• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Dao đang mơ màng ngủ, đột nhiên xe ngựa chấn động khiến cô giật mình. Tần Dao che miệng ngáp một cái, vươn tay vén rèm lên.

- Có chuyện gì vậy?

Một tên tử sĩ Vu Đan đứng gần đó cất tiếng trả lời.

- Hôm nay chúng ta sẽ tá túc ở đây, phiền quận chúa xuống xe.

Tần Dao nhìn màn đêm bên ngoài, cô đã ngủ lâu như vậy rồi sao? Bụng cũng đói đến sắp dán cả vào lưng rồi. Tần Dao bước xuống, thản nhiên nói:

- Ta đói rồi.

Tên tử sĩ Vu Đan nhíu mày. Từ khi vị quận chúa này xuất hiện, hắn cứ có ảo giác bản thân đang hầu hạ chủ tử chứ không phải là bắt cóc. Nàng không sợ bọn họ thì cũng thôi đi, đã thế còn rất tự nhiên sai bảo. Nhưng bên trên đã có căn dặn, chưa thật sự bất đắc dĩ thì đừng tổn thương nàng, vậy nên bọn họ chỉ có thể làm theo ý muốn của nàng. Nếu nghĩ chiều hướng tích cực thì như vậy vẫn tốt hơn là khóc nháo la hét.

Tần Dao tắm rửa ăn uống xong, rất tự nhiên mà trèo lên giường ngủ. Công việc quá thuận lợi cũng khiến tử sĩ Vu Đan nghi ngờ, đối với ban đêm lại càng đề cao cảnh giác.

Tần Dao nằm trên giường, bắt đầu suy nghĩ đến kế hoạch tiếp theo.

Bên ngoài có tiếng ồn ào, dường như đám tử sĩ Vu Đan gặp phải rắc rối gì đó. Tần Dao vốn không muốn bận tâm, nhưng tiếng ồn ào khiến cô không thể tập trung được. Tần Dao đẩy cửa ra, cất giọng buồn bực:

- Mấy vị đại ca, trời khuya lắm rồi đấy. Có hoạt động gì thì làm ơn nhỏ tiếng dùm.



Một người trong số đó đứng dậy, lúc này Tần Dao mới nhìn kỹ có một kẻ đang đau đớn lăn lộn trên đất. Có lẽ vì vậy mà bọn họ mới tụ tập ở đây. Tần Dao nhìn cảnh tượng trước mắt, cất tiếng hỏi:

- Hắn làm sao vậy?

Kẻ vừa đứng lên không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lạnh lùng nói:

- Làm phiền quận chúa là lỗi của chúng tôi. Hiện tại mong cô hãy nhanh về phòng, những chuyện không liên quan tốt nhất đừng hỏi.

Tần Dao cũng không phải kẻ tò mò, quay đầu rời đi mà không hỏi thêm gì nữa.

Ngày hôm sau, Tần Dao bị đám Vu Đan đó trói tay chân. Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì ngay đến mắt và miệng cũng bị bịt kín. Tần Dao cũng không hoảng loạn, mặc kệ bọn chúng muốn đưa đi đâu thì đưa. Cho dù không nhìn ra, nhưng cô có thể khẳng định mình đang nằm trên tấm thảm rơm khô, đường thì xóc nảy khiến cô chóng mặt.

Biết tin Tần Dao bị bắt đi, Dạ Yến Thành đã chặn toàn bộ con đường đến Vu Đan lục soát. Nhưng đã nhiều ngày, một chút manh mối cũng tìm không thấy.

Ngự thư phòng trong cung chướng khí mù mịt, A Lục hiện tại đã hối hận đến xanh cả ruột, đáng lý ra hắn không nên nghe theo lời Tần Dao, dù có liều mạng cũng phải bảo vệ cô an toàn. Hiện giờ nhận ra bọn họ đã khinh địch thì cũng muộn. Da Yến Thành nhìn dáng vẻ "kiến bò chảo nóng" của A Lục, cất giọng lạnh lẽo:

- Tạm thời phong tỏa tin tức, đừng để Huyền Nhi biết được chuyện này. Một đám người như vậy, sao có thể không để lại dấu vết. Tìm, tiếp tục tìm cho trẫm.

Thống lĩnh cấm quân nhận lệnh rời đi. Thượng Lâm Uyên vẫn luôn trầm mặc bất ngờ lên tiếng:

- Ngay đến tình báo của Phụng Chi Lan cũng không có tin gì? Chẳng lẽ bọn chúng biết độn thổ sao? Hay thật ra vẫn còn ở đây?

Dạ Yến Thành lắc đầu, bọn họ muốn dùng Tần Dao để uy hiếp Dạ Huyền thì nhất định sẽ mang cô đến Vu Đan. Hơn nữa tai mắt của hắn ở kinh thành rất nhiều, không thể một chút dấu vết cũng không có.

Đầu Thượng Lâm Uyên hơi đau nhức, hắn nghĩ nát óc cũng tìm không ra đáp án. Nếu tình hình này còn tiếp diễn, đợi khi Tần Dao được đưa đến biên ải chỉ e lành ít dữ nhiều. Nếu huynh đệ Tần Gia và Dạ Huyền vì an nguy của cô mà thỏa hiệp, thì ngự sử đài và cả đám tông thất chắc chắn sẽ cắn chặt không buông. Còn nếu đại nghĩa diệt thân, vậy bao công sức của hắn xen như đổ sông đổ bể. Dạ Huyền không có "vòng kim cô" là Tần Dao trấn áp, tương lai cái triều đình này sẽ máu chảy thành sông. Hơn nữa chỉ có Tần Dao biết được bí mật của địa đồ, cô chết thì cái kho tàng kia chính thức bị chôn vùi vĩnh viễn.

Nhưng hắn cũng không thể phản bác cách làm của Tần Dao. Cô không phải là khinh địch, chỉ là tình hình đó chỉ có thể làm vậy. Hoặc là đổi cô cứu tính mạng A Lục và Thượng Quan Túc Phong. Còn không thì cả ba cùng bị bắt.

Thượng Lâm Uyên đột nhiên sáng tỏ, đập bàn đứng dậy:

- Có lẽ ta đã biết quận chúa ở đâu rồi.



Những người có mặt trong phòng đều nhìn về phía Thượng Lâm Uyên, nhưng chỉ thấy một gương mặt đắc ý đang cười.

Dạ Hiên nhàn hạ ngồi uống trà trong đình viện. Cách hắn không xa là một tên ám vệ vẫn đang nghiêm chỉnh quỳ. Dạ Hiên đặt tách trà lên bàn, cất giọng bình thản:

- Kế hoạch thế nào rồi?

- Bẩm chủ tử, vẫn đang rất thuận lợi.

Dạ Hiên nhếch môi, ném một lọ thuốc xuống cạnh chân tên ám vệ.

- Cầm lấy phân phát cho bọn họ. Còn nữa, mang tin này đến báo cho Dạ Huyền để hắn có sự chuẩn bị. Ta lại muốn xem thử hắn yêu Dao Dao đến mức nào, cũng là để nàng ấy nhìn cho rõ.

Tên ám vệ nhặt lấy bình thuốc, ngập ngừng nói:

- Vậy còn bên phía công tử? Ngài ấy bảo chúng ta nên ra tay bây giờ, để tránh đêm dài lắm mộng.

- Bảo hắn yên tâm, ngày mai ta sẽ vào cung một chuyến. Nhiều ngày không gặp, phụ hoàng chắc là nhớ ta rồi. Còn nữa, nhắc nhở hắn đừng đụng đến Dao Dao. Nếu nàng ấy bị thương tổn dù chỉ một chút, quan hệ đồng minh này xem như kết thúc.

- Thuộc hạ tuân lệnh.

Tên ám vệ vừa đi, một nữ nhân trùm kín mặt từ sau bức bình phong lặng lẽ bước ra. Nàng hướng Dạ Hiên, cất giọng trầm thấp:

- Nếu quan tâm nàng, sao còn đem nàng đặt ở nơi nguy hiểm?

Dạ Hiên không ngẩng đầu, bình tĩnh đáp:

- Người không hiểu, nàng tuy là điểm yếu của ta nhưng cũng là điểm yếu của Dạ Huyền. Hơn nữa nơi ta có thể khống chế thì không có gì nguy hiểm.

- Hiên Nhi, đừng làm gì khiến bản thân phải hối hận.

Dạ Hiên trầm mặc, điều mà hắn hối hận nhất chính là đã đẩy Tần Dao ra xa mình. Hắn không muốn Khương Hậu lợi dụng nàng, không muốn kéo nàng vào những hận thù toan tính trong cung. Nhưng hắn không ngờ rằng mình đã làm tổn thương nàng, khiến tâm nàng hướng về kẻ khác. Nàng là của hắn, hắn không để Dạ Huyền đắc ý lâu đâu.



Người phụ nữ nhìn Dạ Hiên khẽ lắc đầu, hắn căn bản không biết thế nào là yêu. Nếu yêu một người thì sẽ không vì bất cứ điều gì mà tổn thương người đó. Hắn bây giờ đối với Tần Dao một bộ thâm tình chẳng qua vì không muốn thừa nhận bản thân đã thất bại.

Dạ Huyền ngồi trong lều trướng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bức mật báo trên bàn. Xem ra Dạ Hiên đã bỏ không ít tâm sức trong chuyện này, thứ tiểu nhân ti tiện.

Vệ Lân đứng bên cạnh hắn, cất tiếng hỏi:

- Chủ tử, bây giờ chúng ta nên làm gì?


Dạ Huyền ném tờ mật báo vào lò sưởi, lạnh lùng nói:


- Quân nhu còn bao lâu nữa sẽ đến đây?


- Chậm nhất là ba ngày nữa.


Dạ Huyền sắc mặt không đổi, tiếp tục nói:


- Đem một đội ám vệ đến Kim Châu âm thầm theo sau đoàn áp tải. Bao giờ thấy tung tích của quận chúa thì báo về cho ta. Không được bứt dây động rừng, tuyệt đối phải bảo vệ an toàn cho nàng ấy.


- Thuộc hạ tuân lệnh.


Vệ Lân quay người rời đi. Mà lúc này đội vệ binh của Dạ Yến Thành do A Lục dẫn đầu cũng đang trên đường đuổi theo. Sở dĩ bọn họ tìm không thấy là bởi vì Tần Dao đã bị nhét vào đoàn áp tải quân nhu, vậy nên việc kiểm tra mới có thể thông qua trót lọt. Dạ Huyền sau khi đọc mật báo đã nhận ra bất thường, hắn chính là luôn nhạy bén như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK