luyện viên Hàn bảo tôi…”

 

“Cậu ta nói gì với cậu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK