- Có thật không? Thư đâu, mau đưa cho ta…
Thúy Lan dâng lá thư bằng hai tay lên cho Tần Dao, cô vội vàng cầm lấy mở ra. Bên trong là bút tích của Lan Ly, ngoài báo bình an còn kể rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua. Tần Dao giằng lá thư xuống bàn, tức giận nói:
- Thật quá đáng, uổng cho ta còn nghĩ Cốc Chủ là người tốt hiếm có, hóa ra chỉ là một tên ngụy quân tử.
Thúy Lan thấy cô phát cáu thì giật mình, cất giọng khuyên nhủ:
- Quận chúa đừng tức giận mà hại đến thân thể. Người đưa thư còn nói vương gia và quốc sư đang trên đường trở về, có lẽ ngày mai sẽ đến đấy.
Tần Dao chống tay lên cằm, rầu rĩ:
- A Ly không đến đây được, cô ấy phải quay về làm Cốc Chủ của Dược Vương Cốc.
- Nếu quận chúa thấy nhớ thì đến thăm cô ấy, hoặc là dùng con bạch điêu kia gửi thư cũng được.
Tần Dao hai mắt sáng lên, đơn giản vậy mà cô lại không nghĩ ra đúng là ngốc thật. Tần Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, huýt sáo gọi bạch điêu. Con chim không biết từ hướng nào rất nhanh đã sà xuống đậu trên cánh tay cô. Tần Dao vuốt ve bộ lông trắng của nó, dịu dàng nói:
- Tiểu Bạch ngoan, giúp ta bay một chuyến nhé.
Tần Dao ngồi trở lại thư án, lấy giấy bút nắn nót viết một lá thư. Sau đó cô đặt lá thư vào ống trúc ở dưới chân bạch điêu rồi đem nó thả vào không trung. Con chim đập cánh bay đi, rất nhanh đã mất hút.
Tâm trạng chán nản của Tần Dao cũng biến mất, cô mỉm cười nói với Thúy Lan:
- Giúp ta thay y phục, ta muốn ra ngoài dạo một chút.
Thấy cô đã vui lên, trong lòng Thúy Lan cũng nhẹ nhõm hẳn. Nàng gọi nha hoàn đem nước vào cho Tần Dao tắm gội, sau đó mới bắt đầu thay y phục trang điểm cho cô. Tần Dao ngắm mình trong gương, hài lòng mỉm cười:
- Tay nghề của ngươi thật khá.
Thúy Lan được khen trong lòng nở hoa, nhưng ngoài mặt vẫn rất khiêm tốn:
- Vì quận chúa quá xinh đẹp, nô tỳ chẳng qua là thêu hoa trên gấm mà thôi.
- Ngươi vừa khéo tay lại còn khéo miệng.
Thúy Lan nhúng người hành lễ, dịu dàng đáp:
- Quận chúa quá khen rồi, nô tỳ chỉ nói sự thật thôi.
Nàng đúng là nói không ngoa, cả kinh thành này đều biết quận chúa của Trấn Bắc Hầu có nhan sắc thoát tục thế nào. Năm đó nếu không vì mối quan hệ bang giao giữa hai nước, thì vị trí Thái Tử Phi đã là của Tần Dao. Nhưng dù sao trong cái rủi cũng có cái may, Thái Tử vì việc làm của nhà ngoại mà liên lụy mất đi vị trí trữ quân, Thái Tử Phi cũng trở thành Hiền vương phi không có chỗ đứng. Mọi người đồn đoán rằng có lẽ Hầu Phủ biết được việc ác mà Thừa Tướng đã làm mới không dám giao hảo…
Lời đồn thổi nổi lên khắp nơi, không có cái nào giống với cái nào. Chỉ có Thúy Lan biết quận chúa không phải may mắn, nàng là người thông minh biết nhìn xa trông rộng. Chẳng những thoát được tai kiếp còn tìm được hạnh phúc thật sự của đời mình. Hiện tại vị thế trong triều của Tần Vương ngày càng vững chắc, lời tuyên đoán năm xưa của Vô Danh đại sư sắp thành sự thật rồi.
Tần Dao thấy Thúy Lan đứng cười ngốc một mình, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi đang nghĩ gì mà say sưa vậy?
Thúy Lan giật mình, lắp bắp đáp:
- Không có gì cả. Quận chúa, chúng ta đi thôi.
Tần Dao lắc đầu, cũng không hỏi nữa mà cùng Thúy Lan đi ra ngoài. Tần phu nhân nhìn thấy cô thì cất tiếng hỏi:
- Dao Nhi, con định đi đâu?
Tần Dao cúi người hành lễ với bà, cười đáp:
- Con muốn xuống phố mua một ít đồ. Ở trong phòng mãi con thấy rất ngột ngạt.
- Ra ngoài dạo cũng tốt, nhưng nên mang theo vài người. Sắp tới sinh thần của Thái Hậu, con cũng nên chuẩn bị quà lễ để chúc thọ.
Tần Dao đáp một câu rồi để tỳ nữ đỡ lên xe ngựa. Nơi cô ghé chính là Lâm Y Các. Tần Dao dạo một vòng vẫn chưa tìm được món đồ ăn ý. Thúy Lan thấy cô chọn tới chọn lui thì cất tiếng hỏi:
- Quận chúa, người định chọn quà lễ tặng Thái Hậu sao?
Tần Dao lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
- Không phải. Bạn đang đọc t𝗋𝙪yện tại ( 𝖳𝘙 𝙪M𝖳𝘙UYEN.𝒱N )
- Vậy quận chúa muốn mua gì? Có thể nói với nô tỳ không? Nô tỳ giúp người chọn…
Tần Dao ngập ngừng một lát mới cất giọng thì thầm:
- Ngươi quen biết Tần Vương lâu rồi phải không? Ngươi có biết hắn đặc biệt thích gì không?
Thúy Lan nén cười, thành thật đáp:
- Vương gia thích nhất là quận chúa.
Tần Dao đỏ mặt, tức giận liếc Thúy Lan:
- Nghiêm túc, không được ăn nói lung tung.
Thúy Lan ngậm miệng, nàng cũng không phải nói bừa. Dạ Huyền trước giờ đều lãnh cảm với mọi thứ, chỉ có Tần Dao mới kéo lên được sự nhiệt tình của hắn.
Tần Dao không nghe câu trả lời, lại dứt khoát quay lại công việc của mình là tìm kiếm. Thúy Lan ngẫm nghĩ một lát thì mở miệng nói:
- Quận chúa, nô tỳ nghe nói vương gia rất thích hương liệu. Chi bằng người tự tay may túi thơm cho ngài ấy đi. Như vậy mới có lòng thành.
Tần Dao nhăn mày, rầu rĩ đáp:
- Nhưng ta không biết thêu thùa may vá.
- Nô tỳ sẽ dạy người.
Tần Dao nghĩ nghĩ, cũng thấy rất có lý nên gật đầu. Thúy Lan mỉm cười, xem ra lần này Tần Vương sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho nàng.
Tần Dao vẫn vô tư mua đồ, hoàn toàn không nhận ra mình bị người ta lừa gạt. Trong lúc chủ tớ hai người chuyện trò, từ phía sau vang lên một giọng nữ nhân cực kỳ kêu ngạo:
- Ta còn tưởng ai không biết phép tắt ồn ào ở chỗ này, hóa ra là Ngọc Dao Quận Chúa.
Tần Dao quay đầu lại, trong khi đó Thúy Lan đã nhanh chóng cúi người hành lễ.
- Nô tỳ bái kiến nhị vị công chúa.
Nhạc Linh Lung quan sát Tần Dao, đây là lần thứ hai nàng ta nhìn thấy nữ nhân này. Nghĩ đến nét mặt dịu dàng của Dạ Huyền khi đối diện Tần Dao, trong lòng nàng ta không khỏi sinh lòng đố kỵ. Trong khi đó Thất công chúa với Tần Dao là oan gia nhiều năm, vừa thấy cô đã tức giận nói:
- Tần Dao, ngươi thật to gan. Gặp bổn công chúa còn không mau hành lễ.
Tần Dao ngơ ngác nhìn Thất công chúa, vô tội đáp:
- Xin công chúa thứ tội, ta đối với chuyện cũ đều đã quên nên mới không nhận ra người.
Thất công chúa choáng váng, đi lên mấy bước đến trước mặt Tần Dao cất giọng nghi hoặc:
- Ngươi mất trí nhớ? Sao ta không biết chuyện này?
Thúy Lan đứng bên cạnh lập tức thay Tần Dao giải thích:
- Hồi bẩm công chúa, quận chúa nhà thần đúng là mất trí nhớ nên mới vô tình thất lễ. Nếu công chúa không tin có thể hỏi thánh thượng hoặc quý phi sẽ rõ.
Thất công chúa liếc Thúy Lan, đanh giọng:
- Thứ tiện tỳ vô phép, ai cho ngươi lên tiếng hả? Người đâu, vả miệng.
Hai cung nữ theo hầu phía sau lập tức tiến lên, Tần Dao vội vàng che chở cho Thúy Lan:
- Thất công chúa, ta khuyên cô vuốt mặt vẫn nên nể mũi. Ta là con gái Trấn Bắc Hầu, người ngang nhiên lạm dụng tư hình với tỳ nữ của ta ở nơi đông người thế này thật ép người quá đáng.
Thất công chúa hất hàm, kiêu ngạo đáp:
- Vậy thì thế nào. Ta thân là công chúa Đại Ấn, chẳng lẽ không thể giáo huấn một tiện tỳ. Tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách sáo.
Nhạc Linh Lung tuy ghét Tần Dao, nhưng cũng thấy được Thất công chúa đã quá kích động. Đánh tỳ nữ là chuyện nhỏ, nhưng nếu đắc tội sủng phi của bệ hạ thì sẽ là chuyện lớn. Nàng ta không muốn liên lụy, liền cất tiếng khuyên nhủ.
- Công chúa bớt giận, khó khăn lắm mới được xuất cung một chuyến, không cần vì chuyện nhỏ này mà mất vui.
Thất công chúa không thèm nhìn Nhạc Linh Lung, hừ khẽ:
- Sợ gì chứ? Cũng chỉ là con cái thần tử, ta có đánh chết nàng ta thì đã làm sao?
Ngoài cửa, một giọng lạnh lùng bất giác truyền đến:
- Thất công chúa quả nhiên rất có uy quyền, nhưng ta vẫn khuyên muội nên nghe biết thu liễm. Lời này nếu đến tai bệ hạ hay Tần Vương, e là muội gánh không nổi đâu.
Thất công chúa quay đầu, không ngờ người đến lại là Tiêu Ngọc Dung. Nhiều năm nay vị vương phi này rất ít khi ra ngoài, không biết vì sao lại xuất hiện ở đây.
Thất công chúa vẫn không cảm thấy bản thân đã làm sai, cất giọng khinh thường:
- Hoàng tẩu nói quá rồi. Năm xưa Ngọc Dao Quận Chúa cậy sủng sinh kiêu, không ít lần bắt nạt nhị ca khi huynh ấy thất thế. Hiện tại huynh ấy được phụ hoàng xem trọng, không chừng huynh ấy còn đang định tính nợ với nàng ta đấy.
Tiêu Ngọc Dung che miệng cười, lạnh lùng nhìn Thất công chúa:
- Nếu nói tính nợ, Dạ Huyền hẳn là sẽ tính với muội trước đấy. Nếu muội còn không dừng tay, ta sẽ đem chuyện này bẩm với phụ hoàng.
Thất công chúa biết Tiêu Ngọc Dung không hề nói đùa, nàng ta chỉ có thể tức giận nói:
- Được thôi, hôm nay muội nể mặt hoàng tẩu không tính toán với nàng ta.
Thất công chúa nói xong thì dẫn người rời đi. Nàng ta còn chưa bỏ qua đâu, đợi đến tiệc thọ sẽ khiến Tần Dao đẹp mặt.