A Lục không chút khách khí đá vào chân Lâm Cố. Hắn ăn đau, khẽ nhíu mày khẽ "ưm" một tiếng. Từ đêm qua đến giờ, hắn đã chịu không ít khổ từ đám thuộc hạ của Dạ Huyền. Lâm Cố cắn môi để giữ tỉnh táo, chậm chạp mở mắt.
Dạ Huyền ngồi trên chiếc ghế trống ở giữa phòng. Trên chiếc bàn trước mặt hắn còn có một bình trà đang tỏa hương nhàn nhạt. Hắn nhìn về phía Lâm Cố, cất giọng lạnh lùng:
- Thuộc hạ của ta tiếp đãi ngươi chu đáo chứ? Lâm Phó Tướng.
Lâm Cố nghiêng đầu, nét mặt bình tĩnh:
- Ta nhớ lúc ta cùng nghĩa huynh ra trận, điện hạ chỉ mới 6 tuổi. Hiện giờ, đã lớn thế rồi...
Dạ Huyền rót trà nóng, tạt thẳng vào vết roi trên người Lâm Cố. Hắn nhíu mày, không rên một tiếng. Dạ Huyền nhìn bộ dạng chật vật của hắn, hừ lạnh:
- Nếu năm đó ngươi cũng kiên cường bất khuất như bầu giờ thì tốt biết mấy. Hôm nay ta không đến để ôn chuyện cũ với ngươi. Nói đi, chứng cứ thông địch của Thừa Tướng ở đâu? Vì sao đáng lẽ ra Cố Thành có thể cầm cự mười ngày chờ Hoàng Thúc ta đến chi viện lại đột nhiên thất thủ?
Lâm Cố nhếch môi, nhạt giọng.
- Muốn ta nói cũng được, nhưng ta có một điều kiện.
- Nói thử nghe xem
Lâm Cố không bận tâm đến vết thương, dùng sức đứng dậy. So với Khương Mộ bị đá gãy chân, hắn vẫn còn lành lặn hơn nhiều.
Dạ Huyền nhìn Lưu Phi, hắn hiểu ý liền tiến lên lấy một chiếc ghế ấn Lâm Cố ngồi xuống. Lâm Cố bây giờ mới nhìn kỹ Dạ Huyền, hắn thế nhưng lại có nét gióng với Lâm Thiếu Khanh ngày xưa. Khiến Lâm Cố bất giác sinh ra cảm giác sợ hãi và hổ thẹn. Lâm Cố né tránh ánh mắt của Dạ Huyền, chậm rãi nói:
- Thê tử ta chỉ là dân nữ bình thường, nàng không biết thân phận của ta. Điện hạ là người độ lượng, xin đừng làm khó nàng.
Giọng điệu của hắn không phải ra điều kiện mà là khẩn cầu, cho thấy hắn là người rất biết cách hành sự dự vào hoàng cảnh. Một kẻ thế này, chả trách năm xưa Trấn Quốc Công lại xem hắn như con ruột mà đối đãi.
Dạ Huyền cất tiếng cười trầm thấp, hoàn toàn không nghe ra hắn đang nghĩ gì. Từ lúc gặp Hắn, Lâm Cố đã biết hắn không phải là người dễ đối phó. Tâm tư sâu kín như vậy, không hổ là người sinh ra trong dòng dõi đế vương. Dạ Huyền không để hắn suy đón quá lâu, cất giọng trầm trầm:
- Ta tưởng ngươi biết rõ ta không phải là người độ lượng chứ? Nhưng cũng sẽ không giống ngươi lạm sát vô can. Chỉ cần nàng ta ngoan ngoãn, ta sẽ không khó dễ.
Lâm Cố cuối cùng cũng bỏ được tản đá trong lòng. Chỉ cần bảo vệ được Lý Oánh, hắn chết không tiếc.
Dạ Huyền dần mất kiên nhẫn, nhíu mày:
- Bây giờ có thể nói rồi chứ?
Lâm Cố thở dài, bất đắc dĩ nhớ về đoạn ký ức đẫm máu ngày đó.
- Ta thừa nhận bản thân là kẻ đốn mạt còn thua cả súc sinh. Vì muốn mau chống thăng tiến, ta đã bắt tay với Khương Mộ đối phó với Thiếu Khanh. Ngày đó Cao Hùng làm mọi cách cũng không thể công phá Cố Thành. Hắn biết Khương Mộ có thù với Thiếu Khanh, lại là Giám Quân của Đại Ấn. Hắn một bên vây thành, một bên bắt tay với Khương Mộ. Nhưng ta thật sự không biết chuyện này. Khương Mộ sai thuộc hạ đến tìm ta, nói sẽ giúp ta lập công. Hắn đưa ta một gói thuốc bột, bảo ta mang nó hòa vào nước giếng trong thành. Hắn nói thuốc bột đó chỉ khiến người uống phải nôn mửa sốt cao, trong giống như bệnh dịch. Sau đó ta chỉ cần đem phương thuốc chữa trị trình lên, công lao này tự khắc sẽ tính cho ta. Lúc đầu ta có nghi ngờ, nhưng hắn nói vì nhớ ân tình lần trước ta cứu hắn, không nỡ nhìn ta cả đời bị lu mờ trước cái bóng của Thiếu Khanh. Ta thấy hắn chân thành, nên đã tin hắn...
Lâm Cố nói đến đây thì dừng lại, hai bàn tay đặt trên đùi bất giác nắm chặt. Dạ Huyền mặt lạnh như sương, thay hắn nói ra kết quả.
- Thuốc đó chính độc dược, chính nó đã lấy đi không ít mạng sống của dân chúng trong thành.
Lâm Cố mím môi, cất giọng phẫn nộ:
- Ngay khi biết bản thân bị lừa, ta đã lén lút chạy đi tìm Khương Mộ để hỏi cho rõ. Không ngờ đúng lúc gặp cảnh hắn đang bí mật qua lại với Cao Hùng. Hắn muốn giết ta diệt khẩu, nhưng ta đã may mắn thoát chết, còn mang theo bằng chứng hắn thông địch. Ta muốn chạy về Cố Thành nói toàn bộ với Lâm Thiếu Khanh, nhưng đại quân của Cao Hùng đã nhanh hơn một bước. Bọn đem đại quân đóng bên ngoài thành, ta không cách nào vào được.
- Vậy nên ngươi bỏ trốn?
Lâm Cố im lặng như ngầm thừa nhận. Những chuyện tiếp theo có lẽ hắn không cần phải nói tiếp. Nước giếng trong thành đã khiến dân chúng lẫn quân lính chết như rạ, Cố Thành đáng lẽ có thể chờ đại quân đến chi viện thì cuối cùng lại thất thủ. Cao Hùng vì xóa bỏ dấu vết mà hạ lệnh đồ thành, không để lại nhân chứng sống nào cả. Hắn còn cùng Khương Mộ ngụy tạo thư thông địch, vu hãm Lâm Thiếu Khanh tự ý mở cửa thành cho địch quốc tràn vào. Lâm Thiếu Khanh cũng bỏ mạng trong loạn chiến. Chết không đối chứng.
A Lục và Lưu Phi đứng sau Dạ Huyền, hận không thể xông lên đánh cho tên khốn Lâm Cố một trận. Dạ Huyền nhíu mày, lạnh lẽo nói:
- Vậy sao ngươi không đem bằng chứng về triều, để ngoại tổ phụ ta và trên dưới phủ Trấn Quốc Công phải chết oan uổng?
Lâm Cố lắc đầu, bất đắc dĩ tiếp:
- Ta muốn về, nhưng lại bị thuộc hạ của Khương Mộ và Cao Hùng truy sát không buông. Ta không thể trở về được...
Lưu Phi nhếch môi, khinh thường:
- Nói tới nói lui thì vẫn là ngươi tham sống sợ chết, bán chủ cầu vinh.
A Lục cũng nhịn hết nổi, hừ khẽ:
- Ngươi không nên ví bản thân như súc sinh. Vì chúng sẽ cảm thấy tự tôn bị xúc phạm đấy.
Tần Dao đứng ở cửa, nghe thấy lời này không biết nên vui hay buồn. Cô tiến lại gần, nhìn Lâm Cố vẫn đang cúi đầu không đáp:
- Lâm Phó Tướng, nếu ngươi đem sự thật này nói hết với thánh thượng, để trung thần có thể yên nghĩ cũng xem như chuộc lại một phần tội lỗi. Ta được biết Lý cô nương đã mang thai, con ngươi sau này có thể ngẩn mặt nhìn đời hay không đều dự vào quyết định hôm nay của ngươi đấy.
Dạ Huyền nghe thấy giọng nàng, biểu cảm trên mặt cũng trở nên mềm mại. Tần Dao không thấy, nhưng Lâm Cố thì thấy rất rõ. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Dao:
- Nàng hẳn là con gái của Trấn Bắc Hầu, Ngọc Dao Quận Chúa?
- Đúng vậy.
Lâm Cố nở nụ cười, cất giọng khen ngợi.
- Trấn Bắc Hầu là thanh quan hiếm có, luôn trung thành với Đại Ấn và hết lòng lo nghĩ cho dân. Các huynh trưởng của cô lại càng khỏi phải nói, đều là tuổi trẻ tài cao. Bây giờ vẫn còn ngày đêm trọng trấn biên thùy. Nếu hai nước không hòa thân, tin chắc vị trí Thái Tử Phi sẽ là của Quận Chúa.
- Đa tạ Lâm Phó Tướng coi trọng, nhưng ta không có chí hướng đó. Phụ thân ta càng khó mà đảm đương nổi vị trí quốc trượng tương lai.
Lâm Cố nhếch môi, lấp lửng đáp:
- Ta nghĩ ngài ấy có thể đảm đương. Tiếc là ngày đó ta không thể nhìn thấy.
Hắn vừa nói vừa quay sang nhìn Dạ Huyền, trong ánh mắt có điều ân hận:
- Điện hạ, ta sẽ theo ngài vào kinh. Cuộc sống dày vò ngần ấy năm cũng nên kết thúc rồi.
Dạ Huyền trầm mặc, cho dù Lâm Cố có ân hận thế nào, hắn cũng không thể tha cho hắn. Bởi vì so với Khương Mộ, hắn đáng chết hơn nhiều.
Dạ Huyền đứng dậy đi về phía Tần Dao, tuy hắn không nói gì nhưng cô vẫn biết hiện tại hắn có cảm giác gì. Cô mím môi, chủ động nắm lấy tay hắn.
Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, một đám hắc y nhân không biết từ đâu đột nhiên xông đến. Dạ Huyền kéo Tần Dao ra sau lưng mình, Lưu Phi và A Lục phản ứng nhanh rút kiếm chắn phía trước. Một tên áo đen rút một mũi phi tiêu, hướng về phía Lâm Cố mà phóng đến. Dạ Huyền phản ứng nhanh nhạy liền xoay người cản lại mũi phi tiêu. Tên áo đen chớp thời cơ phóng mũi phi tiêu thứ hai, lần này là nhắm vào Tần Dao mà đến.
Tần Dao sững sờ, theo bản năng nhắm chặt mắt lại. Xem ra lần này cô tiêu tùng thật rồi. Không biết có thể xuyên về hiện đại hay không nữa?
Thời gian như dừng lại, cơn đau trong tưởng tượng không hề xảy ra. Tần Dao mở mắt, thứ cô nhìn thấy là bóng lưng cao ngất của Dạ Huyền. Đám hắc y nhân đã bị giết sạch. A Lục và Lưu Phi đang thu dọn chiến trường. Dạ Huyền biết Tần Dao sợ nhẹ nhàng siết lấy tay cô, dịu giọng trấn an:
- Đừng sợ, ta ở đây...