• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau những chuyện đã xảy ra, Điềm Manh đã suy nghĩ thông suốt, anh yêu cô nhiều như vậy, luôn mong muốn được bên cô dài lâu, chẳng còn lý do nào để cô che giấu chuyện vui mà đáng lẽ anh nên được biết từ lâu.

- Em đã đi khám rồi nhưng sao chẳng nói gì với anh cả. Kết quả thế nào, anh muốn xem giấy khám bệnh.

Cô nở nụ cười, anh thật sự không nghĩ đến trường hợp cô đang có em bé. Ngạn Hy bình thường nhạy bén, trong công việc lại vô cùng quyết đoán, nhưng khi trở về nhà, ở bên cạnh vợ thì hóa thành người chồng ngô nghê hết chỗ nói.

- Em không bị bệnh, chẳng qua là... em có thai thôi.

Lời cô nói ra rất nhẹ nhàng, trong khi chuyện có con đối với anh là một chuyện lớn.

- Em có thai sao? Em biết chuyện này từ lúc nào?

Gương mặt anh lộ rõ sự ngạc nhiên, Điềm Manh ngẫm nghĩ lại rồi đáp lời:

- Khoảng ba tuần trước.

Nghe đến đây, Ngạn Hy vừa vui vừa giận dỗi:

- Em đã biết lâu như vậy như đến bây giờ mới nói với anh? Em muốn giấu anh sao?

Vậy ra lần trước cả hai ân ái thì lúc đó cô đã mang thai nhưng anh chẳng hay biết gì cả.

- Em xin lỗi, vì em thấy thời gian gần đây công việc của anh rất bận rộn nên không muốn làm anh phân tâm.

Cô nghĩ cho anh nên đã tạm thời không nói ra. Gần đây công việc của anh quá nhiều, Điềm Manh không muốn anh lo lắng cho mình mà ảnh hưởng đến sự nghiệp. Thật ra cả hai vẫn chưa dự định có em bé, đặc biệt là trong thời điểm này. Thông thường sau khi lăn giường, cô đều uống thuốc tránh thai, nhưng có một lần lại quên mất, nào ngờ đã thật sự dính bầu.

- Anh giận em sao?

Cô cứ thấy anh không vui, Điềm Manh chẳng rõ anh đang giận khi cô giấu giếm anh chuyện mang thai hay vì anh chưa sẵn sàng làm ba vào lúc này.

- Phải, anh giận rồi.

Đứa trẻ to xác bước đến bàn ăn, vẻ mặt hờn dỗi ngồi xuống, cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh, Điềm Manh có chút bối, sau vài giây im lặng, cô nhỏ nhẹ nói:

- Em nên nói với anh sớm hơn, em xin lỗi. Nhưng anh yên tâm, em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, sẽ không khiến anh phải lo lắng, không làm ảnh hưởng đến công việc của anh.

Vốn dĩ anh chỉ muốn làm nũng với vợ một chút, nào ngờ cô lại lo lắng anh vì chuyện cô mang thai mà mất tập trung vào công việc. Cô gái bé nhỏ luôn nghĩ cho anh. Cô không muốn bản thân trở thành gánh nặng của Ngạn Hy. Anh nhẹ nhàng đưa tay vén tóc cô rồi đặt lên môi vợ một nụ hôn, cô cứ đáng yêu thế này thì anh chẳng nỡ xa cô, cứ muốn ngày ngày bám dính lấy vợ.

- Sao anh lại không lo cho em được. Anh thật sự rất vui khi biết em có thai. Dù thời gian này anh bận rất nhiều việc nhưng anh vẫn có thể dành thời gian cho mẹ con em. Vậy nên em đừng lo lắng. Nhưng... anh vẫn còn giận vì em đã giấu anh đấy.

Sau những lời ngôn tình ngọt ngào, Ngạn Hy không quên thể hiện sự giận dỗi đầy yêu thương. Cô nở nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên má anh:

- Em xin lỗi, từ đây về sau em sẽ không giấu anh chuyện gì nữa.

Khi vừa nghe tin cô có thai, anh cảm thấy rất vui, muốn nhanh chóng công khai với mọi người, giờ đây anh đã có vợ và con, có một gia đình nhỏ êm ấm của riêng mình.

- Chúng ta kết hôn đi, cuối tuần này anh sẽ đưa em về gặp mẹ, anh muốn xin phép mẹ được cưới em.

Cô nào đòi hỏi bất kỳ điều gì ở anh, chỉ mong Ngạn Hy luôn yêu thương cô. Bây giờ anh chủ động muốn gặp mẹ để hỏi cưới cô, Điềm Manh đương nhiên vui mừng, cô gái nào cũng mong muốn có được danh phận khi ở cạnh người mình yêu thương.

...

Với sự lan truyền tin tức mạnh mẽ, bà nội của anh nhanh chóng biết tin, chưa vui mừng hớn hở được bao lâu, bà ấy đã phải thất vọng khi chính miệng Tô Vân Nghiên phủ nhận chuyện hẹn hò giữa anh và cô ta. Trong khi mấy ngày trước, nữ diễn viên đã mạnh miệng khẳng định với bà nội về tin đồn hẹn hò kia là thật. Nào ngờ bây giờ cô ta lại lên mạng bảo cả hai chỉ là bạn bè đồng nghiệp, bà nội cảm thấy rất khó hiểu.


Một lần nữa bà ấy đến nhà của Ngạn Hy, muốn gặp mặt anh để nói chuyện trực tiếp.


- Chuyện này rốt cuộc là sao? Rõ ràng Vân Nghiên nói con và con bé đang hẹn hò, đùng một cái Vân Nghiên lại lên mạng phủ nhận chuyện đó.


Điềm Manh đứng ở một gốc im lặng, căn bản mỗi khi cô lên tiếng đều không vừa lòng nội nên cô chẳng dám nói gì cả. Tuy đứng lặng lẽ cũng dính đạn, bà nội nhìn về phía Điềm Manh, ánh mắt căm ghét rồi chỉ ngón tay vào mặt cô, đồng thời nói những lời căm ghét:


- Có phải là cô đã ức hiếp Vân Nghiên, cô ép buộc nó phải phủ nhận tình cảm với Ngạn Hy đúng không hả?


Bà nội càng nói càng vô lý, căn bản Điềm Manh làm gì cũng không vừa mắt bà ấy, chuyện gì xảy ra cũng đều đổ lỗi cho cô.


Ngạn Hy không thể đứng nhìn vợ bị nội vu oan, anh lập tức cất lời:


- Chuyện này không liên quan đến cô ấy. Ngay từ đầu Tô Vân Nghiên đã nói dối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK