- Quận chúa nếu không yên tâm về điện hạ thì có thể viết thư bảo A Lục mang đi.
Tần Dao lắc đầu, hiện tại chỉ cần nghe ai nhắc đến Dạ Huyền, trong lòng cô lại càng thêm phiền não. Thúy Lan im lặng, biết có khuyên cũng không được nên nàng định xuống bếp làm ít điểm tâm cho Tần Dao. Nhưng vừa mới đẩy cửa đi ra đã đụng mặt Tần phu nhân. Vừa trông thấy Thúy Lan, bà đã cất tiếng hỏi:
- Quận chúa thế nào?
Mấy ngày gần đây, Tần Dao dường như quá trầm lặng. Cô không ra ngoài, cũng không vào cung tìm Vân Quý Phi tán gẫu. Cứ suốt ngày giam mình trong phòng, khiến Tần phu nhân lo lắng không yên.
Thúy Lan được hỏi, cúi đầu đáp:
- Bẩm phu nhân, quận chúa vẫn vậy.
Tần phu nhân lắc đầu, lướt qua Thúy Lan bước vào bên trong phòng. Tần Dao nghe động tĩnh, cất giọng nhàn nhạt:
- Ta muốn yên tĩnh, ngươi ra ngoài đi.
- Là mẫu thân đây, chúng ta nói chuyện một chút được không?
Tần Dao nghe thấy giọng Tần phu nhân thì ngẩng đầu, nhanh nhẹn đi đến đỡ lấy tay bà.
- Trời lạnh như vậy, mẫu thân muốn tìm con cứ sai nha hoàn sang thông truyền, cần gì người phải đích thân đi như vậy?
Tần phu nhân nắm tay Tần Dao, nhíu mày:
- Sao tay con lại lạnh thế này? Là có chỗ nào không thoải mái?
Tần Dao lắc đầu, cười đáp:
- Con rất tốt, mẫu thân yên tâm.
Tần phu nhân ngồi xuống ghế, cất giọng dịu dàng:
- Ta làm sao mà yên tâm được. Mấy ngày nay con cứ như người mất hồn, khiến trên dưới trong phủ đều lo lắng không yên. Dao Dao, có tâm sự thì nói với mẫu thân, đừng cứ giấu trong lòng.
Tần Dao trầm mặc, cô nên nói thế nào đây? Nói rằng cô không phải là nhi nữ của bà. Nhi nữ xấu số của bà đã chết dưới hồ Bích Thủy. Hay nói rằng cô đã tìm được cách quay về hiện đại, họ sắp không thể gặp lại nhau nữa.
Tần Dao tâm trạng rối bời, cô luôn phân vân giữa đi hay ở. Nơi này chung quy cũng không phải nơi cô thuộc về, những tình cảm yêu thương ấm áp này cũng không phải dành cho cô. Hiện tại sứ mệnh của cô cũng xem như xong rồi. Cô đã thay đổi được dòng chảy của lịch sử. Giúp Dạ Huyền lấy lại thân phận vốn có, bảo vệ được trên dưới Trấn Bắc Hầu an toàn. Đợi sau khi lấy được bảo tàng giúp Thượng Quan Túc Phong phục quốc, chiến sự phương Bắc có lẽ sẽ kết thúc. Khi đó, cô sẽ rời đi...
Tần Dao đã chuẩn bị kế hoạch chu toàn, nhưng khi nghĩ đến từng người ở đây thì lại không nỡ. Hầu Phủ thiếu cô chắc sẽ buồn một thời gian, nhưng còn Dạ Huyền? Đây có lẽ là điều khiến cô lo lắng nhất. Cô sợ mình rời đi, Dạ Huyền sẽ quay về bản chất ban đầu. Là kẻ máu lạnh, tàn bạo mà trong quyển sách đã từng nói. Nhưng hắn yêu cô, hay là Ngọc Dao Quận Chúa đã từng cứu hắn? Cô không rõ, cũng không muốn đi tìm hiểu.
Tần phu nhân thấy Tần Dao trầm mặc, cất tiếng gọi:
- Dao Dao...
Tần Dao thoát ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, nhẹ giọng đáp:
- Con không sao, chỉ là gần đây thời tiết trở lạnh nên có chút lười biếng.
Tần phu nhân đương nhiên không tin, nhưng thấy cô không muốn nói cũng không cưỡng ép nữa. Lập tức nói sang chuyện khác.
- Nghe nói chiến sự đang rất thuận lợi. Đợi khi nào thắng trận, hai huynh của con sẽ về. Hôm qua nhận được thư của chúng nó, còn có cả mấy món đồ chơi thú vị mà chúng nó tìm cho con đó. Có muốn đi xem một chút không?
Tần Dao không có tâm trạng, nhưng sợ Tần phu nhân lo lắng nên cũng gật đầu đồng ý. Hai người ra khỏi phòng, đi đến tiền sảnh.
Quản gia vốn định đi tìm Tần Dao, nhưng thấy cô cùng Tần phu nhân đã đến thì vội vàng tiến lên. Ông ta đưa lá thư trong tay cho Tần Dao, chậm rãi nói:
- Là Y Hoa nha hoàn của Phụng cô nương mang đến, bảo quận chúa sau khi đọc thư thì nhanh chóng qua đó một chuyến.
Tần Dao khó hiểu mở lá thư ra, sau khi xem nội dung bên trong sắc mặt càng thêm trầm trọng. Cô hướng quản gia, khẽ gật đầu:
- Ta đã biết rồi.
Quản gia chấp tay rời đi, Tần phu nhân bên cạnh cất giọng lo lắng:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tần Dao gấp lại lá thư, khẽ đáp:
- Cũng không có gì. Một người bằng hữu của con đột nhiên bị bệnh, bây giờ con đến thăm nàng. Đồ của các huynh bao giờ về con sẽ xem sau.
Tần phu nhân còn chưa kịp nói gì thì Tần Dao đã chạy đi mất. Bà thở dài, quay sang Thúy Lan căn dặn:
- Tìm vài người theo hộ tống quận chúa.
- Nô tỳ tuân lệnh.
Thúy Lan nói xong thì đi theo Tần Dao, nhưng ra đến cổng đã không thấy người đâu nữa.
Tần Dao đến điền trang ngoại thành, thấy tất cả bị cháy đen thì nhíu mày hỏi A Lục:
- Đã xảy ra chuyện gì?
A Lục mặt mũi lấm lem, nhăn nhó trả lời:
- Đêm qua tử sĩ Vu Đan tập kích. Đánh không thắng thì liền phóng hỏa. May mà thuộc hạ và Thượng Quan Túc Phong chạy kịp, nếu không e là đã cháy thành tro rồi.
Tần Dao nhìn vết thương trên cánh tay Thượng Quan Túc Phong, lo lắng hỏi:
- Huynh vẫn ổn chứ?
Thượng Quan Túc Phong xua tay, lười biếng đáp:
- Vẫn chưa chết được. Bọn họ cũng quá dã man rồi, xem ra Nam Cung Mặc thật sự muốn dồn ta vào chỗ chết.
Tần Dao trầm mặc, cảm thấy có điểm bắt thường. Nơi này tương đối an toàn, ngoại trừ người của Hầu Phủ thì dường như không có ai lui tới. Vu Đan vừa đến đây sao nhanh vậy đã tìm ra. Đã thế còn hành động lộ liễu không xem ai ra gì, cũng không sợ sẽ bị phát hiện. Chắc chắn đã có người âm thầm giúp đỡ cho bọn họ, mà người đó còn là người của Hầu Phủ.
Tần Dao trước giờ luôn phòng người bên ngoài, lại quên mất kẻ dễ dàng ra tay với mình thật ra chính là người bên cạnh. Tần Dao ngẩng đầu, bình tĩnh nói:
- Tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm, có lẽ tử sĩ Vu Đan vẫn đang ở gần đây. Mà mục tiêu thật sự của bọn họ, chính là ta.
A Lục kinh ngạc, cất tiếng hỏi:
- Sao quận chúa lại chắc chắn như vậy?
Thượng Quan Túc Phong băng bó lại vết thương, chậm rãi nói:
- Ta cũng cảm thấy rất đáng nghi. Đây không phải là phong cách hành sự của Nam Cung Mặc, rất có thể là kẻ khác giúp hắn hiến kế dụ cô ra mặt.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
A Lục không quan tâm ai đang tính kế ai, hắn chỉ biết là nhất định phải bảo vệ Tần Dao an toàn. Nhắm vào hắn hay Thượng Quan Túc Phong đều được, nhưng bây giờ đối tượng của chúng lại chính là Tần Dao.
Mọi người còn đang phân vân, từ xa đã thấy xe ngựa của Hầu Phủ chậm rãi đi tới. Tần Dao nhìn về phía đó, nhỏ giọng nói:
- Ta biết bọn chúng cần gì, vậy nên tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Hai người không phải đối thủ của chúng, có liều mạng cũng không ích gì. Tốt nhất bây giờ bảo toàn tính mạng tìm cách cứu ta ra.
Thượng Quan Túc Phong nhíu mày, cất giọng lạnh lẽo:
- Cứu thế nào chứ? Bọn ta làm sao biết được họ sẽ đưa cô đi đâu?
Tần Dao kéo hắn và A Lục đến gần nói thầm gì đó. Sau khi ngẩng lên, cả ba đã có được quyết định cuối cùng.
Tần Dao lấy lại bộ dạng điềm tĩnh, nhìn về phía phu xe.
- Ngươi đến làm gì?
Tên phu xe nhảy xuống đất, hành lễ:
- Hồi quận chúa, phu nhân không yên tâm nên bảo tiểu nhân đến đón quận chúa hồi phủ.
Tần Dao gật gù, nói tiếp:
- Ngươi đến rất đúng lúc. Tìm giúp bằng hữu của ta hai bộ y phục sạch sẽ để thay trước. Họ sẽ cùng ta quay về.
Tên phu xe đáp một tiếng, vừa quay đi đã bị A Lục đánh bất tỉnh. Ba người bọn họ trèo lên ngựa, nhằm ba hướng mà chạy đi. Bọn tử sĩ Vu Đan ẩn nấp gần đó cũng nhanh chóng hiện thân, bọn họ chỉ đuổi theo Tần Dao, không hề chú ý đến Thượng Quan Túc Phong và A Lục.
Tần Dao chạy một đoạn khá xa, khi chắc chắn hai người kia đã an toàn thoát thân thì mới dừng lại. Tử sĩ Vu Đan bao vây cô, một tên trong số đó cất giọng trầm thấp:
- Vương của chúng ta nghe danh quận chúa thông minh gan dạ, có ý muốn mời người đến chỗ bọn ta làm khách vài ngày. Không biết ý quận chúa thế nào?
Tần Dao mỉm cười, không chút sợ hãi đáp:
- Cách mời khách của Vương các ngươi thật độc đáo.
Tên Vu Đan chấp tay trước ngực, cúi đầu cung kính trước Tần Dao. Bạn đang đọc truyện tại ﹙ trù𝘮tr uyện.𝘃n ﹚
- Là bọn ta đã thất lễ, mong quận chúa đừng trách.
- Thôi được, ai bảo ta là người rộng lượng. Nếu đã là thịnh tình của Vương các ngươi, vậy ta chỉ đành cung kính không bằng tuân lệnh. Nhưng trước khi đi, ta vẫn muốn nhờ các ngươi giúp ta báo một tiếng với Hầu Phủ, để họ không phải lo lắng:
Tên Vu Đan vẫn giữ nguyên tư thế, đáp:
- Quận chúa yên tâm, ta sẽ báo lại theo ý của quận chúa. Còn bây giờ thì xin mời.
Từ trong rừng cây, một cỗ xe ngựa màu đen chậm rãi tiến lại. Tần Dao không ngờ bọn chúng lại chuẩn bị chu đáo như vậy. Nếu đã lấy lễ đối đãi, cô cũng không cần khách sáo nữa. Tần Dao xuống ngựa trèo lên cỗ xe. Không gian bên trong khá rộng rãi, còn có lò sưởi được trạm khắc tinh xảo. Tần Dao yên tâm đánh một giấc, đây đến biên ải là một đoạn đường dài, cô cần dưỡng đủ sức mới có thể nghĩ cách bỏ trốn.