Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 890:

 

Anh lẳng lặng nhìn cô, Hạ Mộc Ngôn rất đẹp, đây là sự thật không thể chối cãi. Kể cả ba năm qua, khi cô không còn khiêm tốn che đi hào quang của mình như trước đây, thường xuyên mặc váy đỏ quyến rũ, xinh đẹp động lòng người, kể cả khi cô đã biển về đẹp không hề sắc sảo của mình thành vũ khí nguy hiểm trong giới kinh doanh ở Luân Đôn, thì cũng vẫn vậy.

 

Lần này, nếu không phải vì không có ý định khiến bản thân quá nổi bật ở Bắc Kinh, thì e rằng cô đã không Lục đồ khiêm tốn như vậy.

 

Nhưng đù cô có khiêm tốn đến nhường nào thì cũng không thể che được vẻ đẹp bẩm sinh. Thậm chí cô còn có thể chinh phục bất kỳ phong cách lễ phục nào. Tất cả màu sắc, tất cả kiểu dáng, chỉ cần mặc lên người cô là đã đủ khiến người khác trầm trổ.

 

Giống với tất cả các cửa hàng may mặc khác, gần đó thường hay có những tiệm trang sức, nên sát vách cửa hàng này là một cửa tiệm trang sức của nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng nào đó bên Pháp.

 

Trước ánh mắt đò hỏi của mấy nhân viên ở đây, Lục Cẩn Phàm ngắm đồng ý để các cô đi chọn cho Hạ Mộc Ngôn một sợi đây chuyền thích hợp.

 

Sau khi thử váy xong, Hạ Mộc Ngôn được nhà tạo mẫu dẫn vào trong làm tóc. Nhưng do trang phục của cô đơn giản nên nhà tạo mẫu chỉ tết tóc kiểu Hàn thanh lịch để phù hợp với phong cách.

 

Tạo kiểu xong xuôi, cô liền vào phòng thay đổ chờ đợi. Dù sao thì phòng thay đồ của cửa tiệm này cũng rất lớn, nhưng vì cô nói muốn nghỉ ngơi nên không một ai đám tùy tiện đi vào, chỉ có một mình cô ở bên trong.

 

Xung quanh treo đầy các kiểu váy lộng lẫy rực rỡ, thiết kế theo phong cách màu trắng cung đình, cộng thêm hai chiếc ghế sofa đài màu trắng ở đây, có thể cho cô một chỗ ngồi thoải mái để nghĩ ngơi khi mặc bộ váy rườm rà này. Dù sao cũng còn hơn ba tiếng nữa buổi tiệc tối mới điển ra, cô không cần phải đi vội.

 

Cô vừa ngồi xuống ghế sofa, định cởi giày cao gót để nghỉ ngơi một lát. Thế nhưng, vừa vén váy lên đã nghe thấy tiếng mở cửa, cô liền khựng lại, lập tức thâ váy xuống, ngước mắt nhìn, chỉ thấy người đàn ông đẹp trai cao ráo đi vào. Ngay lúc anh vào phòng, cánh cửa phía sau được nhân viên bên ngoài biết điều đóng lại.

 

Anh vào đây làm gì? Chẳng phải bên ngoài có khu nghỉ ngơi VIP sao?” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa vuốt thẳng váy.

 

Cô vừa dứt lời đã thấy anh đi tới chỗ cô.

 

Quần tây sẫm màu được ủi thẳng tắp, cẩn thận tỉ mỉ, chân mang giày đa màu đen, bước xuống ba bậc thang bằng đá hoa cương sau cánh cửa trong phòng thay đề.

 

Thấy cô ngồi im trên ghế sofa, Lục Cẩn Phàm nhìn vào chiếc váy cô vừa cố ý vuốt lại mấy lần, lơ đãng hỏi: “Bụng lại khó chịu nữa sao?”

 

“Không, hôm nay đỡ hơn hôm qua nhiều rồi.” Tuy nói vậy, nhưng thật ra bụng Hạ Mộc Ngôn vẫn còn đau âm Ï, nhưng đúng là không đau bằng ngày đầu tiên trong kỳ như hôm qua. Hơn nữa, trưa nay cô đã cổ ý đi mua miếng đán giữ nhiệt dán vào, vì thế lúc này cũng không thấy đau nữa.

 

Cô lại nói: “Không phải mấy tiếng nữa mới tới giờ đi đự tiệc tối sao? Dù sao cũng thay váy rồi, tóc cũng làm xong, tôi lười thay đi thay lại, cứ mặc thế này ngồi đây nghỉ ngơi lát vậy.”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn lướt qua khuôn mặt trang điểm nhẹ của cô, thấy trạng thái của cô quả thật không tệ.

 

“Em qua đây.”

 

“Làm gì?”

 

Anh nhìn cô, không nói tiếp.

 

Hạ Mộc Ngôn im lặng nhìn anh hồi lâu rồi mới đứng dậy đi đến. Mặc dù đôi giày cao gót đưới chân rất hợp với bộ váy cô đang mặc, nhưng gót giày vừa cao vừa mảnh. Đôi giày cao nhất mà cô từng mang ở Luân Đôn cũng chỉ mười centimet, đôi này có lẽ phải mười ba centimet, điểu này càng dẫn đến sự chênh lệch chiều cao rõ ràng của hai người lúc Hạ Mộc Ngôn đi đến trước mặt Lục Cẩn Phàm.

 

Cô đã “cao” hơn mười centimet thế mà vẫn còn thấp hơn người đàn ông này nửa cái đầu, hóa ra trước kia cô chỉ cao đến vai anh mà thôi. Thì ra cô lừa mình dối người lâu như vậy…

 

Lục Cẩn Phàm không nhìn ánh mắt đang đánh giá sự chênh lệch chiều cao giữa hai người họ của cô, chỉ nhìn đáng đi loạng choạng khi cô đến gắn: “Giày không thoải mái hả?”

 

“Không phải, vừa rồi ngồi không đúng tư thế nên tê chân.” Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa đến mức đến cả giày cao gót cũng không kiểm soát được.

 

Hai người đứng giữa phòng thay đồ rộng lớn, cái gương to chạm đất trên tường phần chiếu bóng dáng của hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK