Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1316:

 

Lúc này, người đàn ông dùng giọng điệu của cấp trên, lạnh như băng.

 

Lúc Phong Lăng tiến lại gần anh, mùi hương phảng phất trên cơ thể thiếu nữ… hoặc là thiếu niên… lại một lần nữa lan vào mũi người đàn ông. Anh tỉnh bơ liếc nhìn lớp hoá trang hài hòa trên người cô. Ở khoảng cách gần như vậy cũng không thể nhìn ra trên người cô chỗ nào là thật, chỗ nào là giả. Chỉ có một chiếc kẹp tóc nhỏ màu đen cài trên tóc là bán đứng cô, có thể thấy được mái tóc dài kia là giả. Ngoài ra, quả thực là chân thật đến phát sợ.

 

“Lệ lão đại, anh cũng biết mà, trước kia khi tôi nằm viện đã học thuộc hết tất cả các quy tắc, điều lệ của căn cứ. Tôi biết rõ cái giá phải trả cho việc tự ý hành động, nhưng hiện tại nhiệm vụ ở ngay phía trước, đợi sau khi chúng ta giữ được mạng sống an toàn trở về, lúc ấy anh có trách tội, tôi cũng sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không tìm bất kỳ lí do nào cho bản thân mình.”

 

Phong Lăng đứng trước mặt Lệ Nam Hành, đôi môi mềm mại khẽ cong lên.

 

Cô đứng rất gần, rất gần với anh, giọng nói trong trẻo rõ ràng. Tựa như bởi vì cô ăn mặc như thế nên cả giọng nói cất lên cũng giống một cô thiếu nữ, khiến người ta phải mềm lòng.

 

Vì cô tiến sát đến trước mặt anh, Lệ Nam Hành yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt của cô, ánh mắt lơ đãng đảo qua phần ngực, từ từ híp mắt lại.

 

Lệ Nam Hành thấy cô đến gần, anh vẫn không thay đổi sắc mặt, ánh mắt lơ đãng đảo qua trước ngực cô, chậm rãi híp mắt lại: “Giả?”

 

Trên người Phong Lăng là một chiếc váy hai dây màu trắng, lúc cô thay đồ lót rồi mặc thêm chiếc váy này vào thì phát hiện rãnh trước ngực được xẻ quá sâu, vừa nhìn là biết ngay không phải đồ giả, vì thế cô lại mặc thêm bên trong một chiếc áo lót bó sát người để che chắn lại đôi chút. Thế nhưng dù có như thế thì nhìn từ góc nhìn từ trên xuống dưới vẫn rất chân thật, nhìn không hề giống với kiểu ngực phẳng chỉ độn thêm một đôi silicon ở trước.

 

Cô cười cười: “Lão đại muốn tự tay sờ thử để xem coi cảm giác có phải rất thật không?”

 

Lệ Nam Hành liếc cô một cái, nhìn ánh mắt chẳng hề lo sợ, thậm chí còn chân thật đến mức sáng lấp lánh của Phong Lăng, cuối cùng anh vẫn vô cảm dời tầm mắt đi, không đến sờ thử, chỉ vứt chìa khóa xe điện về lại tay cô rồi nói: “Chạy về căn cứ đi.”

 

Người đàn ông rắn rỏi cao to, giọng nói rất trầm, lại vì “thiếu nữ” trước mắt có dáng người vô cùng mảnh khảnh nhỏ nhắn, so sánh tỉ lệ giữa hai người như thế này thì càng khiến cho người ta cảm thấy anh khí thế hơn biết bao.

 

Phong Lăng cầm chìa khóa trong tay, tùy tiện ngắm nghía một lát, giọng nói rất nhỏ, gần như chỉ có một mình anh đang đứng trước mặt cô là có thể nghe được: “Tôi đã hi sinh nhiều như thế, mặc đồ như vậy rồi còn xuất hiện ở đây. Lão đại vẫn định xem tôi là phế thải rồi đuổi tôi về lại căn cứ ngay trước mặt mọi người như thế sao? Rõ ràng tất cả mọi người đều biết, chuyện lần này có tôi tham gia có thể sẽ khiến vấn đề hóc búa trở nên đơn giản hơn rất nhiều, cậy mạnh không bằng dùng trí, ai bảo tôi mặc như thế này trà trộn vào trong quán bar là chắc chắn sẽ chết?”

 

Lệ Nam Hành không nhúc nhích mà cứ đứng yên như thế, đôi mắt nhìn thẳng vào “thiếu nữ” ở trước mặt.

 

Một đám người đứng chờ ở bên cạnh, cảm giác ánh mắt lão đại nhìn “thiếu nữ Phong Lăng” hình như có gì đó khang khác, tựa như đang cố gắng kìm nén thứ gì đó, lúc bọn họ vô cùng nổi hứng tò mò muốn nhìn kỹ coi sao thì phát hiện trên mặt Lệ lão đại ngoại trừ lạnh cũng chỉ còn rét, căn bản không có thứ gì thứ như bọn họ tưởng…

 

“Cậu không về?” Lệ Nam Hành nhìn vẻ mặt kiên định của cô rồi lạnh lùng buông một câu: “Có biết sau khi cậu mặc như thế này trà trộn vào trong quán bar thì sẽ đối mặt với chuyện gì không?”

 

Phong Lăng hơi chững lại, ánh mắt sáng lên: “Dù sao tôi cũng là con trai, có thể có chuyện gì được cơ chứ? Cứ tùy cơ ứng biến là được rồi.”

 

Lệ Nam Hành nghe thế, đôi mắt vốn lạnh lẽo bỗng bùng lên một ngọn lửa dọa người: “Không nắm chắc trăm phần trăm thì cậu khỏi phải đi, đến đó còn liên lụy mọi người nữa, chẳng bằng không đi.”

 

“Tôi sẽ không liên lụy bất kỳ ai cả, một khi phát hiện tình hình bất lợi thì sẽ nhanh chóng tìm cách tự vệ, tất nhiên nếu như không thể tự vệ được thì…” Phong Lăng nhìn thẳng vào mắt anh: “Quy tắc của căn cứ XI tôi biết rõ, thà chết chứ không chịu nhục, cho dù đồng quy vu tận cũng sẽ không để bọn chúng bắt làm con tin gây ra phiền toái cho mọi người, chuyện này lão đại có thể yên tâm được.”

 

Thấy cô luôn mồm liến thoắng vô cùng kiên quyết, Lệ Nam Hành nhìn khuôn mặt trang điểm nhẹ cùng bờ môi thêm vẻ căng đầy vì tô bên ngoài lớp son nhạt màu, anh đưa tay đến nắm lấy cằm cô, quan sát khuôn mặt của cô một cách tỉ mỉ, rồi chậm rãi nhả từng chữ như gằn giọng mà nói: “Bộ dạng hiện tại của cậu thế này, may mà trong cốt tủy là con trai, nếu không tôi chắc chắn sẽ khiến cậu nếm thử…”

 

Lúc thấy bờ vai trắng nõn lộ ra khỏi chiếc váy hai dây của Phong Lăng, anh bỗng dừng lại.

 

Phong Lăng không hiểu trong đôi mắt thâm sâu của anh có ý gì: “Nếm thử cái gì?”

 

Nếm thử cái gì?

 

Tất nhiên là khiến Phong Lăng nếm thử hậu quả của việc chống lại mệnh lệnh rồi? Là con trai, thì dùng cách xử phạt về thể xác khiến người đó nằm trên sân huấn luyện khóc lóc ỉ ôi, là con gái… Tất nhiên là dùng cách xử phạt thể xác khiến cho cô nằm khóc ở trên giường.

 

Lệ Nam Hành vô cảm tránh mặt đi chỗ khác, không nói tiếp lời vừa rồi nữa, chỉ lạnh nhạt bảo: “Nhiệm vụ hôm nay chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại, không cần đồng quy vu tận, tất cả đều phải an toàn trở về căn cứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK