• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh của Hoàng Đế vẫn luôn kéo dài không khỏi, mặc dù cả Thái Y Viện vẫn luôn tận tâm chữa trị. Mọi việc lớn nhỏ trong triều đều do một mình Dạ Huyền đảm đương, mặc dù Tần Dao đã từ Vương Phủ dọn vào trong cung, nhưng số lần gặp hắn cũng rất ít ỏi. Nàng mỗi ngày nhàm chán không có việc gì làm, sắp đã móc meo lên.

Hôm nay cũng như mọi ngày, Dạ Huyền ở ngự thư phòng cùng mấy lão thần cách mạng nghị sự. Tần Dao liền nhân cơ hội này trốn ra ngoài cung. Thúy Lan cho dù rất bất mãn, nhưng cũng không thể khuyên bảo quận chúa nhà mình. Đơn giản vì có khuyên cũng chẳng tác dụng.

Tần Dao chọn một trà lầu có vị trí tốt, giúp nàng nhìn được cả đường phố bên dưới. Còn chưa uống hết ấm trà, bên cạnh đã có người ngồi xuống. Tần Dao cau mày, định quay lại mắng thì sửng sốt.

“Chàng sao biết ta ở đây?”

Dạ Huyền tự rót cho mình một tách trà, điềm tĩnh đáp.

“Nàng là thê tử của ta, ta biết nàng ở đâu thì kỳ lạ lắm sao?”

Tần Dao chu mỗi, có chút bất mãn.

“Đám tay chân của chàng cũng thật rảnh rỗi.”

“Nào có rảnh bằng nàng chứ.”

Tần Dao liếc hắn, hừ lạnh.

“Mấy lão già đó hôm nay thả chàng ra sớm thật.”

Dạ Huyền bật cười, đưa tay véo má Tần Dao.

“Được rồi, chỉ là phái vài người theo bảo vệ nàng thôi mà. Còn không vui.”

Tần Dao hất tay hắn ra, sau đó lại nhìn về phía con phố trước mặt. Một bóng người vụt qua, khiến nàng có chút quen thuộc. Tần Dao định thần, vội kéo tay Dạ Huyền.

“Hình như thiếp vừa nhìn thấy người quen.”

Dạ Huyền nhìn theo mắt Tần Dao, chỉ thấy một đám người xa lạ đang đi đi lại lại. Hắn trở tay nắm tay nàng, trầm trầm đáp.

“Ta có thấy ai đâu. Đã nửa ngày rồi, hồi cung thôi.”

Tần Dao cảm thấy trong cung rất nhàm chán, cố gắng bấu víu đáp.

“Còn sớm mà, dạo thêm chút nữa.”

Dạ Huyền không đáp, vác nàng lên đi ra ngoài. Tần Dao giật mình, vùng vẫy theo bản năng. Nhưng sức nàng làm sao bì được sức Dạ Huyền, chỉ có thể cam chịu để hắn nhét vào trong xe ngựa. Người trên phố nhìn đến cỗ xe trạm trổ tinh xảo trước mặt, đoán người bên trong không phú thì quý liền vội vã nép sang một bên nhường đường. Không biết ai trong đám đông nhỏ giọng hỏi.

“Là ai vậy nhỉ?”

Một người khác đáp:

“Có ấn ký hắc long, chắc là Tần Vương. Nghe nói hoàng thượng vẫn luôn đau bệnh, người có thể đăng cơ bây giờ cũng chỉ có ngài ấy.”

Người nào đó ồ lên.

“Vậy trà lâu nhỏ này cũng phúc khí quá rồi.”

Mọi người say sưa bàn tán, lại không chú ý đến một kẻ đeo mạng che mặt đứng ở phía sau. Đợi đám đông tản ra, người nọ cũng đã biến mất tự lúc nào.

Tần Dao bị bắt về cung, tâm tình có chút phiền muộn. Một ma ma tuổi đã cao chải tóc giúp nàng, cười hiền hậu.

“Vương Phi không nên buồn, bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm. Vương Gia cũng là lo cho an nguy của người. Nếu Vương Phi thấy chán, để lão nô sai người dựng kịch giúp người giả sầu.”

Tần Dao không chú ý lắm mấy lời của ma ma. Cái bóng người vừa rồi khiến nàng nhớ đến ai đó mà nàng đã lâu không gặp. Tần Dao gọi Thúy Lan vào, cất giọng phân phó:

“Ngươi đi hầm ít canh, ta muốn đến Tử Thần Điện một chuyến.”

Thúy Lan kinh ngạc, còn chưa nói thì ma ma kia đã xen vào.

“Vương Phi, để tránh tị hiềm. Người vẫn nên đi cùng với Vương Gia.”

Tần Dao liếc bà ta, nàng cảm thấy mấy lão ma ma trong cung đều trúng độc cả rồi. Mở miệng ngậm miệng đều là quy củ lễ tiết, không mệt sao? Nàng mang tư tưởng hiện đại, không thể quản nhiều như vậy.

“Ta đi gặp quốc sư thì thế nào? Ai dám nghị luận ta sẽ ban chết cho kẻ đó.”

Tần Dao nói rất dứt khoát, lại thêm thần sắc lạnh lùng càng khiến người ta sợ hãi. Thật ra nàng chỉ muốn hù doạ thôi, mạng người sao có thể tùy tiện như thế.

Vị lão ma ma thất kinh, vội vàng quỳ sụp xuống.

“Là lão nô lắm miệng, xin Vương Phi thứ tội.”

Tần Dao phất tay, mất kiên nhẫn nói.

“Lui xuống.”

Thúy Lan đứng một bên cố nén cười, sau đó đi ra ngoài giúp Tần Dao hầm canh. Vốn chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng lại gây ra rắc rối.

Tần Dao đến Tử Thần Điện, sớm đã có một vị công công đứng chờ. Trông thấy nàng, vị công công liền bước lên chào hỏi.

“Vương Phi an khang. Không biết người đến đây có việc gì dặn dò.”

Tần Dao đưa canh sâm cho công công, chậm rãi đáp:

“Ta đã lâu không gặp quốc sư. Nghe nói gần đây sức khỏe ngài ấy không tốt nên muốn đến nhìn một chút. Phiền công công thông truyền.”

“Vương Phi nặng lời, đây vốn là chức trách của nô tài. Chỉ là không khéo hôm nay quốc sư đã ra ngoài từ sớm, không có trong điện.”

Trên gương mặt Tần Dao xuất hiện một tia nuối tiếc, nàng buồn bã gật đầu.

“Nếu vậy ta không phiền nữa, canh này tạm để chỗ ngươi.”

Công công nhận canh sâm, cúi đầu đáp.

“Nô tài sẽ báo lại cho quốc sư là có Vương Phi ghé thăm. Vương Phi đi thong thả.”

Tần Dao quay đầu, dẫn theo Thúy Lan ra về từ đường cũ. Thúy Lan cảm thấy kỳ lạ, cách hành xử này rất không giống với Tần Dao. Nhưng nàng còn chưa kịp phân vân quá lâu, đã nghe Tần Dao cất tiếng nói.

“Thuý Lan, ngọc bội Vương Gia tặng ta không thấy nữa.”

Thúy Lan cũng giật mình, vội cùng Tần Dao quay trở lại…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang