Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1377:

 

“Tôi bảo cậu cởi quần áo ra, giả điếc à?” Rõ ràng anh đang không vui.

 

Phong Lăng đành phải mở mắt ra, nói với anh: “Lão đại, tôi thật sự rất sợ lạnh.”

 

“Sợ lạnh thì đắp chăn vào, có ai đi ngủ mà lại mặc đồ vừa dày vừa nặng nề như thế! Cậu không thấy khó chịu à?”

 

“Không khó chịu, bình thường mà, tôi cũng quen rồi! Mấy ngày nay, thỉnh thoảng tôi cũng ngủ kiểu này.”

 

Lệ Nam Hành không nói gì thêm mà lại xoay người lại, khoanh hai tay trước ngực, cứ thế nhìn chằm chằm vào cô.

 

Phong Lăng giữ nguyên tư thế nằm thẳng, không nhúc nhích, dù thế nào cô cũng kiên quyết không cởi quần áo ra. Cô không quấn vải nịt ngực bên trong, sau khi cởi ra rồi nằm sát Lệ lão đại như thế này, lỡ như anh làm bất kỳ động tác nào khác thì cô sẽ bị phát hiện.

 

Muốn cô cởi thì cũng phải đợi ngày mai quấn được băng nịt ngực vào đã rồi tính.

 

Phong Lăng làm bộ không thấy người đàn ông đã nghiêng người qua nhìn mình, cứ nằm thẳng, mắt nhắm lại.

 

“Cậu nhất định muốn ngủ như thế này phải không?”

 

“Phải, nhất định!”

 

Lệ Nam Hành nhắm mắt lại, giọng nói lạnh lùng: “Cậu mặc đồ dày như thế là vì sợ tôi táy máy tay chân làm gì cậu đúng không, hay là ngủ chung giường với tôi khiến cậu cảm thấy không an toàn, phải mặc nhiều lớp quần áo như thế thì mới thoải mái?”

 

“… Lão đại, tôi chỉ sợ lạnh thôi!” Phong Lăng kiên định, không giải thích gì thêm.

 

“Sợ lạnh, vậy thì khóa huấn luyện chịu lạnh vẫn chưa đủ với cậu rồi!” Lệ Nam Hành hừ lạnh.

 

“Ừ, chắc thế…” Phong Lăng không muốn nói thêm nữa, Lệ lão đại là người thông minh cỡ nào chứ, chỉ sợ cô càng nhiều lời thì lại càng lộ thêm nhiều sơ hở.

 

Thấy Phong Lăng cứ nhắm mắt lại muốn ngủ, Lệ Nam Hành cũng không nói nữa. Anh xoay người nằm thẳng rồi nhắm mắt, thế nhưng vẫn không vui, đanh giọng nói: “Tùy cậu.”

 

Phong Lăng thầm thở phào, cũng không đáp lời anh nữa.

 

Trong lều cực kỳ yên tĩnh, mặc đồ chống rét dày cộm như thế này đúng là không quá thoải mái. Trước hết, không nói tới việc lạnh hay nóng mà chỉ với độ dày thế này, lúc ngủ, cô muốn xoay người cũng khó. Nếu âm thanh trở mình quá lớn thì chắc chắn sẽ làm phiền đến người bên cạnh.

 

Cô mới ngủ được nửa giấc đã tỉnh lại vì không thể trở mình, sau đấy lại nhắm mắt ngủ tiếp, kết quả khi đang nửa tỉnh nửa mê, Phong Lăng loáng thoáng nghe được tiếng gì đó. Tính cảnh giác của Phong Lăng cao nên cô lập tức mở to mắt.

 

Kết quả, còn chưa kịp phản ứng được gì, Phong Lăng đã cảm nhận một cơn đau buốt ở eo, người bị đạp một cú, lăn từ trêи giường xuống đất.

 

Quần áo rất dày, ngã xuống cũng không thấy đau nhưng Phong Lăng vẫn bị giật mình. Khi biết được ai là người đá mình xuống, cô lảo đảo đứng dậy, khó hiểu nhìn người đàn ông vẫn bình tĩnh nằm ở trêи giường sau khi tung một cú đá đầy tàn nhẫn kia: “Lão đại?”

 

Lệ Nam Hành nhắm mắt lại, bình thản thốt ra hai chữ: “Chật quá.”

 

Phong Lăng nhíu mày, nhìn cái giường. Khi cô nằm, đúng là bộ đồ chống lạnh của cô chiếm không ít diện tích. Cho dù có hơi chật chội, nhưng anh đạp cô xuống giường như vậy thì cũng hơi quá đáng.

 

Cô không nói gì, chỉ ra sức đè ép chiếc áo khoác trêи người mình xuống. Đồ chống rét này trông phồng phồng nhưng chỉ cần dùng sức ép xuống thì nó vẫn có thể thu nhỏ lại, tiết kiệm rất nhiều diện tích.

 

Sau khi đè ép quần áo, cô lại leo lên giường nằm, xong xuôi cả rồi cô mới tủi thân nói: “Lão đại, anh đừng đá tôi xuống nữa nhé.” Người đàn ông kia không đáp lời, như đã ngủ rồi.

 

Cô nhắm mắt ngủ tiếp.

 

Nhưng chưa đầy năm phút sau lại, trong lều lại vang lên một tiếng “bịch”, Phong Lăng bị đá xuống giường một lần nữa.

 

Phong Lăng nằm bò dưới đất: “…”

 

Cô tức không chịu nổi, nhưng lại không muốn gây sự với anh. Cô dứt khoát im lặng, không nói tiếng nào, chỉ với tay lấy cái gối ở trêи giường xuống rồi nằm dưới đất ngủ tiếp. Dù sao quần áo cũng rất dày, nằm trêи đất cũng không sao cả.

 

Lúc này, rốt cuộc người đàn ông kia cũng ngồi dậy, rũ mắt nhìn Phong Lăng đang bình tĩnh nằm trêи đất, trưng ra dáng vẻ dù anh có làm gì thì cô vẫn có thể ứng phó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK