• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Dao đứng trên tường thành, cách một màn tuyết nhìn theo bóng dáng Tiêu Ngọc Dung. Hôm nay Dạ Hiên sẽ dẫn theo nàng ấy rời khỏi hoàng thành, điều này đồng nghĩa với việc họ sẽ không còn cơ hội tương phùng nữa. Bàn tay cầm ô của Thúy Lan đã lạnh đến đỏ ửng, nhưng nàng không bận tâm mà lo lắng thúc giục Tần Dao.

- Quận chúa, chúng ta nên về thôi. Thân thể quận chúa vẫn chưa hồi phục, nếu lại nhiễm phong hàn thì Tần vương sẽ lột da nô tỳ mất.

Thúy Lan nói đến đáng thương, khiến Tần Dao không thể không mủi lòng. Chẳng hiểu vì lý do gì, cho dù mọi chuyện đã khác đi nhưng sự sợ hãi mà mọi người đối với Dạ Huyền thì vẫn không hề biến mất.

- Được rồi, chúng ta hồi phủ.

Thúy Lan như nhận được ân xá, lập tức dìu Tần Dao trở về. Trên đường còn không quên nhắc nhở cô về hôn lễ tối nay của Thất công chúa. Nói đến vấn đề này, sắc mặt Tần Dao lại càng rầu rĩ.

- Ta vẫn là không nên đi sẽ tốt hơn. Nàng ta vốn chẳng ưa thích gì ta, ta đi chúc mừng có khi lại khiến nàng khó chịu.

Thúy Lan cũng biết được mấy chuyện gần đây xảy ra với chủ tử nhà mình đều có công lớn của Thất công chúa. Nhưng vẫn nhỏ giọng khuyên nhủ.

- Quận chúa là theo ý chỉ của bệ hạ vào cung dự yến tiệc, nàng ta không vui cũng chẳng làm được gì. Nhưng nếu quận chúa không đến, sẽ khiến đám nữ nhân vốn ghen ghét người có cớ để đàm luận.

- Họ muốn đàm thì để họ đàm, ta chẳng bận tâm đâu.

Tần Dao vẫn giữ vững chủ kiến. Bữa tiệc khiến người ta ăn đến mệt mỏi như vậy cô thà không đến còn hơn. Thúy Lan đã quen với tính cách của chủ tử, nàng ngồi thẳng lại cất giọng bâng quơ:

- Cũng đúng, quận chúa trước giờ không để tâm mấy chuyện phiếm của đám khuê nữ đó. Nhưng mà Tần Vương thì khác, ngài ấy nhất định sẽ không bỏ qua. Nếu đến lúc đó gây ra chuyện gì, dựa vào tính cách của bệ hạ hẳn là sẽ phạt nặng để cảnh cáo.



Tần Dao nhíu mày, trên mặt bắt đầu cảm thấy lo lắng. Dù sao thiên hạ này vẫn chưa phải của Dạ Huyền. Nếu vì cô mà làm hỏng tiền đồ thì thật không đáng. Chỉ là bữa cung yến thôi, cho dù đó có là "Hồng Môn Yến" thì cô cũng phải đến.

Thúy Lan biết đã bắt trúng tâm lý Tần Dao, lúc này mới che môi cười trộm.

- Quận chúa, nô tỳ biết người khó chịu. Nhưng đám người kia vốn không biết sống chết, nếu vì bọn họ miệng tiện mà chọc giận vương gia thì...

Nàng bỏ dở câu, nhưng Tần Dao cũng hiểu được. Cô thở dài, buồn bực đáp:

- Ta đi là được chứ gì.

Thúy Lan gật đầu, lúc này mới ngoan ngoãn im lặng. Thật ra nàng chỉ dọa Tần Dao thôi, ai chẳng biết trong thiên hạ này người không thể đắc tội nhất chính là Tần Vương chứ. Dù cho họ mười lá gan cũng không dám dị nghị người trong lòng sát thần hung hăng nhất Đại Ấn đâu.

Chỉ vì mấy lời nói của Thúy Lan, mà Tần Dao phải ngồi một góc trong yến tiệc chán nản nhai nuốt chỗ thức ăn chẳng chút mùi vị gì cả. Ngay đến cuộc trò chuyện của các quý nữ đã chuyển lên người mình mà Tần Dao cũng không để ý, mãi đến khi nữ nhi của Thái Phó gọi đến tên mình cô mới hoàn hồn ngẩng lên. Lâm Yến hơi cau mày, sắc mặt nhiều thêm mấy phần lo lắng ân cần hỏi Tần Dao:

- Quận chúa, người không khỏe ở đâu sao?

Tần Dao lắc đầu, cười gượng:

- Không sao, chắc là do ta ngủ không đủ giấc thôi. Không biết Lâm tiểu thư gọi ta là có gì chỉ dạy?

- Quận chúa quá lời rồi, ta nào dám. Chẳng qua cả buổi không thấy quận chúa nói câu nào nên ta mới quan tâm mà thôi.

Tần Dao gật đầu, lúc này mới nhìn rõ dung mạo của Lâm Yến. Thanh tú xinh đẹp, lại có mấy phần quen thuộc. Lâm Yến dường như cũng nhận ra sự nghi hoặc của Tần Dao, mỉm cười nói tiếp:

- Gia tỷ là Lâm Nguyệt, vì đã mạo phạm quận chúa trước mặt thánh thượng. May mà quận chúa rộng lượng cầu xin, mới giúp tỷ ấy giữ lại một mạng. Hiện giờ tỷ ấy vẫn đang ở Quan Ngọc Tự chịu phạt.

Tần Dao lúc này mới vỡ lẽ, chẳng trách lại quen mắt như vậy.

- Lâm tiểu thư quá lời rồi, ta cũng không giúp được gì cả.

- Quận chúa đừng quá khiêm tốn, gia phụ ta vẫn nhớ rõ ân tình của quận chúa với tỷ tỷ.



Tần Dao cười không đáp, chẳng qua là để một đường lui cho mình phòng khi Dạ Huyền nổi sát tâm. Nhưng có lẽ cái đường lui này hiện tại cũng đã bị cô quên lãng.

Tần Dao muốn nói thêm gì đó, đột nhiên hai cung nữ hầu hạ bên cạnh Vân Quý Phi tiến vào hướng phía cô hành lễ.

- Tham kiến quận chúa. Quý Phi nương nương muốn gặp, mời người theo chúng nô tỳ một chuyến.

Tần Dao gật đầu, mặt không đổi sắc đi cùng với hai cung nữ kia ra ngoài thỉnh an Vân Quý Phi. Nhìn thấy cô, Dạ Yến Thành liếc về phía Dạ Huyền rồi cười nói:

- Dao Dao thật hiếu thảo, mau đứng lên đi.

Tần Dao buông một câu "đa tạ", sau đó mới đi đến ngồi bên cạnh Vân Quý Phi. Đợi khi cô ngồi xuống, thái giám đứng cạnh Dạ Huyền liền đi qua, trên tay còn bưng một bình rượu bằng ngọc rất đẹp.

- Quận chúa, đây là rượu hoa đào mà vương gia đã chuẩn bị cho người.

Tần Dao ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Huyền, chỉ thấy hắn "tựa tiếu phi tiếu" đáp lại cô. Mà đúng lúc này, Dạ Yến Thành ở trên cao đột nhiên lên tiếng:

- Hôm nay là ngày xuất giá của Thất công chúa, cũng là ngày hai nước kết ban giao. Hiếm khi các thúc bá có dịp tề tựu, trẫm cũng có một chuyện vui muốn chia sẻ với mọi người.

Lời vừa dứt, mọi người không hẹn mà im lặng. Rất nhiều ánh mắt đảo đi đảo lại giữa Tần Dao và Dạ Huyền. Khiến kẻ vốn chậm tiêu như cô cũng mơ hồ đoán được. Quả nhiên, Dạ Yến Thành nhìn về phía cô mà cười nói tiếp.

- Ngọc Dao Quận Chúa tính tình hiền dịu, đôn hậu thật thà. Đối với Tần Vương thật là trời sinh một cặp. Nay trẫm với tư cách trưởng bối hướng Trấn Bắc Hầu cầu thân, không biết ái khanh có chấp nhận không?

Mọi người đều bất ngờ, còn tưởng bệ hạ sẽ lấy uy danh thiên tử để ban hôn, không ngờ lại hỏi ý Trấn Bắc Hầu. Này cũng quá xem trọng Tần Gia rồi, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Trấn Bắc Hầu rất điềm tĩnh, ông đứng dậy chấp tay cung kính hướng về phía Dạ Yến Thành.

- Hồi bệ hạ, Tần Vương văn võ song toàn, là bậc anh hùng thế gian hiếm có. Được ngài ấy xem trọng là phúc của nhi nữ nhà thần, sao thần lại không vừa ý được chứ?

- Hầu Gia đã quá lời rồi, người có phúc phải là bổn vương mới phải.

Dạ Huyền vừa nói vừa nhìn về phía Tần Dao, trong đôi mắt hắn là sự thâm tình và sủng ái khiến mọi người đều có chung một cảm giác kỳ lạ mà không thể nói rõ. Riêng Tần Dao thì lại rất đồng cảm với bọn họ, cô không đáp lại Dạ Huyền mà đưa mắt nhìn sang hướng khác. Vân Quý Phi nắm lấy tay cô, mỉm cười.



- Đừng căng thẳng, nữ nhi sớm muộn gì cũng phải gả đi thôi.

Tần Dao gật đầu, lại nghe thấy giọng nói của hoàng đế.

- Nếu vậy thì hôn sự này đã ấn định rồi đấy.

Vân Quý Phi huýt vào vai Tần Dao, khéo léo nhắc nhở:


- Dao Dao, mau đa tạ bệ hạ đi.


Tần Dao đứng dậy, cô được cung nữ dìu ra giữa đại điện. Mà bên này Dạ Huyền cũng đã bước đến, hắn cùng cô quỳ xuống dập đầu, đồng thanh nói:


- Đa tạ bệ hạ/phụ hoàng.


Dạ Yến Thành vui mừng liên tục nói "bình thân". Sau đó mấy đại thần lại đồng loạt quỳ chúc mừng. Cả đại điện vang vọng tiếng hô vạn tuế đinh tai nhức óc.


Tần Dao nghiêng đầu, lần nữa chạm phải ánh mắt của Dạ Huyền. Cô mỉm cười, đột nhiên hắn ghé vào tai cô thầm thì nói:


- Lát nữa đợi ta ở Ngự Hoa Viên.


Tần Dao gật đầu, trong lòng không khỏi chờ mong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK