Vừa kết thúc buổi yến tiệc, A Nhan đã hộc tốc đuổi theo Nhạc Linh Lung. Nhưng nàng ta đi quá nhanh, A Nhan dùng hết sức bình sinh cũng theo không kịp.
Nhạc Linh Lung nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang chuẩn bị lên xe ngựa, nàng ta bất chấp hình tượng chạy nhanh đến.
- Tần Vương điện hạ, chờ đã...
Động tác của Dạ Huyền khựng lại, lạnh lùng liếc về phía Nhạc Linh Lung:
- Những gì cần nói ta đã nói trong yến tiệc, chẳng lẽ công chúa còn có gì không hiểu sao?
Nhạc Linh Lung gương mặt đỏ bừng, không rõ là vì ngượng ngùng hay tức giận. Nàng nhìn Dạ Huyền, cong môi nói:
- Ta có gì không tốt, sao chàng lại không đồng ý liên hôn với Nam Nhạc.
Dạ Huyền vô cảm, cất giọng trầm trầm:
- Ta đã có người trong lòng, ngoài nàng ấy ta sẽ không cưới nữ nhân nào khác.
- Chàng nói dối, 5 năm qua ta có thấy nữ nhân nào bên cạnh chàng đâu. Rõ ràng là chàng chỉ viện cớ mà thôi.
Nhạc Linh Lung phồng má, cho dù đang tức giận nhưng vẫn rất đáng yêu. Phục sức trên người nàng cứ kêu đinh đang theo từng cử động của nàng. Mấy thị vệ gần đó nhìn đến ngây ngẩn, đây là mỹ nhân ngàn năm có một a. Chẳng trách Nam Nhạc xem cô như quốc bảo mà dâng cho Đại Ấn. Tiếc là hoàng đế chỉ yêu Lan Quý Phi, còn Dạ Huyền thì hoàn toàn không có hứng thú. Thời hạn 5 năm sắp qua rồi, nếu Dạ Huyền vẫn không đồng ý thì nàng chỉ có thể quay về Nam Nhạc. Đây chính là một loại sỉ nhục, Nhạc Linh Lung tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.
Mắt thấy Dạ Huyền dần mất kiên nhẫn, Nhạc Linh Lung liền đổi giọng, nàng học theo bộ dáng nữ nhi Đại Ấn cung kính hành lễ:
- Vừa rồi là ta quá kích động, không có ý to tiếng với chàng. Tần Vương Điện Hạ, chàng có thể cho ta một cơ hội hay không?
Dạ Huyền nhíu mày, đáp bằng giọng lãnh đạm:
- Công chúa, ta đã nói rõ ràng. Mong công chúa có thể hiểu, đừng bám lấy ta nữa.
Dạ Huyền phất tay áo, dứt khoát trèo lên xe ngựa. Nhạc Linh Lung nhìn theo phía sau, hai mắt đẫm lệ. A Nhan thở dài, cất giọng an ủi:
- Công chúa đừng buồn. Tần Vương trước giờ đối với ai cũng lạnh như băng, không riêng gì với công chúa. Thời hạn còn nửa năm, biết đâu sẽ thành công.
Nhạc Linh Lung lau nước mắt, nghẹn ngào:
- Ta có phải rất tệ không? Vậy nên mới khiến chàng ghét bỏ. Phụ vương luôn nói ta là quốc bảo, hoàng tử các nước đều ngày đêm tìm mọi cách để có thể cưới ta. Nhưng còn chàng thì khác, lúc nào cũng tránh ta như rắn rết.
- Quận chúa đừng nghĩ như vậy. Có lẽ Tần Vương nói thật, ngài ấy đã có người trong lòng.
Nhạc Linh Lung bĩu môi, hừ khẽ:
- Khắp kinh thành này, ta vẫn chưa thấy có nữ nhân nào sánh bằng ta. Người trong lòng chàng ở nơi nào? Rõ ràng là chàng chỉ viện cớ thôi.
- Thật hay giả thì tính sao vậy? Trời tối rồi, chúng ta hồi phủ thôi.
Nhạc Linh Lung theo A Nhan trở về, nhưng vẫn luyến tiếc nhìn về nơi mà Dạ Huyền vừa rời khỏi.
Ra khỏi cung, Vệ Lân mới hướng Dạ Huyền chậm rãi báo cáo:
- Điện hạ, nửa năm này sức khỏe của Hiền Vương rất kém. Có lẽ không cầm cự được bao lâu nữa.
- Hắn sống hay chết đã không còn là mối bận tâm của ta nữa. Bên phía Thượng Lâm Uyên thế nào?. Truyện Tiên Hiệp
Vệ Lân lấy trong ngực áo ra một lá thư đưa cho Dạ Huyền. Hắn nhìn lướt qua, nét mặt trở nên mềm mại.
- Chuẩn bị một chút, cuối tháng này đến biên cương một chuyến.
Vệ Lân thầm than, lần này lại đánh nước nào đây? Từ ngày quận chúa đến Dược Vương Cốc, điện hạ đã gần như sàn bằng cả đông tây nam bắc. Các nước trong khu vực run sợ đến quỳ gối xưng thần, lãnh thổ Đại Ấn gần như trải dài bất tận. Đất nước bước vào thời kỳ thịnh thế.
Mỗi lần vào chầu, chỉ cần điện hạ nhíu mày thì bá quan đều sợ hãi đến mức đầu cũng không dám ngẩng. Nếu tình trạng này cứ kéo dài, chỉ sợ là hắn sẽ tổn thọ mất.
Vệ Lân chưa kịp hỏi, Dạ Huyền đã lười biếng nói:
- Nói với Tần Diễn rút quân đi, dọn dẹp sạch sẽ một chút.
Vệ Lân như trút được gánh nặng ngàn cân, cất giọng hào hứng:
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Trong một căn nhà tre nằm tách biệt trên núi, Thượng Lâm Uyên đang ngồi nghiên cứu phương thuốc mới. Đột nhiên một loạt tiếng bước chân chậm rãi đến gần. Thượng Lâm Uyên dừng động tác, cất giọng trầm ấm:
- A Ly, lại muốn làm chuyện xấu gì?
Lan Ly nhăn mũi, cười đáp:
- Ta mang bánh đến cho ngài.
- Tần Dao đâu?
Lan Ly xụ mặt, rất không tình nguyện nói:
- Cô ấy lên núi tìm hồ ly rồi. Ngài sao phải quan tâm đến cô ấy thế?
Ánh mắt Thượng Lâm Uyên ngậm ý cười, hắn lấy một khối bánh chậm rãi cắn, khẽ nói:
- Hừm, chua quá...
Lan Ly nhíu mày, ngạc nhiên đáp:
- Sao có thể, lúc nãy ta đã nếm qua. Rất ngọt mà...
Nàng lấy một khối ăn thử, Thượng Lâm Uyên bật cười. Lúc này Lan Ly mới nhận ra ý của hắn, hai gò má đỏ bừng, cất giọng giận dữ:
- Ngài lừa ta...
Thượng Lâm Uyên ngưng cười, thản nhiên nói:
- Ta nào có lừa cô, ta thấy chua thật mà.
- Ta không cho ngài ăn nữa...
Lan Ly đứng lên, mang theo bánh đi mất. Thượng Lâm Uyên cũng không ngăn cản, chỉ dịu dàng nhìn theo bóng dáng nàng.
Tần Dao ở trên núi tìm hồ ly, nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy. Lúc cô chán nản muốn trở về, lại vô tình gặp được Lan Ly đang giận dữ đi đến. Tần Dao vẫy tay, lớn tiếng gọi:
- A Ly, bên này...
Lan Ly đi qua, đem bán trong tay đưa cho Tần Dao:
- Cầm lấy ăn đi.
Tần Dao nhìn mấy khối bánh có phần quen thuộc trước mắt, khó hiểu hỏi:
- Không phải bánh này cô làm cho Thượng Lâm Uyên sao?
- Không cho nữa...
Tần Dao bỏ một khối vào miệng, lúng búng nói:
- Cãi nhau rồi à? Thật là, sao cô không thùy mị một chút, biết đâu sẽ khiến hắn thích.
- Sao ta phải khiến hắn thích. Một khúc gỗ mục như hắn ai mà thèm quan tâm.
Tần Dao bĩu môi, cười đáp:
- Phải không? Chẳng phải cô vì hắn mới xin phụ thân cô chữa độc cho ta à?
Lan Ly nghe Tần Dao nhắc đến thì nhớ ra, lo lắng hỏi:
- Đúng rồi, độc của cô...
- Khỏi rồi, đều nhờ cô đấy.
Lan Ly xua tay, mỉm cười:
- Không cần khách khí, 5 năm qua có cô bên cạnh bầu bạn ta rất vui.
- Ta cũng vậy...
Hai cô gái nhìn nhau mỉm cười. Thời gian qua họ đã luôn gắn bó bên nhau. Cùng nhau hái thuốc, bắt thú rừng. Kể cho nhau nghe về nhân gian thú vị.
Tần Dao nắm lấy tay Lan Ly, cả hai cùng nhau xuống núi. Mặt trời lặn dần, một ngày nữa đã trôi qua... Ngày mai là một khởi đầu mới...